← Ch.0608 | Ch.0610 → |
Diệp Trần nói khách sáo vài câu rồi nói thắng vào chủ đề.
Nghe vậy, Hoa Anh Mai nhíu mày cười khổ:
- Hai vị nếu tới sớm mấy tháng phượng vị quả tuyệt đối sẽ giao cho hai ngươi, đáng tiếc các ngươi tới không khéo, một quả Phượng vĩ duy nhất đã làm tài liệu luyện đan rồi.
Diệp Trần nói:
- Ta nghe nói Lưu Tuyền cốc trồng một gốc Phượng vĩ thụ, lẽ nào chỉ có một quả Phượng vĩ.
Hoa Anh Mai biết đối phương nghi mình từ chối, giải thích:
- Mấy nghìn năm hỏa hầu Phượng vĩ thụ tự nhiên sẽ không chỉ kết một quả Phượng vĩ, nhưng Phượng vĩ thụ của bản môn mới chỉ có tuổi thọ hơn trăm năm, ba năm khai hoa, ba năm kết quả, một lần chỉ một quả, hai vị nếu không tin ra có thể đưa hai người đến chỗ Phượng vĩ thụ, tin rằng với nhãn lực của hai người, hẳn có thể thấy được tuổi thọ của Phượng vĩ thụ.
- Vậy thì không cần.
Diệp trần cũng biết tuổi thọ của Phượng vĩ thụ có liên quan tới tuổi thọ, nếu đối phương đã nói thế này, còn hoài nghi đó là không tôn trọng người khác.
- Diệp thiếu hiệp có việc cấp bách cần Phượng vĩ quả?
Hoa Anh Mai dò hỏi.
Diệp Trần gật đầu:
- Ta cần dùng nó để luyện chế giải dược, dùng để cứu người.
Hoa Anh Mai nói:
- Diệp thiếu hiệp có thể đi Hoang hỏa vực của phương bắc vực quần, Phượng vĩ thụ của bản môn là từ hoang hỏa vực lấy về, tuy rằng ta không biết ở đó có cây thứ hai hay không, nhưng chung quy vẫn có hi vọng.
- Hoang hỏa vực?
Nơi đó là lãnh địa của man tộc, toàn bộ phương bắc vực quần có hai phần ba là lãnh địa của man tộc, còn lại một phần ba là nơi sinh hoạt của chủng tộc khác, nhân tộc thuần khiết ngược lại rất ít.
- Là vị trí cụ thể nào của Hoang hỏa vực?
Một vực thực sự quá rộng, cho dù là vương giả sinh tử cảnh cũng không có khả năng tra xét cẩn thận toàn bộ một vực, không có bất cứ bỏ sót nào.
- Phượng vĩ thụ của bản môn là ở vùng Dã Man sơn mạch thuộc tây bộ mà tìm ra, nơi này tôi có địa đồ, có thể đưa cho Diệp thiếu hiệp.
Hoa Anh Mai từ trong linh giới trữ vật lấy ra một địa đồ lâu năm, đưa cho Diệp Trần, hơn nữa địa đồ cũng chẳng còn giá trị gì, không bằng bán cho đối phương một cái nhân tình.
Diệp Trần nhận địa đồ, mở vừa nhìn một phần khoanh tròn trên địa đồ là địa hình của Dã Man sơn mạch, những nơi khác chỉ là phác họa.
Thu hồi địa đồ, Diệp Trần cảm khái:
- Đều nói thái độ làm người của hoa cốc chủ rất nhiệt tình, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thật, ta xem Hoa cốc chủ vẫn là tu vi Linh Hải cảnh hậu kỳ đỉnh, hẳn là đang tích lũy chân nguyên đột phá Sinh Tử cảnh, như vậy ta ở đây có vài cọng Chu thảo tặng ngài coi như tạ ơn.
Hoa Anh Mai vốn định từ chối thắng thừng, nói:
- Đột phá Sinh Tử cảnh nào có đơn giản như vậy, chỉ có thể làm hết sức, về phần tạ ơn thì thôi, ta cũng chỉ giúp Diệp Thiếu Diệp một chút mà thôi. -
Diệp Trần cười nói:
- Hoa cốc chủ đừng vội từ chối, ta muốn tặng cho ngài chính là Chu thảo là tài liệu quan trọng để luyện chế cực phẩm thiên linh đan, tìm được tài liệu khác có thể luyện ra cực phẩm thiên linh đan, có thể khiến Hoa cốc chủ bớt đi mười năm khổ tu rồi.
Nói xong Diệp Trần lấy ra vài cọng linh thảo.
