← Ch.0506 | Ch.0508 → |
Trên một tiểu tinh cầu như mộng như ảo, một lão giả tóc bạc nói với Lý Tiêu Vân.
Lý Tiêu Vân bây giờ mới biết được khung cảnh đồ sộ hấp dẫn của Thiên Đính Thiên, trong hư không đen kịt rộng lớn này có vô số tinh cầu, từng cái tinh cầu đều có quỹ tích vận động riêng, một mảng lớn tinh cầu hình thành nên một cái Tinh Vân hoặc Tinh Hà khiến cho hắn cảm thấy mình rất nhỏ yếu, đồng thời cũng kích phát nội tâm của hắn, một ngày nào đó hắn muốn dựa vào thực lực của chính mình leo lên phiến tinh không này.
Tựa hồ như biết Lý Tiêu Vân sẽ có biểu cảm này, lão giả tóc bạc cười nói:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta đã bố trí một trận pháp ở đây, cũng đủ để ngươi không gặp phải thần quang!
- Đa tạ sư phụ!
Lý Tiêu Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói.
Lão giả tóc bạc khoát khoát tay:
- Thiên phú của ngươi rất đặc biệt, tay phải ngươi phong ấn lực lượng của các ngôi sao, tay trái phong ấn lực lượng của gió. Hai chủng lực lượng này không phải dùng đơn thuần nguyên khí là có thể vận dụng mà cần phải có huyền ảo của Áo nghĩa, cho nên ngươi không được lãng phí thiên phú của bản thân, phải dần dần đi thăm dò lĩnh ngộ lực lượng của chúng ở tầng sâu hơn!
- Tiêu Vân ghi nhớ!
- Tốt, ta đi trước, có chuyện gì cứ bóp nát miếng quang cầu kia là được!
Bước ra một bước, lão giả tóc bạc liền chìm vào trong hư không.
Đợi lão giả rời đi rồi, Lý Tiêu Vân mới hiếu kỳ nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên bắn tới đệ tam trọng thiên Thiên Đính Thiên. Thiên Đính Thiên kỳ thực chính là vùng tinh không bên ngoài Chân Linh đại lục, ở trong mắt hắn, Thiên Đính Thiên này quá mức thâm ảo, sự vân chuyển ổn định của những tinh cầu, tinh vân... kia quả thật rất huyền ảo không thể tả bằng lời được. Ngoài ra trong tinh không thỉnh thoảng còn có những vệt lưu quang vạch phá hắc ám tạo thành tràng cảnh hết sức mộng ảo mà mỹ lệ.
- Dưới chân ta là Lưu Ly Tinh, dựa vào lực lượng của ngôi sao này ta nhât định có thể tham ngộ được Tinh chi Áo nghĩa, đáng tiếc ở Thái Cực Thiên không có Tinh nguyên khí, nếu không ta cần gì phải mạo hiểm tới đây!
Bài trừ tạp niệm, Lý Tiêu Vân xếp bằng ngồi lên bệ đá ở trung ương trận pháp, nhắm mắt lại cố gắng cảm ngộ Tinh chi lực lượng.
Những ngày này, Diệp Trần cơ hồ sống rất quy luật. Tìm hiểu Kim chi Áo nghĩa, trò chuyện cùng cha mẹ đệ đệ muội muội, đi Huyền Trọng sơn mạch chuẩn bị cho trà hội, mỗi một chuyện hắn đều muốn đích thân tham dự.
Tìm hiểu Kim chi Áo nghĩa và sinh hoạt với người nhà thì rất thoải mái, chỉ có việc của trà hội là có chút mệt nhọc mà thôi.
Dù sao Huyền Trọng sơn mạch cũng không thể so với Cẩm Tú Viên ở Lôi Đô được. Cẩm Tú Viên có cấm chế thủ hộ khó mà dao động được, mà Huyền Trọng sơn mạch mặc dù có trọng lực thiên nhiên rất lớn nhưng không cách nào hoàn toàn ngăn cản sự phá hoại khi kịch chiến được. Mà trà hội thì không thể để cho kiến trúc bị phá hư nặng nề nếu không thì còn gì là niềm vui thú tham gia trà hội!
Cho nên, Diệp Trần đầu tiên tới Huyền Trọng sơn mạch tuyển định vị trí, sau đó bắt đầu kiến tạo kiến trúc. Toàn bộ kiến trúc đều dùng kim loại có phẩm chất hạ phẩm linh khí tạo thành, bên ngoài bộc gỗ lâu năm có hương thơm dịu. Nơi luận bàn thì nằm trong kiến trúc trung tâm, nơi đó có một cái võ đài nghiêm chỉnh, dài rộng đạt tới ba dặm, chỉnh thể đều là do hạ phẩm linh khí kim loại đúc thành, hơn nữa ở trên còn bố trí một tầng trận pháp chắc chắn.
Cách đó mười dặm còn kiến tạo một cái tháp rộng lớn để cấp cho năm mươi người không đủ tư cách tham gia trà hội quan khán.
Kiến tạo nơi cử hành trà hội này Diệp Trần chưa tới mức là táng gia bại sản nhưng tối thiểu cũng đã tổn thương gân cốt, bất quá những linh thạch chi dùng này Diệp Trần không cần phải ra. Linh thạch lấy từ các tông môn ở Nam Trác Vực cũng đủ nhiều, phải biết rằng đây chính là vinh quang của Nam Trác Vực, địa điểm tổ chức trả hội quá đơn sơ người khác sẽ đánh giá thấp Nam Trác Vực bọn họ. Cho nên các tông môn trực tiếp nói với Diệp Trần linh thạch không thành vấn đế muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhất định phải kiến tạo một địa điểm tổ chức trà hội thuộc về Nam Trác Vực mà không ai có thể xem thường được.
Huống chỉ, địa điểm tổ chức trà hội này cũng không phải là nơi chỉ dùng một lần, sau này nói không chừng còn có thể tổ chức lần thứ hai thứ ba... khi đó khỏi phải phiền não về vấn đề địa điểm nữa.
Những việc đơn giản thì hoàn thành rất nhanh, những việc phức tạp thì chỉ cần bỏ chút thời gian là ổn.
Nhưng mà việc tìm hiểu Kim chi Áo nghĩa lại khiến Diệp Trần cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi lần từ trong trạng thái lĩnh ngộ tỉnh dậy ngoại giới đều đã đi qua mười ngày nửa tháng, sau đó Diệp Trần cùng người nhà của mình sinh hoạt vài ngày đồng thời tiêu hoá những thứ vừa mới lĩnh ngộ được. Do đó cách một tuần Diệp Trần mới lại tới Thái Cực Thiên một lần.
Trong nháy mắt, bốn tháng đã qua.
Khoảng cách tới ngày Vũ đạo trà hội bắt đầu chỉ còn ba ngày, mà địa điểm tổ chức đã hoàn thành từ một tháng trước.
Hiện tại, Vũ Thành ở trung ương Huyền Trọng sơn mạch thập phần náo nhiệt, lưu lượng người tới lui mỗi ngày đều tăng vọt, ai ai cũng phấn khích thảo luận về lần trà hội sắp tới này.
Trong trà lầu, tửu lâu, thanh niên tài tuấn nhiều không kể xiết, đương nhiên nhiều nhất vẫn là người của Nam Trác Vực. Bọn họ đại đa số đều không đủ tư cách tham gia Vũ đạo trà hội nhưng vẫn muốn kiến thức các đỉnh cấp thiên tài từ các vực khác đến như Thiên Thư công tử, Lôi công chúa, Cương Linh Tử và đặc biệt là truyền kỳ Nam Trác Vực là Diệp Trần. Bao nhiêu năm qua, Nam Trác Vực rốt cuộc cũng đã được ngẩng mặt lên, mà hết thảy đều nhờ có Diệp Trần.
- Nhìn kìa, kia là Ngự thú công tử Mạc Tường, thiên tài gần với Lôi công chúa ở Lôi Vực đó. Nghe nói ở Vũ đạo trà hội lần trước hắn đã từng giao thủ với Diệp Trần.
- Đâu? Đâu? Ta nhìn xem!
Trong một toà trà lâu, thanh niên Nam Trác Vực đang chỉ trỏ đàm luận về Mạc Tường thập hần hưng phấn, trong đó cũng có không ít đệ tử Lưu Vân Tông.
- Khí tức quả nhiên mạnh mẽ, ở trước mặt hắn ta ngay cả thở mạnh đều không làm được a!
La Hàn Sơn hoảng sợ đưa mắt nhìn Chu Mai và Trương Hạo Nhiên. Ba người đồng thời nhớ tới Diệp Trần ở lần Vũ đạo trà hội trước cũng đã đả bại người này. Truyện Tiên Hiệp -
Mạc Tường bĩu môi, cau mày nói:
- Trình độ những ngườ inày thật sự quá thấp, thật không hiểu được tại sao ở trong hoàn cảnh như thế này lại sinh ra tên quái thai như Diệp Trần!
- Luôn luôn có chuyện không tưởng tượng được, không biết qua hai năm Diệp Trần đã mạnh tới mức độ nào rồi, thật mong sao thời gian trôi nhanh hơn a!
Một người cũng đã từng bại dưới tay Diệp Trần là Hắc Kiếm Khách không biết tại sao lúc này lại đi cùng chỗ với Mạc Tường.
- Hai năm trôi qua, hắn khẳng định cường đại hơn nhiều, bất quá ba người kia cũng có thể tiến bộ không ít, cùng bọn họ ở chung một thời đại quả thật là bi ai a!
- Đúng vậy, hai năm ma luyện ta miễn cưỡng đạt tới trình độ của bọn họ ở lần trước, đương nhiên chống lại thực lực của bọn họ ở hai năm trước vẫn như cũ là thua nhiều thắng ít, huống chi đã hai năm trôi qua!
Người tới Vũ Thàn ngày càng nhiều, ngày tiếp theo Lôi công chúa Tĩnh Ngạo Huyên và Thiên Thư công tử Lý Tiêu Vân cũng lần lượt tới. Đến buổi tối Sở Trung Thiên một thân khí phách cũng đã đến nơi. Đến tận lúc này bốn người mạnh nhất một đời tuổi trẻ ở Nam Trác Vực đã có ba người có mặt.
- Tên chủ nhà Diệp Trần này đến giờ còn chưa chịu lộ diện nữa a!
Trong một cái tửu lâu, Lý Tiêu Vân mở miệng cười đùa.
Sở Trung Thiên hai tay ôm ngực:
- Không cần vội, chỉ cần đến lúc trà hội bắt đầu hắn tới kịp là được!
- Xem ra Sở huynh rất tự tin a!
Lý Tiêu Vân dò xét Sở Trung Thiên, con mắt hơi híp lại. Đối phương gây cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, mặc dù chỉ ngồi một chỗ nhưng lại có cảm giác như là một đầu hồng hoang mãnh thú đang ngủ say, trên người tản mát khí tức vô cùng bá liệt.
Sở Trung Thiên hừ một tiếng. Lý Tiêu Vân và Tĩnh Ngạo Huyên cũng khiến hắn rất kinh ngạc. Một người tinh khí thần thâm bất khả trắc, một người toàn thân bao hàm một cỗ Lôi đình ý chí cực kỳ mãnh liệt, so với hai năm trước không chỉ hơn một hai lần!
Đương nhiên với hắn thì đối thủ càng mạnh càng tốt, nếu không đánh bại đối thủ yếu có ý nghĩ gì nữa!
Nhoáng cái lại một ngày nữa trôi qua nhưng Diệp Trần vẫn chưa có mặt.
Trên đường cái, khắp nơi đều là thiên tài tuổi trẻ. Lâm Kỳ, Tô Văn, Vu Nhạc cũng là một thành viên trong đó.
- Không đi ra ngoài lịch lãm thì không biết được bản thân quả là ếch ngồi đáy giếng. Chỉ tuỳ tiện đi trên phố gặp mười người thì hết chín người so với ta mạnh hơn rồi!
Với tư cách là Bắc Tuyết Sơn Trang tragn chủ, Tô Văn đã thành thục hơn rất nhiều, chỉ là người trẻ tuổi luôn có hùng tâm tráng chí, một chút cũng chưa từng giảm bớt.
Vu Nhạc nói:
- Trước kia ta còn tưởng Diệp Trần cố ý khuếch đại trình độ của Vũ đạo trà hội, hiện tại xem ra là hắn đã giảm bớt mới đúng. Lâm Kỳ, ta cũng không phải là đả kích ngươi a!
- Có đả kích mới có tiến bộ, ta không chấp nhất chuyện đó!
Lâm Kỳ lộ vẻ rất bình tĩnh.
Nghe vậy, Tô Văn thầm gật đầu. Thiên phú của Lâm Kỳ cũng không tính là cao, ít nhất ở trong Thiên Phong Quốc nói về thiên phú hắn không phải là đệ nhất, cũng không phải người thứ hai nhưng thành tựu của hắn ở Thiên Phong Quốc lại là người mạnh nhất dưới Diệp Trần, điều này cùng với tâm tính của hắn có quan hệ rất lớn.
Trên một con đường khác.
Liễu Vô Tướng nhìn về phía Trang Phỉ và Cơ Tuyết Nhạn, nói:
- Các ngươi thấy thế nào?
Cơ Tuyết Nhạn trầm mặt một lát rồi nói:
- Rất mạnh, không một ai là kẻ yếu, nếu ở trong Thiên Phong Quốc ngoại trừ vị trí đệ nhất thì những người này đều có thể xếp vào top năm.
- Đúng là rất mạnh!
Trang Phỉ cũng không thể không thừa nhận.
Liễu Vô Tướng cười khổ nói:
- Cùng bọn họ đi chung một đường, cảm giác chúng ta cứ như là tiểu hài tử tay không tấc sắt vô lực phản kháng vậy! Thôi, bỏ đi, chúng ta cứ xem mình là quần chúng đi! Diệp Trần đã cho chúng ta cơ hội để chúng ta thấy rõ được sự chênh lệch của bản thân với người khác!
Chênh lệch không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết bản thân chênh lệch bao xa!
Ba ngày thoáng cái đã qua, Vũ đạo trà hội chính thức bắt đầu.
Cách Vũ Thành hơn ngàn dặm là một quần sơn, khu vực đất bằng chiếm diện tích mấy trăm dặm trong quần sơn có trọng lực thập phần mạnh. Trong khu đất này có một toà trang viên rất lớn, bên ngoài trang viên có tường rào cao tới trăm mét bọc quanh, đứng trông coi bên ngoài chính là mấy vạn Bão Nguyên Cảnh võ giả phòng ngừa có người trộm tiến vào. Đương nhiên đây chỉ là phòng ngừa cho có, nếu thật sự có người muốn vào thì bằng vào tu vi Bão Nguyên Cảnh của bọn họ làm sao ngăn cản. Bất quá trên đời này hầu như không cõ cường giả nào đui mù cả, phải biết rằng trà hội một khi cử hành đều ngoạ hổ tàng long, nếu không có tu vi Linh Hải Cảnh ai dám xông loạn vào? Cho dù có là Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng phải chíu cố mặt mũi của bản thân a!
Trang viên có bốn cửa vào, tại mỗi cửa đều có bố trí một dụng cụ khảo thí lực công kích.
Trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, Diệp Trần đã đề cao tiêu chuẩn tham gia trà hội lần này lên một chút, ít nhất phải có thành tích bảy mươi chín điểm mới có thể đi vào. Những người khác cũng không được đứng trong khu vực trang viên, còn về phần đứng ở những cao sơn xung quanh thì kệ ngươi. Dù sao bốn phía dãy núi cách trang viên ít nhất cũng hai ba trăm dặm, cho dù là Linh Hải Cảnh cũng khó mà thấy được rõ ràng tràng cảnh chiến đấu bên trong.
"Phanh!"
Đã có người bắt đầu khảo thí.
Người đầu tiên thành công thông qua, thành tích tám mươi điểm.
Người thứ hai không đạt.
- Lâm Kỳ, ngươi lên đi!
Tô Văn và Vu Nhạc nhìn Lâm Kỳ nói.
Lâm Kỳ hít sâu một hơi, rút trường đao bước tới trước.
"Phanh!"
Trường đao hung hăng chém lên trụ khảo thí khiến cho tinh thạch liên tục sáng lên, cuối cùng đạt thành tích tám mươi điểm.
- Thông qua!
Tinh Cực Cảnh cường giả giám sát mặt không biểu tình nói.
"Phù!"
Lâm Kỳ thở phào một hơi, trên thực tế hắn không phải mỗi lần đều có thể đánh ra thành tích tám mươi điểm được, nếu trạng thái bất ổn một chút liền bảy mươi chín điểm cũng không tới.
- Lâm Kỳ, chúng ta qua toà tháp đằng kia trước!
Tô Văn và Vu Nhạc cũng đồng thời thở phào một hơi, hướng toà tháp cách đó mười dặm đi đến.
Nửa thời thần trôi qua, rất nhiều cường giả trẻ tuổi đã tới tham gia khảo nghiệm. Tuy tiêu chuẩn có đề cao nhưng bởi vì đã trôi qua hai năm nên người có tư cách tham gia trà hội ngược lại nhiều hơn lần trước, tổng cộng có bốn trăm sáu mươi mấy người.
Bên trong trang rất rộng rãi, có rất nhiều trà lâu bao quanh một cái luận võ đài dài rộng ba dặm ở giữa.
Đi vào khu vực trà lâu của Nam Trác Vực, Lâm Kỳ nhìn thấy rất nhiều cường giả thế hệ này của Nam Trác Vực. Có Lý Đạo Hiên, Nghiêm Xích Hoả, Thác Bạt Khổ và hơn hai mươi người khác. Chỉ có Tư Không Thánh là chưa tới, không biết vì nguyên nhân gì.
← Ch. 0506 | Ch. 0508 → |