← Ch.0390 | Ch.0392 → |
- Ta mua!
Diệp Trần muốn mua nó không phải để nó đi trừ côn trùng có hại mà thuần tuý chỉ vì thấy thích, bởi vì tác phẩm của Khôi Lỗi Môn đúng là rất hiếm thấy.
Đúng lúc này, có một thanh âm thanh thuý vang lên:
- Ta ra giá năm ngàn khối Hạ phẩm linh thạch, đem con Khôi Lỗi Kê này cho ta!
Một làn gió thơm thổi đến, một nữ tử trẻ tuổi đã đi tới trước quầy hàng. Nữ tử này ước chừng hai ba hai bốn tuổi, dáng người xinh xắn, dung mạo tú lệ, chỉ là hai hàng lông mày lộ ra vẻ ngạo khí nói với Diệp Trần, xem ra cũng không phải là nữ tử hiền thục gì a!
- Vị tiểu thư này, Khôi Lỗi Kê...
Lão giả này đúng là có chút động tâm, năm ngàn khối Hạ phẩm linh thạch đối với hắn đúng là một bút tiền không nhỏ. Hắn đúng là muốn bán con Khôi Lỗi Kê này cao giá một chút nhưng mấy ngày nay lại không có người ra giá cao. Dù sao con Khôi Lỗi Kê này cũng không có bao nhiêu tác dụng thực tế, mua về thuần tuý chỉ là để sưu tầm, trưng cho vui. Cơ hồ không có một Bão Nguyên Cảnh võ giả nào nguyện ý bỏ ra ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch chỉ để mua nó. Bằng chừng đó linh thạch không bằng đi mua một ít đan dược còn tốt hơn.
Tâm động thì tâm động nhưng hắn cũng biết Diệp Trần không phải dễ chọc bởi vì hắn hoàn toàn không nhìn thấu được Diệp Trần. Mà lật long trong giới võ giả là một điều kiêng kị, rất khó bảo đảm đối phương nổi giận ghi hận thì toi. Tuy Lam Hải Đảo trong khu vực thành thị nghiêm cấm đánh giết nhưng ra bên ngoài thì không ai quản được cả.
- Tham quá cũng không tốt đâu, chỗ này ta có hai vạn khối Hạ phẩm linh thạch, ngươi cầm lấy đi, Khôi Lỗi Kê ta thu!
Diệp Trần nói mà không thèm nhìn nữ tử kia một cái.
- Uy, Khôi Lỗi Kê bao nhiêu tiền, ra giá đi sao! Mười vạn, hai mươi vạn ta vẫn đều bỏ ra được.
Hơi nhăn chiếc mũi đẹp lại, thiếu nữ nói với Diệp Trần.
Diệp Trần cũng không quay đầu lại, mà rời khỏi, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta chỉ muốn Khôi Lỗi Kê này.
- Ngươi, người này cũng quá không thể thương lượng được, như vậy, ta cho ngươi ba vạn khối trung phẩm linh thạch, ngươi bán Khôi Lỗi Kê cho ta.
Nhìn ra được, nàng thập phần thích Khôi Lỗi Kê, ba vạn khối trung phẩm linh thạch đều có thể mua được một kiện trung phẩm bảo khí, cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường tuyệt đối không nhịn nổi sự mê hoặc này.
Đương nhiên, nàng cũng không phải loại địa chủ tiêu tiền như nước gì cả, chỉ là cơ quan thuật của Khôi Lỗi tại Chân Linh Đại Lục gần như đã thất truyền, trên thị trường tác phẩm Khôi Lỗi rất hiếm thấy, rất nhiều thứ rõ ràng không có tác dụng gì, nhưng vật lấy hiếm làm quý, tác phẩm Khôi Lỗi cũng như vậy.
- Không bán.
Diệp Trần bỏ lại hai chữ.
- Tức chết ta.
Thiếu nữ oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng của Diệp Trần, nếu không phải là Lam Điểu Thành không cho phép ẩu đả, nếu không phải tu vi của Diệp Trần không kém, nàng sớm đã xuất thủ giáo huấn đối phương, nào chịu được sự kiêu ngạo như vậy.
- Hừ, Phượng sư tỷ nói Lam Sơn đảo có rất nhiều thứ cổ quái, xác thực như vậy, đáng tiếc hứng trí đều bị tên bại hoại hắn phá hoại cả.
- Vị tiểu tỷ này, có muốn xem những món đồ cổ khác hay không? Ta sẽ cho ngươi chút tiện nghi.
