← Ch.0837 | Ch.0839 → |
Bất quá Thanh Đồng giáp tuy rằng lợi hại, nhưng Chân Nguyên của Thiết Thủ Vương lại không theo kịp, lúc thừa nhận kiếm thứ mười, phù văn thanh đồng sắc dán trên hộ thể Chân Nguyên bị nghiền nát thành từng mảnh.
- Chết đi!
Diệp Trần nắm lấy cơ hội, lại chém tới một kiếm.
BOANG... !
Hộ thể Chân Nguyên của Thiết Thủ Vương bị phá vỡ, trên Thanh Đồng giáp bắn ra tia lửa sáng ngời, mà bản thân của hắn, từ mi tâm đến cằm nhiều ra mộ tơ máu, tơ máu dần dần phóng đại, cuối cùng phân thành hai, óc và máu tươi lẫn lộn cùng một chỗ, vô cùng thảm thiết.
Phanh!
Thiết Thủ Vương té ngã trên đất, triệt để chết đi.
- Ngụy cực phẩm phòng ngự Bảo Khí này quá biến thái rồi.
Hung hăng nhổ ra một ngụm trọc khí, trên mặt Diệp Trần lộ ra một nụ cười khổ.
Ngụy cực phẩm phòng ngự Bảo Khí coi như là cực phẩm Bảo Khí, chẳng qua là mặt hàng kém trong cực phẩm Bảo Khí, thất bại phẩm thôi, nhưng dù là thất bại phẩm, cũng thập phần đáng sợ, không có cái ngụy cực phẩm phòng ngự Bảo Khí này, thực lực của Thiết Thủ Vương so với Bạo Phong Vương còn kém hơn một chút, nào có thể chống chọi đến bây giờ.
Tháo bỏ Thanh Đồng giáp trên người Thiết Thủ Vương xuống, lấy đi Trữ Vật Linh Giới của hắn, Diệp Trần xoay người, quay về nơi trước đó.
Bành bành bành bành bành bành...
Khương Thiên vẫn còn đang chiến đấu với Tôn Thiên Lãng và Mộ Dung Khuynh Thành, tiếng nổ mạnh vang lên từng mảnh, không ngớt không dứt, khí kình cuồng bạo cách rất xa cũng có thể cảm giác được.
- Các người không thể giết chết ta đâu.
Chiến lực của Khương Thiên cường hoành phi phàm, lấy một địch hai, cũng không rơi vào thế hạ phong.
- Tiểu tử này quả thực là quái thai.
Tôn Thiên Lãng hít một hơi khí lạnh, qua nhiều năm như vậy, hắn chỉ thấy qua hai quái thai, một là Khương Thiên, một là Diệp Trần, những thiên tài nhìn thấy trước kia, ở trước mặt hai người căn bản không đáng giá nhắc tới, khó trách vẫn một mực nghe người ta nói, đây là một cái đại thế.
- Tôn huynh, Mộ Dung, hắn giao cho ta là được rồi.
Diệp Trần chạy tới.
- Diệp Trần, ngươi giết chết Thiết Thủ Vương rồi hả?
Tôn Thiên Lãng nghiêng đầu trông thấy Diệp Trần, âm thầm thả lỏng một hơi, cùng Mộ Dung Khuynh Thành lui sang một bên.
Diệp Trần gật gật đầu.
- Trên đời đã không còn Thiết Thủ Vương nữa.
- Tốt, giết tốt lắm, giết luôn hắn thì đại công cáo thành rồi.
Tôn Thiên Lãng hiện giờ đã ngồi cùng thuyền với Diệp Trần, nếu như để lộ tin tức, hắn cũng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng nếu như giết cả ba người này, thì không có vấn đề rồi, trong mộ địa nhiều người như vậy, ai biết là bọn hắn giết ba người này chứ.
Khương Thiên tỉnh táo nhìn về phía Diệp Trần, nói:
- Diệp Trần, ngươi không cẩn phải uổng phí khí lực, ngươi tuy rằng có thể đánh chết Phong lão, nhưng lại không thể giết chết ta.
- Ah!
Diệp Trần hơi kinh nghi nhìn về phía Khương Thiên, đã đến lúc này, đối phương còn nói như thế, thì nếu không phải đã điên rồi thì chính là có chỗ dựa dẫm, theo thân thái của Khương Thiên thì rất có thể là loại thứ hai.
- Ta xem xem sao lại không giết nổi ngươi.
Mủi chân điểm mặt đất một cái, Diệp Trần đâm một kiếm về phía trán Khương Thiên.
- Trốn không thoát?
Linh Tê Nhất Kiếm của Diệp Trần quá nhanh, Khương Thiên trơ mắt ếch ra nhìn Lôi kiếp kiếm đâm phá hộ thể Chân Nguyên của mình, đâm về phía mi tâm.
