Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0627

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0627: Giết chết Thiên Cầm Tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


Hai Thiên Cầm Tông phân ra, một bên trái một bên phải lao vút đi.

Thân thể Diệp Trần cũng chuyển động, cũng phân ra hai thân ảnh, mặc dù hơi thở linh hồn hai thân ảnh này không giống nhau, nhưng trừ hơi thở linh hồn ra thì không thể phân biệt được thật giả.

Diệp Trần phóng về bên trái, tay cầm Hoàng Kim Kiếm, bay vút đi, đâm một kiếm về phía Thiên Cầm Tông, kiếm chiêu cực nhanh làm thân ảnh hắn như mê huyễn, giống như ảo ảnh trong nước.

Phốc!

Không có máu tươi xuất ra, Thiên Cầm Tông này là giả.

Một Diệp Trần khác thì đuổi phía sau chân thân của Thiên Cầm Tông, tốc độ rõ ràng nhanh hơn hắn.

- Tiểu bối, mọi việc đều tuyệt tình, ngươi cũng không có kết quả tốt đâu.

- Lời này ngươi không nên nói với ta.

- Ta nếu chạy thoát, món nợ này, ngày sau sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.

Thân ảnh Thiên Cầm Tông lại phân ra làm hai.

- Hóa ảnh bạo!

Lần này Diệp Trần không phân ra phân thân, trực tiếp bạo liệt, vô số hư ảnh màu đen phóng ra ngoài, bao phủ Thiên Cầm Tông và phân thân hắn vào trong.

Kiếm khí màu vàng và trảo ảnh rực rỡ chi chít tung hoành trong vòng vây của bóng đen.

Biết không thể đào thoát, ánh mắt Thiên Cầm Tông ác độc, phát huy công lực đến cực hạn, cùng Diệp Trần chém giết.

Đáng tiếc thực lực của hắn so với Âm Ma Tông cũng chỉ cao hơn một ít, sở dĩ Âm Ma Tông tìm hắn là vì hắn có đông đảo yêu thú phụ trợ, nhờ có yêu thú phụ trợ, thực lực Thiên Cầm Tông vượt xa Lâm Thiên, Lam Tà Tình, dù không bằng thanh niên ngũ cự đầu, nhưng thanh niên ngũ cự đầu muốn giết hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Phái ra ba tên yêu thú lợi hại nhất đối phó với Mộ Dung Khuynh Thành, giờ này hắn không có yêu thú cường mãnh nào, chỉ có thể phái ra một số yêu thú hạ cấp ngăn cản Diệp Trần, nhưng cũng bị Diệp Trần chém một kiếm ra làm đôi, chốc lát sau, ngay cả bản thân hắn cũng bị chém rụng một cánh tay.

Xoẹt!

Kiếm quang màu vàng lóng lánh phía chân trời, hai tay Diệp Trần cầm kiếm, xuất hiện phía sau lưng Thiên Cầm Tông.

Trên cổ có vết máu nhàn nhạt hiện lên, gió thổi qua, thủ cấp Thiên Cầm Tông phóng lên cao, huyết thủy phun ra như suối, bắn hết lên trên.

- Ta không cam lòng!

Thủ cấp của Thiên Cầm Tông phóng lên trời, trong tia sinh mệnh cuối cùng, phát ra tiếng gào rú cực kỳ ác độc rồi im bặt.

Diệp Trần lắc đầu, sớm biết như vậy, hà tất phải nhúng tay vào vũng nước đục này.

Thu hồi trữ vật linh giới của Thiên Cầm Tông, một ngón tay Diệp Trần bắn ra, kiếm khí Thanh Liên vô cùng lợi hại kích bắn ra, đánh gãy bụi gai màu vàng trên người Thực Mộng Lang, Thực Mộng Lang thoát khốn ra, hướng về phía Diệp Trần khẽ kêu lên vài tiếng cảm kích, vết thương trên người nó từ từ khép lại.

- Người làm tốt lắm, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.

Gật đầu thỏa mãn, Diệp Trần hướng về phía Mộ Dung Khuynh Thành bay tới.

- Ngươi không sao chứ?

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu.

- Khá tốt, bất quá lại để cho Hùng Phách đào thoát.

Hùng Phách bị Thiên Ma Chỉ của Mộ Dung Khuynh Thành đánh bay về phía sau, cảm thấy không ổn, lập tức trốn đi, mà Mộ Dung Khuynh Thành vì đối phó với Thiên Cầm Tông, không rãnh để phân tâm, nên cũng không có đuổi theo.

Diệp Trần nói:

- Chỉ là một yêu thú, không ảnh hưởng gì lắm.