Lão giả đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, biết thiếu nữ này đang tức giận, vẻ mặt tươi cười nói.
- Những món đồ vứt đi này, có cho ta cũng không thèm.
Thân ảnh thiếu nữ tựa như một tia hàn khí, xuyên qua đám người đông đúc, nhìn kỹ cũng không thấy gì, khinh công đáng sợ khiến một vài cường giả Tinh Cực Cảnh ở Đồ Cổ Nhai hoảng sợ thất sắc.
Ngoài thành, hai bên con đường dài đầy cỏ xanh.
Diệp Trần lấy ra Khôi Lỗi Kê, tìm được chốt mở điền linh thạch, để một khối hạ phẩm linh thạch ổn định đi vào.
Lạc lạc lạc!
Khôi Lỗi Kê tròng mắt tựa như bảo thạch vừa chuyển, lông chim cứng rắn trên người run rẩy, mỗi cái có thể thứ tự ngay ngắn, tự sắp thành hàng chỉnh tề. Cùng lúc đó, lông chim trên cổ Khôi Lỗi Kê trương lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu, khống biết có phải do hiệu quả dương quang chiết xạ hay không, mà lông của Khôi Lỗi Kê so với lúc trước mềm mại hơn một ít, tản mát ra quang thải mỹ lệ.
- So với gà thật giống nhau như đúc, nhìn kỹ chút, còn tưởng rằng gà sống, tuy rằng Chân Linh Đại Lục còn nhiều mặt tương đối nguyên thủy. Nhưng cũng có nhiều mặt muốn vượt lên trên thế giới trước kia của ta, không, lấy kiến thức sinh sống hai mươi năm của hắn tại đó, Khôi Lỗi Kê tại phương diện kỹ thuật đã vượt quá tượng tượng của hắn. Cũng đúng, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, khoa học chỉ là một con đường trong vạn sự, vạn vật, đi đến mức tận cùng, trăm sông đổ về một biển cũng không có bao trùm ưu việt của con đường khác...
Bước đi thong thả, Khôi Lỗi Kê cảm ứng được trong hai bên thanh tỳ có sâu, liền đi qua đó mổ một cái.
Khoảng chừng thời gian một chung trà, Khôi Lỗi Kê bỗng nhiên bất động.
- Hạ phẩm linh thạch quả nhiên không thể chi trì thời gian quá dài, cái này vẫn là vì Khôi Lỗi Kê có linh thạch cung ứng, bộ kiện tinh diệu trong cơ thể vận chuyển, có thể tự chủ hấp thu Thiên Địa nguyên khí, bằng không thời gian nửa chung trà sẽ tiêu hao hết năng lượng.
Lấy ra Hạ phẩm linh thạch đã hỏng, Diệp Trần lại lấy một khối trung phẩm linh thạch đi vào.
Lạc lạc lạc lạc lạc lạc!
Khôi Lỗi Kê lại hoạt động tiếp, quang thải trên người càng phát ra mỹ lệ, con mắt như bảo thạch thỉnh thoảng xoay chuyển, vô cùng linh động.
- Đến thế giới kia, có thể dùng làm bảo vật truyền thế, bảo vật vô giá cũng không thể hình dung được, đủ để xưng là thiên cổ kỳ trân, thần tích,
Thích thú cầm lấy Khôi Lỗi Kê, Diệp Trần thầm than một tiếng, hướng một tòa thành lớn ở trung ương Lam Sơn đảo đi tới.
- Các huynh đệ, lại tới một dê béo, làm thịt hắn, cướp đoạt Trữ Vật Linh Giới của hắn,
Trên đời này, đại khái có một số người không thích lao động, thích cướp bóc của người khác, bổ sung cho bản thân, các thành thị lớn ở Lam Sơn đảo không cho phép tùy ý ẩu đả. Ngoài thành, sát khí ẩn giấu, khắp nơi cường đạo đều trốn ở chỗ sâu trong núi, ngồi đợi dê béo tới cửa.
Tu vi của Diệp Trần bị vây ở Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, vẫn được coi là lợi hại tại một ít nước nhỏ ở Nam Trác Vực, đơn giản không ai dám động, nhưng nơi này là Lam Sơn đảo, võ giả đến từ các vực nhiều không kể xiết, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ tùy ý đều có thể thấy được, không đáng kể chút nào, từ khu vực bí mật lao tới hơn mười người, đều là tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, có một phần ba là tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đội hình cường đại, đánh chết một gã cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ qua đường dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, bọn họ chọn sai đối tượng.
Tốc độ đi tới vẫn không giảm, Diệp Trần rút ra Phá Phôi Kiếm.
Kiếm quang lóe ra, hoành trùng thiên tế, Diệp Trần từ trong vòng vây của chúng, chợt lóe mà lướt qua, nhanh tới mức mắt không kịp chớp, kiếm quang còn không kịp biến mất. Truyện Tiên Hiệp -
Phốc xuy!
Phốc xuy Phốc xuy Phốc xuy...
Tiên huyết phun ra tung tóe, hơn mười người bị một kiếm đánh chết, bưng cổ ngã xuống, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc không thể tin tưởng.
- Một kiếm giết chết mười ba người, hảo Khoái Kiếm, Lam Sơn đảo từ lúc nào lại tới một vị kiếm khách đỉnh tiêm, quá đáng sợ.
Cường giả Tinh Cực Cảnh đi ngang qua nơi đây không ít, trên cơ bản đều là thành quần kết đội, để tránh khỏi trở thành dê béo, chết thảm tại chỗ.
- Phỏng chừng là tới tham gia lôi đài thi đấu cấp độ Tinh Cực Cảnh rồi!
- Nếu là hắn tham gia lôi đài thi đấu cấp độ Tinh Cực Cảnh, thắng mười trận liên tiếp tuyệt đối có phần nắm chắc, thắng liên tiếp hai mươi trận cũng có thể, thắng ba mươi trận liên tiếp lại không dễ dàng như vậy.
- Ừm, thắng hơn hai mươi trận liên tiếp, chiêu thức và thói quen trên cơ bản đều bị nhìn thấy rõ ràng, lại đến một cường giả đồng đẳng cấp cũng đủ đánh bại hắn, huống hồ, Lam Sơn đảo sẽ không ngồi xem buổi diễn một người thắng liên tiếp, tất nhiên sẽ phái cao thủ tiến hành ngăn chặn.
- Lam Sơn đảo mười năm qua người có thể thắng năm mươi trận liên tiếp, chỉ có hai mươi bốn người, thắng một trăm trận liên tiếp thì chỉ có một người, có bao nhiêu cao thủ lợi hại chưa từng có thể đi qua năm mươi trận, dù sao tham gia lôi đài thi đấu, vũ khí trong tay đều bị đổi thành vũ khí do Lam Sơn đảo chế tạo, chỉ có dựa vào tu vi và võ học của bản thân.
- Bất quá Lam Sơn thành mới xuất hiện một nhân vật siêu cường thắng liên tiếp năm mươi trận, có người nói là đại đệ tử Vân Lan Vực Huyễn Nguyệt các Sở Trung Nguyệt. Võ học của hắn rất đặc thù, thường nhân căn bản không thể xem thấu, thói quen cũng là thiên biến vạn hóa, như lọt vào trong sương mù, nhân vật bại ở trong tay hắn tự cho là xem thấu chiêu thức của hắn, nhưng khi chân chính giao thủ, đều là kết cục thất bại.
- Lam Loan Thành Phượng Yên Nhu cũng đã thắng liên tiếp bốn mươi trận, còn cách thắng liên tiếp năm mươi trận không xa nữa.
- Phượng Yên Nhu, đó có phải là nhị đệ tử Phiêu Miểu Tuyết Vực Phiêu Tuyết Điện, được xưng là Phiêu Tuyết kiếm khách Phượng Yên Nhu.
- Chính là nàng!
- Càng lúc càng có ý nghĩa a, Phượng Yên Nhu tại thiếu niên một đời Phiêu Miểu Tuyết Vực tuyệt đối có thể có bài danh đến top năm người, thậm chí là trong top ba, mà thắng liên tiếp năm mươi trận qua đi, mỗi chín trận, đến trận thứ mười sẽ cùng cường giả thắng liên tiếp năm mươi trận khác giao thủ, người thắng có thể tiếp tục đi tới, người bại kết thúc thắng liên tiếp.
- Nói làm lòng ta ngứa ngày, mau đi xem một chút đi sao!
Nghe những lời đối thoại của đám người này, khóe miệng Diệp Trần nhếch lên dáng tươi cười, lôi đài thi đấu cấp độ Tinh Cực Cảnh của Lam Sơn đảo, xác thực rất có tính khiêu chiến, không có bảo khí phòng ngự, vũ khí công kích toàn bộ là vũ khí do Lam Sơn đảo chế tác, kể từ đó, một bộ phận cường giả Tinh Cực Cảnh sẽ bị suy giảm một tầng, dù sao trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn điều kiện cơ bản là có trung phẩm phòng ngự bảo khí và trung phẩm công kích bảo khí, mất đi hai loại này, chiến lực tự nhiên sẽ giảm xuống. Đương nhiên, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn lợi hại mất đi trung phẩm bảo khí, thực lực vẫn mạnh, có thể so với cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn bình thường.
Về phần thắng liên tiếp, thì không hề dễ dàng như vậy.
Trước không nói số lần tham gia so đấu rất nhiều, chiêu số và thói quen bị người khác thăm dò ra, mà ngươi lại không biết tuyệt chiêu của người khác, hơn nữa, dưới chiến đấu, tất nhiên không có nhuệ khí ngay từ đầu, sẽ càng lúc càng mệt mỏi, thể xác và tinh thần uể oải. Lúc này, gặp phải cường giả đồng cấp, là có thể kết thúc kỷ lục thắng liên tiếp của ngươi.
Dù cho xông qua một cửa này, phía sau cao thủ khiêu chiến cũng sẽ càng lúc càng cường đại, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, biết rõ không phải đối thủ của ngươi, sao lại còn đi tới? Chỉ có những nhân tài nắm chắc phần thắng mới lên võ đài, đánh bại một người, tiếp theo sẽ có kẻ còn lợi hại hơn, Lam Sơn đảo cũng sẽ phái ra cao thủ lợi hại lên võ đài ngăn chặn, thực sự không được, chờ thêm năm mươi trận, cường giả thắng liên tiếp năm mươi trận của hai thành thị khác cũng sẽ cùng ngươi giao thủ, để ngươi bại lộ càng nhiều thực lực ẩn giấu, làm chuẩn bị cho người lên đài tiếp theo.
- Mười năm qua chỉ có một người vẫn duy trì kỷ lục bách chiến bách thẳng liên tiếp, phỏng chừng người nọ có thực lực áp đảo, bằng không rất nguy hiểm.
Lam Sơn đảo có ba tòa thành lớn, dân số nghìn vạn, phân biệt là Lam Sơn thành Lam Sơn thành, Lam Loan Thành, và Lam Thủy Thành, Diệp Trần đi tới là Lam Thủy Thành.
Lam Thủy Thành diện tích thật lớn, cửa thành cao tới trăm mét, bên trong thường có một nghìn vạn nhân khẩu thú mã, hơn nữa nhân khẩu lưu động, một nghìn năm trăm vạn cũng có.
Rộng cũng đủ ba mươi hai con ngựa cùng song hành trên đường, võ giả lui tới tựa như một hắc sắc hồng lưu, luận trình độ phồn vinh, còn muốn vượt lên trước Vũ Thành Hắc Long Đế Quốc Nam Trác Vực, có thể tưởng tượng Lam Sơn Đảo là được hoan nghênh cỡ nào.
Không cần hỏi đường, Diệp Trần theo đoàn người đi tới đông thành trong Lam Thủy Thành. Nơi đó không có kiến trúc hỗn tạp, chỉ có một tòa luận võ tràng to lớn, chiếm phương viên trăm dặm, ngoại vi dùng tường cao vây quanh, thủ ở bên ngoài là binh sĩ được vũ trang hạng nặng, thần sắc lãnh túc.
Luận võ có rất nhiều cửa vào, Diệp Trần đi tới một cửa vào bên trong.
Một bên cửa vào đứng sừng sững một tòa thông cáo, mặt trên viết:
- Nhập tràng cần nộp năm mươi khối trung phẩm linh thạch hoặc năm nghìn khối hạ phẩm linh thạch, mời quý khách cầm lệnh bài đi vào, người quấy rối, giết không tha.
- Hạ phẩm linh thạch thật đúng là không đáng tiền, so với trung phẩm linh thạch tỷ lệ trao đổi đạt tới một trăm đổi một, võ giả Bão Nguyên Cảnh nhìn vài lần, sẽ hao hết tài phú.
Trên người Diệp Trần mặc dù có không ít Hạ phẩm linh thạch, nhưng không cần phải tiết kiệm trung phẩm linh thạch như vậy, một cường giả Tinh Cực Cảnh dùng Hạ phẩm linh thạch làm nhập tràng phí, quá mức keo kiệt rồi.
Giao nộp năm mươi khối trung phẩm linh thạch, Diệp Trần theo thông đạo tiến nhập luận võ tràng.
Phóng mắt nhìn lại, từng thính phòng đều tràn đầy người, tiềng ồn ào vang tận trời, đinh tai nhức óc.
← Ch. 0390 | Ch. 0392 → |