Xoẹt!
Mi tâm vỡ tan, lập tức Khương Thiên phải thân tử đạo tiêu (*). :
Oanh!
Đột ngột, trong cơ thể Khương Thiên bắn ra một đạo quang ảnh, quang ảnh ngưng tụ thành hư ảnh một trung niên nam tử, hai ngón tay nắm mũi kiếm Lôi kiếp kiếm, khiến cho Lôi kiếp kiếm và Diệp Trần ngưng trệ trong hư không, Bán Bộ khó tiến.
- Không Đế.
Đồng tử Diệp Trần co rụt lại, da đầu run lên.
Rút Lôi kiếp kiếm ra Diệp Trần cắn răng một cái, thi triển ra kiếm chiêu mạnh nhất, Tàn Nguyệt, kiếm kình hình nguyệt nha xé rách không khí, nhanh chóng đánh qua.
Đụng một tiếng, kiếm kình hình nguyệt nha sụp đổ, hư ảnh Không Đế không chút sứt mẻ.
- Diệp Trần, ta và ngươi sẽ lại gặp mặt, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể sống đến ngày đó.
Thân hình Khương Thiên lóe lên, giống như thuấn di, trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một câu bồi hồi bốn phía.
Tôn Thiên Lãng sắc mặt khó coi.
- Phiền toái lớn rồi, Không Đế rõ ràng lại lưu lại một đạo ý chí trong Hồn Hải của Khương Thiên, đạo ý chí này không tiêu tan, coi như là Bán Bộ Vương giả tối cường giả cũng không giết chết được hắn, hơn nữa có ý chí hộ thể, tốc độ của hắn được tăng phúc đến một tình trạng khó có thể tưởng tượng được, căn bản đuổi không kịp.
- Tính sai!
Diệp Trần trầm mặc một hồi, thở dài.
Đánh một đạo ý chí vào Hồn Hải người khác, thập phần hao tâm tổn sức, coi như là Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không muốn làm nhiều, Khương Thiên chính là trời sinh đạo thể, đạt được sự sủng ái của Không Đế là việc đương nhiên, căn cư theo tình hình vừa rồi, Diệp Trần đại khái suy tính ra, võ đạo ý chí của Không Đế, đã đạt đến thất giai đỉnh phong, mà trong đạo ý chí này, có ẩn chứa một giọt Chân Nguyên của Không Đế, hai thứ phối hợp lại, dưới Sinh Tử Cảnh, quả thật không người nào có thể phá vỡ. Khó trách Khương Thiên không sợ hãi, trong Hồn Hải có ý chí của Không Đế tồn tại, lúc bình thường sẽ không hiện ra, nhưng một khi kề cận từ vong, Không Dế ý chí sẽ giúp hắn tránh được một kiếp.
- Chúng ta cũng không cần lo lắng quá mức, chỉ một Bạo Phong Vương, chưa chắc sẽ khiến Không Đế tự hạ mình đối phó chúng ta đâu.
Mộ Dung Khuynh Thành nói
- Đúng! Không Đế là thân phận gì, chính là đường đường Phong đế Vương giả, nếu như ra tay đối phó mấy người chúng ta, không khỏi chuyện bé xé ra to.
Tôn Thiên Lãng tự mình an ủi.
Diệp Trần gật gật đầu.
- Không Đế chắc có lẽ sẽ không tự mình đối phó chúng ta, nhưng cũng không thể buông tha chúng ta được, có lẽ, hắn sẽ dùng thủ đoạn khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Không Đế tự mình đến đây, Diệp Trần đành phải nhận mệnh, dù sao trên Chân Linh đại lục người có thể ngăn cản Không Đế, đoán chừng chỉ có mỗi Hư Hoàng, Long Vương và Huyền Hậu đều kém một chút, mà mình không thể nào cả ngày ở dưới sự bảo vệ của Huyền Hậu và Long Vương được.
Dừng một chút, Diệp Trần tiếp tục nói:
- Ngoại trừ Không Đế, chúng ta còn phải đề phòng sự trả thù của Cổ gia, Tôn huynh, lần này ra ngoài, ngươi tốt nhất tìm một chỗ trốn đi, hoặc là ly khai Chân Linh đại lục, là ta đã liên lụy đến ngươi rồi!
Thở ra một hơi, Tôn Thiên Lãng nói:
- Không có quan hệ với ngươi, đây là ta tự mình lựa chọn, có thể là số mệnh a! Yên tâm, ta cũng không dễ chết như vậy đâu, cùng lắm thì theo lời ngươi nói, ly khai Chân Linh đại lục, đi đến hải ngoại, thiên hạ to lớn, chả lẽ không có nơi cho ta dừng chân sao.
← Ch. 0837 | Ch. 0839 → |