← Ch.0668 | Ch.0670 → |
- Thượng Quan huynh, đừng gây chuyện nhé.
Hách Liên Vô Hoa khoác một bộ y phục màu đen, lưng buộc trường đao, hai chân cực dài, tựa hồ như có thể tung cước bất cứ lúc nào, giết chết kẻ thù.
Đừng trên một đỉnh núi nhỏ cách hắn không xa là một thanh niên áo vàng, thanh niên này đầu đội vòng vàng, mắt hồ mày rậm, tay chân thô kệch, vũ khí của hắn là đoản mâu ta như hai miệng bát, mâu phân nhánh như lưỡi độc xà, tồn tại cả bá khí và âm độc.
- Hách Liên huynh, lâu rồi không gặp.
Thượng Quan liếc nhìn Hách Liên Vô Hoa kiêng kị, hai người họ từng luận bàn với nhau nhưng bao giờ phân thắng bại, muốn phân được thắng bại, nhất định phải trải qua một trận khổ chiến.
- Ha ha, lần này ngươi đến xem trò vui đúng không!
Hách Liên Vô Hoa mắt loé quang mang sắc bén.
...
Ngày thứ ba.
Tư Đồ Hạo đến.
Luận danh khí, Tư Đồ Hạo nổi tiếng hơn Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi, dù sao hai người kia mới chỉ đánh bại cao thủ hạng sáu mươi mấy, còn Tư Đồ Hạo đánh bại Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên hạng ba mươi ba, chỉ bằng một kiếm.
Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi mặc dù đều bất thiện nhưng chẳng tên nào định khiêu chiến Tư Đồ Hạo, Tư Đồ Hạo lợi hại ra sao chúng hiểu rất rõ, trong điều kiện không sử dụng ngự kiếm thuật, cả hai đều không có cơ hội chiến thắng.
Tư Đồ Hạo thần tình cực lạnh, hắn lựa chọn một ngọn núi bằng phẳng làm chỗ dừng chân, tiện thể quan sát mọi thứ xung quanh.
- Diệp Trần, ngự kiếm thuật của ta đã đạt đến nhị trùng, lần này ta sẽ đánh bại ngươi.
Việc Tư Đồ Hạo bại dưới tay Diệp Trần, trừ bản thân hắn và Diệp Trần ra, không ai biết.
Soạt soạt soạt!
Võ giả chạy đến mỗi lúc một nhiều, hôm nay nhiều hơn hôm qua, mười tám tháng chín, thỉnh thoảng vẫn còn bóng người xuất hiện nơi chân trời.
Trong số những người này, không ít là thanh niên thiên tài, họ hoặc là kết thành bầy thành nhóm, hoặc là xuất hiện một mình, mắt lộ vẻ hưng phấn, đối với một số Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, có lẽ chỉ là góp vui, khả năng lĩnh ngộ rất thấp, là thanh niên thiên tài, ngộ tính của họ đương nhiên không phải một số Linh Hải Cảnh đại năng có thể so sánh, nói không chừng còn có thể đột phá trong lúc quan chiến.
- Thiên Võ Vực không hổ là thánh địa thiên tài, không hề thua kém chúng ta.
Trên một ngọn núi nhỏ khiêm tốn, mấy thanh niên nam nữ đứng kề vai bên nhau, người nói là một thanh niên lưng đeo trường kiếm, thần sắc băng lạnh.
- Vậy cũng tốt, trước đây chúng ta là mục tiêu chú ý, cho dù ở Nam phương vực quần cũng không bị người khác coi thường, ở đây, chúng ta mới có thể cảm nhận được sự vất vả niềm hạnh phúc của việc cố gắng. Năm xưa Diệp Trần không phải cũng quật khởi như vậy sao?
Mấy người này không phải ai khác chính là Lý Đạo Hiên, Lý Xích Hoả và Băng Linh của Nam Trác Vực, Nam Trác Vực trừ Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần, chỉ có ba người tấn thăng lên Linh Hải Cảnh, đương nhiên, Tư Không Thánh rất lâu không có tin tức gì, chẳng ai biết hắn đến cảnh giới nào, còn bọn Thác Bạt Khổ, Cốc Du Vân tuổi tác tương đương Diệp Trần, vẫn chưa thể đột phá, vì còn quá trẻ.
Ngày thứ tư, Diệp Trần đến.
Vì Mộ Dung Khuynh Thành vẫn đang bế quan trị thương cho nên Diệp Trần đi một mình.
- Diệp Trần đến rồi!
- Không biết hắn có tiến bộ nhiều hay không, bây giờ không phải một năm trước, thanh niên thiên tài sau lưng quá nhiều, chỉ cần chậm một bước, sẽ bị người khác vượt qua.