Hùng Phách có mạnh mẽ như thế nào thì cũng chỉ là một yêu thú, trí lực có hạn, không giảo hoạt như Âm Ma Tông và Thiên Cầm Tông, không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với Diệp Trần.

- Đi, chúng ta xuống dưới mặt đất.

Mục đích đến đây là vì Phượng Vĩ Thụ, Diệp Trần tất nhiên sẽ không quên.

Không men theo thông đạo đi xuống dưới, hai người một sói, trực tiếp đánh xuyên qua mặt đất, đi xuống chỗ sâu hơn sáu ngàn mét dưới Vạn Hùng sơn, tiếng nước chảy ầm ầm không dứt truyền ra, đó là một con sông ngầm dài, rộng hơn trăm mét, trên nham thạch bên bờ sông, có một cây cao ba mét, có năm màu, trong đó màu đỏ là màu chủ đạo, toàn thân cây toát lên một vẻ tráng lệ, tôn quý đến cực điểm.

- Cây này là Phượng Vĩ Thụ?

Ánh mắt hai người một sói tập trung trên thân cây năm màu.

Nói là cây nhưng cây này không giống với cây thông thường, toàn thân như được tạc từ Hồng ngọc, mặt ngoài tản mát ra màu sắc của năm màu khác nhau, tán cây không nhiều lắm, nhưng nhiều hơn một chút thì nhiều, ít hơn một chút thì thiếu, vừa vặn đến mức hoàn hảo, tại các đốt của nhánh cây, có các trái của cây rủ xuống, trái này nhìn qua giống như chuối tiêu, nhưng bẹp hơn so với chuối tiêu, ước chừng dài một thước, mặt ngoài có hoa văn Phượng vĩ, linh khí kinh người chấn động làm cho nguyên khí nơi đây nồng đậm hơn rất nhiều, là một nơi tốt để tu luyện.

- Một quả Phượng vĩ tương đương với ngàn năm hỏa hầu, trên cây này có mười hai quả, chí ít cũng có một vạn hai ngàn năm hỏa hầu.

Nhìn thấy Phượng Vĩ Thụ vẫn còn Phượng Vĩ quả, Mộ Dung Khuynh Thành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình khoan khoái dễ chịu.

Ô ô ô!

Thực Mộng Lang ngoắt ngoắt cái đuôi, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy trái phượng vĩ, nhưng trái phượng vĩ này phát ra khí tức khiến cảm giác nó thật thoải mái.

Diệp Trần nói:

- Trái Phượng Vĩ có thể làm thể chất cường tráng, trị liệu bất cứ nội thương nào, đồng thời lại có công hiệu tư âm bổ dương, ngươi vẫn không thể phục dụng sao?

Vốn hắn muốn cho Mộ Dung Khuynh Thành luyện hóa một ít Long Huyết Thảo, tinh luyện ra Long chi lực bên trong, phải biết rằng ma thể Mộ Dung Khuynh Thành so với linh khu thi cường hãn hơn rất nhiều, ma thân nhị giai còn hơn cả linh khu tam giai, có thể dung nạp Long chi lực nhiều hơn.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

- Đối với võ giả nhân loại, linh thảo hoặc là đan dược đều hữu dụng, nhưng đối với ta thì đều vô dụng, chỉ có những đồ vật tương đương với dược liệu ma tộc ta thì mới hữu dụng đối với ta.

Biết rõ chính mình không cách nào luyện hóa được Long Huyết Thảo, nàng minh bạch chính mình cùng với võ giả nhân loại không cùng một lộ tuyến.

- Thật là đáng tiếc!

Diệp Trần vỗ vỗ vào đầu Thực Mộng Lang, phi thân lướt đi, đến cạnh Phượng Vĩ Thụ.

- Khởi!

Tay phải khẽ vẫy, một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn tác dụng tại khu vục xung quanh Phượng Vĩ Thụ, sóng sông ngầm nổi lên mãnh liệt, toàn thân cây Phượng Vĩ Thụ bị rút lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, mà Phượng Vĩ Thụ vẫn hoàn hảo, không bị sứt mẻ một chút nào.

BANG!

Tay trái nắm chặt một Phượng Vĩ quả, Diệp Trần dùng sức kéo, lực đạo cường đại tác dụng lên Phượng Vĩ quả, miễn cưỡng hái xuống, phát ra thanh âm của sắt thép bị đứt đoạn.

- Quá rắn chắc, xuất ra khí lực mười vạn cân cũng chỉ có thể miễn cưỡng hái xuống.

Diệp Trần âm thầm kinh hãi.

- Thực Mộng Lang, cho ngươi!

Diệp Trần ném Phượng Vĩ quả vừa hái xuống cho Thực Mộng Lang.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1799)