- Tài liệu quan trọng để luyện chế cực phẩm thiên linh đan.
Hoa Anh Mai cả kinh, đột phá Sinh Tử cảnh cần nguyên liệu nhiều lắm, tuy rằng cảnh giới của nàng còn rất xa Sinh tử cảnh, đời này có thể không đạt tới, thậm chí không sờ được, nhưng trên đời có ai nắm chắc đột phá sinh tử cảnh, không chuẩn bị sẵn sàng, một phần vạn hi vọng cũng không có, nếu như có một lò cực phẩm Thiên Linh đan có thể khiến nàng giảm mười năm khổ tu, hơn nữa, cho dù sau này không đạt sinh tử cảnh, cũng có cơ hội bước nào nửa bước vương giả.
- Ồ!
Hoa Anh Mai có chút đỏ mặt, lúc trước nàng từ chối thẳng thừng, hiện tại lại do dự, cảm giác có chút xấu hổ.
- Cầm đi, Hoa cốc chủ!
Diệp trần đưa Chu thảo cho đối phương, vài cọng Chu thảo tuy trân quý nhưng hắn không hề ít, đều là lấy từ bảo khố của Hà đảo và Hoang dã cổ địa được, trong đó hà đảo chiếm đa số, đáng tiếc bảo khố ở hà đảo đã ẩn đi, bằng không hắn định vào lấy lần nữa.
Hoa cốc chủ nhận chu thảo, rụt rè nói:
- Ta chỉ giúp thiếu hiệp một chút, Diệp thiếu hiệp lại tặng ta một phần đại lễ như vậy, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cho dù có ở đâu, ta tốt xấu cũng lưu truyền chút nhân mạch.
- Vậy xin cáo từ!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đứng dậy rời đi.
Rời khỏi Lưu Tuyền đại điện, hai người ra khỏi cốc khẩu Lưu Tuyền cốc.
- Hoa cốc chủ thực sự rất nhiệt tình.
Mộ Dung Khuynh thành cười nói
Diệp trần gật đầu:
- Thân là người đứng đầu một môn phái, Hoa cốc chủ có khí độ khiến người khác bội phục, nói không chừng có cơ hội trùng kích Sinh tử cảnh.
Vừa nói, hai người vừa ra khỏi cốc, lên phi hành khôi lỗi bay tới Cửu Long sơn.
Cửu Long sơn là một trong những danh sơn ở thiên võ vực, diện tức cực kỳ lớn, không thua một dãy núi cỡ trung, địa hình như cửu long vờn quanh, cực kỳ hùng tráng.
Dọc theo đường đi, hai người Diệp Trần thuường xuyên nhìn thấy đại năng Sinh tử cảnh đang chạy tới Cửu Long sơn, có người một mình, có người theo đội, rõ ràng là thuộc một môn phái, có cưỡi phi cầm hung ác, có khí độ bất phàm, nói chung, trong lúc nhất thời, Cửu Long Sơn trở thành địa phương náo nhiệt nhất.
- Ha ha, Diệp huynh, thật khéo!
Phía bên phải, Hải Vô Nhai cùng sư phụ sư đệ muội của hắn cư ỡi yêu thú phi hành tới gần.
Diệp Trần cười:
- Thì ra là Hải huynh.
Hai người khách sáo vài câu, sau đó giới thiệu mọi người cho đối phương.
- Diệp huynh, mấy tháng không gặp, tên của ngươi ở Thiên võ vực như sấm bên tai, đều nói ngươi là đệ nhất cao thủ dưới năm cự đầu thanh niên.
Nói thật, Hải Vô Nhai lúc trước nghe được tin này đúng là chấn động, Long huyết thảo bọn họ đều có, cũng luyện hóa một ít, nhưng tiến bộ không phải quá lớn, tối đa là đề thăng một tiểu đẳng cấp mà thôi, ngược lại Diệp Trần một lần mạnh mẽ vượt qua tất cả trở thành cao thủ thành danh, độc lĩnh phong hào.
Diệp Trần cười khổ nói:
- Trước khác nay khác, ta phỏng chừng rất nhiều người không phục ta a?
- Ngươi nói không sai, ngoại trừ thanh niên cự đầu, không ai dám xưng là đệ nhất cao thủ, vì thế rất nhiều người không phục, chắc là người khiêu chiến ngươi cũng không ít.
- Đây là chuyện khó tránh.
Diệp Trần không để ý, thành danh cần nỗ lực lớn, không muốn nỗ lực lớn vậy thì núp ở nhà, có thể an ổn cả đời.
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |