Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0419

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0419: Điểm tới hạn của Kiếm Hồn hình thức ban đầu (thượng,hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


Trên đài bán đấu giá, lão giả mặt mày hớn hở, tình huống so với hắn dự liệu giống nhau như đúc, người chân chính có thể không động tâm đối với Bất Tử Chi Thân, vạn người không có một, có vài người biết rõ thực lực bản thân không đủ, cũng muốn đi liều mạng, đương nhiên, cái này không phải không biết lượng sức, thực lực trọng yếu, vận khí quan trọng hơn.

Vận khí không nhất định chỉ dành cho cường giả.

- Địa đồ còn lại ba phần cuối cùng, ba phần qua đi, liền không còn nữa. Phần hai trăm chín mươi tám, bắt đầu đấu giá.

Lời nói vừa dứt, tiếng báo giá vẫn không ngừng, đạt được hơn ba vạn, ra giá là một vị Linh Hải Cảnh đại năng, cũng chỉ có Linh Hải Cảnh đại năng có thể trầm đắc trụ khí. Vả lại mấy vạn khối Trung phẩm linh thạch đối với bọn họ mà nói không tính là cái gì, không cần tính toán tỉ mỉ.

Hai phần địa đồ còn lại càng giá cao hơn, đếm ngược phần địa đồ thứ hai bán đấu giá bốn vạn năm nghìn khối Trung phẩm Trung phẩm. Một phần cuối cùng là năm vạn khối, toàn bộ bị Linh Hải Cảnh đại năng đắc thủ.

- Địa đồ bán đấu giá đến đây kết thúc, kế tiếp là vật phẩm bán đấu giá áp trục...

Theo phong ba địa đồ trôi qua, đấu giá hội đến hồi kết thúc, ngoài Linh Hải Cảnh đại năng có tài lực, hầu hết mọi người tâm tư không đặt trên vật phẩm bán đấu giá áp trục, bọn họ đang mải nghiên cứu địa đồ đắc thủ được. Còn chưa nói tới thực bị một ít người nghiên cứu qua lịch sử nơi cực âm nhìn ra cái gì.

- Nơi cực âm cùng địa phương tương quan với đồ hình gà trống có ba, một là Kê Minh Cốc, một là Kê Minh Trấn phụ cận Kê Minh Cốc. Còn có một là Triêu Dương Sơn Mạch từng đản sinh qua đầu thập nhất cấp Yêu Vương Thanh Quang Kê đầu tiên. Kê Minh Cốc và Kê Minh Trấn cũng không có ý nghĩa đặc thù gì. Chỉ có Triêu Dương Sơn Mạch.

Trên chỗ ngồi bình thường, một gã cường giả Tinh Cực Cảnh thì thào ra, người phụ cận nhìn chằm chằm vào hắn.

- Các ngươi muốn làm gì?

Người này tỉnh ngộ lại, vội vã ngậm miệng lại, đáng tiếc, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được.

- Hắc hắc, không làm gì, cùng chúng ta một tổ, nếu không, sau khi rời khỏi đây liền giết ngươi.

- Không sai, cùng chúng ta một tổ so với cùng Linh Hải Cảnh đại năng một tổ tốt hơn nhiều, chí ít ngươi còn có hi vọng đạt được bí mật Bất Tử Chi Thân.

Giờ khắc này, người nghiên cứu qua lịch sử nơi cực âm thành miếng bánh ngọt, có người tự nguyện cùng bằng hữu kết thành tổ đội. Có người bị ép vào tổ đội. Mặc kệ ra sao, phần địa đồ này ẩn chứa lượng tin tức quá lớn, nhiều người mới có hi vọng phá giải.

Khi vật phẩm áp trục cuối cùng bán đấu giá ra mười hai vạn khối Thượng phẩm linh thạch, đấu giá hội lần này kết thúc viên mãn, mọi người đều rời khỏi.

- Thực sự là chờ mong, không biết bọn họ có thể giải được tới mức độ nào?

Trong phòng khách quý, Âm Ma Tông nhàn nhã uống nước trà, năm mươi năm qua, hắn mỗi ngày đều khổ tâm nghiên cứu, để địa đồ giải khai được hơn một nửa, đáng tiếc càng về sau, địa đồ ẩn chứa ý tứ càng nhiều, căn bản không có biện pháp suy đoán. Lật tìm lịch sử nơi cực âm đều không tìm được manh mối. Đương nhiên, lịch sử không phải nói nghiên cứu là có thể nghiên cứu. Có một số việc nhỏ nhìn như không quan trọng, lại có thể giải khai then chốt của địa đồ.

Ngoài phòng đấu giá.

Mộ Dung Khuynh Thành nhắc nhở nói:

- Ngươi phải cẩn thận Quỷ Nguyệt Linh Giả kia, Liệt Hồn Tông tại phương diện linh hồn và quỷ dị rất có nghiên cứu. Vì vậy mà người trong tông đều có chút bất chấp thủ đoạn, dưới có đệ tử ngoại môn bình thường, trên từ Liệt Hồn Tông tông chủ, hẳn là đều như vậy cả.

- Ta biết.

Diệp Trần gật đầu, hắn mơ hồ cảm thấy được linh hồn của Đoàn Lăng Vân rất không rất không. Loại bất ổn này không phải ý tứ tan vỡ, mà là bởi vì tu luyện một loại bí pháp, dẫn đến linh hồn cực kỳ âm ám. Bề ngoài quang minh, nhưng nội tâm lại tràn ngập hắc àm, chính là khắc họa về hắn. Chân Linh Đại Lục có rất nhiều người trong ma đạo, nhưng ma đạo cũng có nông sâu, Đoàn Lăng Vân cùng với Liệt Hồn Tông của hắn không thể nghi ngờ là tương đối thâm sâu. Tâm tính bọn họ chịu ảnh hưởng của linh hồn, làm người ta có cảm giác lo lắng không rõ ràng, nhưng nghìn vạn lần không thể tin tưởng loại chuyện ma quỷ tà bất thắng chính này. Người tu luyện, tâm tính cố nhiên trọng yếu, nhưng thiên đạo khó dò, người có nội tâm quang minh chính đại vị tất có đại thành tựu. Người có nội tâm âm ám vị tất không có đại thành tựu, tựa như người tốt chưa chắc đã có báo đáp tốt, ác nhân chưa hẳn sẽ gặp quả báo.

Diệp Trần duy nhất có thể làm chính là giữ vững bản thân, tin tưởng vào chính mình.

Đấu giá hội tiến hành vào giờ ngọ, lúc này đã là buổi trưa, tửu lâu ở Tam Âm Thành đã kín người hết chỗ, ăn uống linh đình.

Ăn xong bữa trưa, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành từ trong phòng đi ra, đều tự trở lại phòng của mình.

Trong buồng ngủ của khách phòng xa hoa, rộng lớn.

Diệp Trần ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra Ma Sát Thạch cỡ đầu người.

Ma Sát Thạch phảng phất như một khối than đá kết tinh thật lớn, cầm trên tay có cảm giác lạnh như băng, trong đó ẩn chứa sát khí âm ám, thậm chí đóng băng thủy nguyên khí trong không khí. Từng bông tuyết rơi xuống mặt đất, rải thành một tầng băng sương mỏng.

Diệp Trần bất chấp Ma Sát Thạch âm ám băng lãnh, mi tâm phồng lên, Kiếm Ý nhất thổ nhất quyển, để đại lượng sát khí âm ám dẫn vào trong cơ thể.

Tư tư tư!

Sát khí âm ám tựa như đỉa thấy máu, sau một phen nhúc nhích, theo kinh mạch bị chân nguyên bao vây dũng mãnh vào đến mi tâm hồn hải.

Trên hồn hải ba đào cuộn trào mãnh liệt, băng hàn lan tràn, đầy cảm giác tĩnh mịch.

- Luyện!

Năm đó luyện hóa sát khí của Huyết Sát Thạch, Diệp Trần cũng không thoải mái. Hôm nay hình thức ban đầu của Kiếm Hồn càng cường đại hơn, thậm chí đản sinh ra ý chí quang huy, uy lực có thể tiếp cận với Linh Hải Cảnh Tông Sư, tự nhiên không để Ma Sát Thạch công hiệu còn kém hơn Huyết Sát Thạch lưỡng thành vào mắt. Chỉ thấy trường kiếm cổ phác trong hồn hải chấn động, Kiếm Ý quang vựng kinh khủng khuếch tán ra, lạnh giá bị xua tan, luyện hóa tĩnh mịch, để sát khí của Ma Sát Thạch trở thành chất dinh dưỡng, từ từ lớn mạnh bản thân.

Sát khí của Ma Sát Thạch không cam lòng trở thành con mồi, ra sức giãy dụa, phá hư hồn hải của Diệp Trần, cùng lúc đó, khối Ma Sát Thạch trong tay Diệp Trần tuôn ra càng nhiều sát khí âm ám, tiếp viện cho bộ đội tiên phong, cùng với hình thức ban đầu của Kiếm Hồn tranh đua dài ngắn.

Tạp sát tạp sát tạp sát tạp sát!

Một đoàn âm thanh sát khí âm ám bị Kiếm Ý quang vựng phá vỡ, quân lính tan rã, căn bản không thể tạo thành phản công hữu hiệu đối với Kiếm Ý của Diệp Trần.

Mà có sát khí âm ám rèn luyện, Diệp Trần có thể phát hiện Kiếm Ý càng phát ra ngưng luyện. Trường kiếm cổ phác cũng chính là hình thức ban đầu của Kiếm Hồn từ dài cỡ hai ngón tay tăng lên cỡ bốn ngón tay. Đồng thời còn đang tiếp tục lớn mạnh. Ý chí quang huy là ngân sắc quang huy, là do nội bộ hình thức ban đầu của Kiếm Hồn thẩm thấu đi ra, vẫn không có biến hóa. Nó muốn không phải là rèn luyện, mà là thể ngộ. Về phần Kiếm Ý quang vựng lại bành trướng một vòng. Kiếm Ý quang vựng gọi là quang vựng, kỳ thực là Kiếm Ý dư ba, ở bên ngoài hình thành một tầng hộ tráo.

Dài cỡ bốn ngón tay!

Dài cỡ bốn ngón rưỡi!

Dài cỡ năm ngón!

Khi hình thức ban đầu của Kiếm Hồn đạt được dài cỡ năm ngón, rốt cục không có tiếp tục lớn mạnh nữa. Nó đã đạt đến điểm tới hạn, tiếp tục cường đại chính là Kiếm Hồn chân chính.

Chặt đứt liên hệ với Ma Sát Thạch, Diệp Trần mở hai mắt ra.

Bên ngoài đã trôi qua nửa ngày một đêm, từ buổi chiểu ngày hôm qua tới buổi sáng ngày hôm nay, trong không khí có chứa khí tức tươi mát.

Hô!

Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần quan sát Ma Sát Thạch một chút.

Ma Sát Thạch tựa như than đá mất đi hơn phân nửa màu sắc, dần dần có chút trong suốt. Bên trong còn khoảng lưỡng thành sát khí âm ám, nói cách khác, thời gian nửa ngày một đêm, Diệp Trần đã hấp thu tám phần sát khí âm ám, để hình thức ban đầu của Kiếm Hồn ngưng luyện đến điểm tới hạn điểm tới hạn, kém một bước có thể thành tựu Kiếm Hồn.

Thu hồi Ma Sát Thạch, hơi duỗi người ra, Diệp Trần từ trên giường đi xuống.

- Hình thức ban đầu của Kiếm Hồn đạt được điểm tới hạn, không biết uy lực sẽ thế nào?

Ánh mắt Diệp Trần tập trung vào cái chậu cao nửa thân người ở giữa phòng, mi tâm phồng lên, vô hình có Kiếm Ý dâng lên, từ trong chậu bắn ra.

Rầm lạp!

Chậu cảnh thật lớn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tàn lụi, rủ xuống, tối hậu phủ phục trong chậu hoa, không còn chút sinh khí. -

Một đạo Kiếm Ý khiến chậu cảnh cao nửa thân người đều bị chém giết.

Đây là Kiếm Ý có thể chém giết linh hồn của võ giả Bão Nguyên Cảnh, không cần tự mình động thủ.

Diệp Trần cảm giác không đơn giản như vậy, đi tới bên cạnh cái chậu cảnh.

Hắn vươn tay từ trong chậu hoa móc ra một khối bùn đất. Màu sắc bùn đất ố vàng, đây là hiện tượng mất đi chất hữu cơ. Đạo Kiếm Ý vừa rồi không chỉ chém giết sinh cơ của chậu hoa còn khiến thành phần dinh dưỡng trong bùn đất bị ma diệt, đã có năng lực sơ bộ ảnh hưởng hiện thực.

- Năm đó Kiếm Ý của ta đạt được ngũ thành, cũng từng chém giết sinh cơ của một chậu hoa. Bất quá chậu hoa kia chỉ to cỡ bàn tay, bản thân lại yếu nhược, một ngày không tưới nước sẽ có bệnh. Mà lúc đó chỉ đem sinh cơ trên lá cây chém giết sạch, không có chém giết tận gốc. Hiện tại, chậu hoa này cao cỡ nửa thân người, chủng loại phi thường ngoan cường, có thể tại loại địa phương như nơi cực âm sinh trưởng tràn đầy. Chỉ là Kiếm Ý của ta vừa xuất, toàn bộ sinh cơ vẫn bị chém giết không còn chút nào. Thậm chí ngay cả dinh dưỡng trong bùn đất đều bị tiêu hủy, cường đại đâu chỉ gấp chỉ gấp chục lần, ba năm chục lần cũng không chừng.

Kiếm Ý vừa mới bắt đầu là vô hình vô chất, đạt được tình trạng vô hình hữu chất, là có thể đủ chém giết một ít đồ vật có chất lượng. Mà theo vô hình hữu chất tăng thêm, thẳng đến cuối cùng có thể cường ngạnh ảnh hưởng hiện thực. Tựa như ý chí võ đạo của Vương giả Sinh Tử Cảnh, tại những nơi ý chí khủng bố, sơn thạch đều bị băng liệt, dễ dàng chém giết một người.

- So với lúc trước, uy lực của Kiếm Ý có thể tăng phúc khoảng tam thành, nếu Quỷ Nguyệt Linh Giả không có tham ngộ áo nghĩa, hoàn toàn có phần nắm chắc chiến thắng hắn. Bất quá Liệt Hồn Tông là Lục phẩm tông môn, không có khả năng không có áo nghĩa võ học, ngược lại còn là rất nhiều. Quỷ Nguyệt Linh Giả nhất định sẽ tham ngộ áo nghĩa của tiền nhân, gia tăng thực lực, chỉ không biết là hắn đã tham ngộ được đến mấy thành.

Không có tham ngộ áo nghĩa võ học, học tập áo nghĩa võ học của người khác không thể nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất, cũng có thể tăng thêm kinh nghiệm cho bản thân. Do đó, chống lại Quỷ Nguyệt Linh Giả, Diệp Trần không có năm thành nắm chắc. Nếu là tu vi có thể từ Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đề thăng tới hậu kỳ đỉnh phong, thì không cần phải e ngại.

- Mau, rời khỏi Lam Sơn Đảo mấy ngày nay cũng có đủ Thượng phẩm linh thạch chi trì, tu vi tiến triển rất nhanh, trong vòng 3 ngày, có thể đột phá đến hậu kỳ đỉnh phonh.

Rửa qua mặt một phen, Diệp Trần mở cửa phòng, đi ăn bữa sáng.

Lúc này, cửa khách phòng đối diện của Mộ Dung Khuynh Thành cũng mở ra.

Giống với Diệp Trần, từ buổi chiều ngày hôm qua Mộ Dung Khuynh Thành cũng tu luyện đến bây giờ, đem sát khí của ba khối Ma Sát Thạch nhỏ hấp thu sạch sẽ. Võ đạo ý chí của nàng rốt cục ngưng luyện thành hình thức ban đầu của Võ Hồn, có thể tăng phúc công kích, phòng ngự cùng với tốc độ, chiến lực đề thăng không chỉ một điểm, nửa điểm.

Có thể nói, năm đó Thân Đồ Tuyệt cho dù không chết, cũng không quá có khả năng trở thành đối thủ của Mộ Dung Khuynh Thành. Bởi vì nàng tu luyện Thiên Ma đại pháp đã sớm đạt được đệ thập tam trọng cảnh giới, Thân Đồ Tuyệt còn kém không ít. Dù sao có thể ở trình tự Tinh Cực Cảnh để Địa cấp đỉnh giai công pháp tu luyện đến đệ thập tam trọng có được mấy người, chí ít Nam Trác Vực ít đến thương cảm.

Vừa mới rửa mặt xong, Mộ Dung Khuynh Thành không hề có chút mệt mỏi nào. Trên trán tóc dài hơi ướt át, làn mi nhạt quét qua, đôi mắt đẹp xoay chuyển, làn da dị thương trắng nõn, mũi cao thẳng, trong vẻ thánh khiết cao nhã lộ ra mỵ hoặc kinh nhân, ngay cả Diệp Trần đều nhịn không được liếc mắt nhìn.

- Buổi sáng tốt lành.

Diệp Trần ngăn chặn khí huyết có chút xao động, lên tiếng kêu gọi.

- Cùng nhau ăn điểm tâm đi sao!

Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra dáng vẻ tươi cười, đi tới gần Diệp Trần, mang theo một làn gió thơm, khiến xương cốt đều trở nên mềm nhũn. Đương nhiên, trừ Diệp Trần, chưa từng có ai có thể cùng nàng đi gần như vậy.

Sóng vai xuống lầu, hai người tiến nhập một gian phòng.

Vừa ăn bữa sáng vừa cùng nghiên cứu địa đồ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1799)