- Đúng vậy, vị trí của Diệp Trần mặc dù rất hấp dẫn nhưng cũng rất bất tiện, phía trước có thanh niên ngũ cự đầu, phía sau có một nhóm đỉnh tiêm thanh niên thiên tài, kẹp ở giữa.
Diệp Trần đến thu hút không ít sự chú ý, tất cả đều đang quan sát Diệp Trần hi vọng tìm được manh mối gì từ khí tức trên người hắn.
Nghiêm Xích Hoả quan sát Diệp Trần, trong lòng loé lên cảm xúc cổ quái.
Năm xưa ở Nam Trác Vực, danh khí của hắn lớn hơn Diệp Trần, đi đến đâu cũng có người chú ý, phong quang vô hạn.
Bây giờ, đến Thiên Võ Vực Cửu Long Sơn, căn bản không được ai để ý, giống như những kẻ vô danh tiểu tốt, còn Diệp Trần xuất hiện thì tạo nên ngàn lớp sóng.
Tám năm thời gian, thân phận họ đã trao đổi cho nhau.
- Ồ, Diệp Trần đến, chi bằng chơi với hắn một lúc!
Thượng Quan Phi và Hách Liên Vô Hoa nhìn thấy Diệp Trần, mắt ánh lên thần sắc quỷ dị.
Diệp Trần mặc dù xếp hạng bốn mươi tám trên Tông sư bảng, cao hơn Hắc Thuỷ Tông và Hoả Vân Tông mà chúng đánh bại, nhưng thực lực của hàng bốn mươi tám và hạng sáu mươi mấy không cách nhau quá lớn, thậm chí chỉ là một giới tuyến mong manh, chúng có thể đánh bại Hắc Thuỷ Tông và Hoả Vân Tông trong vòng ba bốn chiêu, chí ít cũng tương đương hạng hai ba mươi, cho nên, cho dù thực lực Diệp Trần có tiến bộ, chúng cũng cảm thấy chưa chắc sẽ thua Diệp Trần.
Quan trọng nhất là, chúng chỉ cần đảm bảo bất bại, thì cũng coi như chiến thắng, Diệp Trần, trừ phi đối diện với thanh niên ngũ cự đầu, nếu không không được phép bại, bại, là không giữa được vị trí của mình, hoà, chẳng khác gì bại, cũng không giữ được vị trí của mình.
- Ta trước.
Thượng Quan Phi không định từ bỏ cơ hội, bay ra trước một bước.
Hách Liên Vô Hoa lắc lắc đầu, vốn dĩ hắn cũng muốn khiêu chiến Diệp Trần. .
Thu hồi khôi lỗi phi hành, Diệp Trần nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi gần Cửu Long Hồ, hắn phát hiện ba người Lý Đạo Hiên, gật đầu chào hỏi.
- Diệp Trần, mai là ngày ngươi quyết đấu với Độc Cô Tuyệt rồi, chi bằng luận bàn với chúng ta trước.
Thượng Quan Phi đứng lơ lửng giữa Cửu Long Hồ, thanh âm dưới tác dụng của chân nguyên tăng phú, lan truyền.
- Ồ? Thượng Quan Phi muốn khiêu chiến Diệp Trần?
- Hai người này quả nhiên bất thiện, chuyển mục tiêu sang phía Diệp Trần.
- Nhưng nói thật, Diệp Trần chưa chắc đã thắng! Dù sao Thượng Quan Phi cũng từng đánh bại Hắc Thuỷ Tông hạng sáu mươi ba Tông sư bảng.
- Đúng là có chút lợi hại, nhưng Diệp Trần không phải không có tiến bộ!
Chúng nhân không biết Diệp Trần từng đánh bại Tư Đồ Hạo, đánh lùi một trong thanh niên ngũ cự đầu Hạ Hầu Tôn, cho nên cảm thấy có chút nguy hiểm, lo lắng cho Diệp Trần.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Diệp Trần ngạc nhiên, nói thật, căn cứ vào thành tích Thượng Quan Phi, đừng nói bây giờ, nửa năm trước Diệp Trần đã có thể miểu sát đối phương, hai ngươi căn bản không cùng một cấp độ mà là cách nhau hai ba cấp độ, biết đối phương muốn khiêu chiến mình, Diệp Trần thực sự có chút bất ngờ.
Hồi tưởng một lúc, Diệp Trần cười cười, đúng, một năm nay, mấy lần chiến đấu đều diễn ra trong bí mất, người biết chẳng mấy ai, cho nên chúng nhân không biết thực lực thực sự của hắn cũng là chuyện hết sức bình thường, cùng được, coi như tranh thủ bịt luôn miệng mấy kẻ lòng dạ xấu xa!
← Ch. 0668 | Ch. 0670 → |