← Ch.0109 | Ch.0111 → |
Nhìn đao pháp Mông Trùng, Diệp Trần không khỏi liên tưởng đến Lâm Kì mà hắn gặp ở tràng đấu giá Tây Bắc, hai người đều dùng khoái đao nổi tiếng, Mông Trùng đã lợi hại như vậy, vậy thì Lâm Kì không phải còn lợi hại hơn.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần biết mình còn phải nỗ lực hơn, phải biết trên Lâm Kì còn có Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, trên nữa là người đứng đầu giới thanh niên Thiên Phong Quốc Phỉ Thúy công tử.
Âm vang!
Đao quang màu đỏ máu bị Thiết Phiến ngăn cản, Dịch Thanh thân ảnh hơi phiêu, bật ra ngoài.
- Tốt, có thể đỡ được đao thứ nhất của ta, chắc chắn có thể đỡ được đao thứ hai và đao thứ ba.
Mông Trùng hào hứng, đao quang màu đỏ máu tung hoành, tạo thành một tấm lưới chết chóc chụp lấy Dịch Thanh.
Thiết Phiến trong tay Dịch Thanh ra sức bảo vệ quanh người, cho dù như vậy, đao mang đáng sợ vẫn làm cho toàn thân hắn tê rần, khí huyết sôi trào.
- Đao thứ bảy!
Một đao cuối cùng xuất ra, nhưng lại lao đi rất nhanh, vượt qua cả mấy đường đao mang trước đó, chém đến trước mặt Dịch Thanh.
Dịch Thanh thu Thiết Phiến.
- Vẫn là không thắng được ngươi.
Lúc nãy hắn đã thi triển tuyệt chiêu, chỉ là dưới đao mang của Mông Trùng, chút tuyệt chiêu này chẳng khác gì chiêu thức bình thường, hắn hiểu, tuyệt chiêu vẫn chưa trọn vẹn, nếu không đâu có dễ dàng bị phá như vậy, nhưng phàm sự có lợi có hại, trải qua trận chiến đấu này, hắn càng dễ tìm ra khuyết điểm của mình.
Mông Trùng hắc hắc cười nói:
- Có thể ép ta ra đao thứ bảy, rất không tệ.
Bên cạnh Diệp Trần, Ngô Tông Minh thở dài nói:
- Không biết ai có thể đánh bại Mông Trùng sư huynh?
Nói xong, hắn liếc nhìn Diệp Trần, đối phương cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết thực lực thật sự của Diệp Trần, nói không chừng vẫn có chút hi vọng.
Đương nhiên, Ngô Tồng Minh không quá khẳng định.
- Xem tiếp thì biết.
Diệp Trần không đưa ra phán đoán.
Rất nhanh, vòng thi thứ sáu kết thúc.
Cho đến bây giờ, chỉ có năm người duy trì kỉ lục toàn thắng, là Huyết ảnh đao Mông Trùng, Đào hoa thủ Chu Nhược, Quỷ kiếm Lý Cuồng, Thiết Phong và Diệp Trần.
Cuồng nhân Tiêu Dã và Lý Vân mặc dù không thua, nhưng hòa một trận, chia nhau mỗi người một điểm.
Sau vòng thi đấu thứ bảy, kỉ lục toàn thắng bớt đi một người, là Đào hoa thủ Chu Nhược, nàng vận khí không tốt, đụng phải Thiết Phiến Dịch Thanh, giao thủ trên trăm chiêu, đáng tiếc bại ở chiêu cuối cùng, mặc dù thua, nhưng thực lực vẫn khiến mọi người không khỏi kiêng kị.
Trong sự chờ mong của mọi người, vòng thứ tám bắt đầu.
Ba trận trước miễn cưỡng coi là đặc sắc, đến trận thứ tư, khán đài gần như nổ tung bởi những tiếng reo hò.
Trên đài là Diệp Trần và Quỷ kiếm Lý Cuồng.
Nếu như là sáng nay, mọi người khẳng định không hoan hô nhiệt liệt như vậy, chỉ là sau này, Diệp Trần liên tục toàn thắng, nhân khí của hắn tăng lên rất cao, được vô số người ủng hộ, trong đó có cả một số đệ tử nội môn.
Trên ghế khách quý, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh gần như nín thở.
Nói không chút khoa trương, cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn lần này là sự kiện kinh tâm động phách nhất trong đời họ, mỗi lần Diệp Trần lên đài, họ đều phấp phổng lo âu, sợ nhìn thấy Diệp Trần thất bại, mặc dù thành tích Diệp Trần đạt được khiến họ rất hài lòng, nhưng có ai lại không hi vọng con cái mình tốt hơn, may mắn là, cho tới bây giờ, Diệp Trần vẫn chưa một lần thất bại, chiến thắng xem ra cũng khá nhẹ nhàng.
Bây giờ thì khác, đối thủ của Diệp Trần là kiếm pháp thần quỷ khó đoán Quỷ kiếm Lý Cuồng, có thể chiến thắng đối phương hay không vẫn là một câu hỏi khó trả lời.
- Diệp Trần sư huynh e rằng nguy hiểm! Mông Trùng sư huynh và Lý Cuồng sư huynh đều giỏi khắc chế người có khinh công cao minh, Phùng Bình sư huynh trước sau chỉ bại dưới tay hai người đó.
Không hay không biết, mọi người đã thêm hai chữ sư huynh sau tên Diệp Trần, có thể thấy thực lực của hắn đã được công nhận.
- Ừm, để xem Diệp Trần sư huynh có thể đỡ được một kiếm của Lý Cuồng sư huynh hay không, nếu như đỡ được một kiếm, thì có thể đỡ được kiếm thứ hai và kiếm thứ ba.
Quỷ kiếm Lý Cuồng, kiếm pháp thần quỷ khó đoán, thực lực chỉ cần thua một bậc, rất khó đỡ được một kiếm của hắn, chỉ có đối phương thực lực tương đương hoặc siêu việt mới có thể nhất tranh thắng bại.
Trên bình đài.
Lý Cuồng nhãn thần lạnh băng, eo thẳng tắp, như một thanh bảo kiếm.
Đối diện ba mươi bước, Diệp Trần thần tình lạnh nhạt, cử chỉ thong dong.
- Người bình thường ta chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết, ngươi thực lực không tệ, có lẽ có thể ép ta ra kiếm thứ ba.
Lý Cuồng nhìn Diệp Trần, lạnh lùng nói.
Diệp Trần nói:
- Vậy sao! Ta khuyên ngươi toàn lực ứng phó cho thỏa đáng.
- Không lẽ ngươi nghĩ thực lực của mình có thể khiến ta toàn lực ứng phó.
Lý Cuồng nhãn thần càng lạnh.
Hai người đứng cách nhau ba mươi bước, một nhãn thần băng lạnh, một thần sắc thản nhiên, tất cả mọi người đều nín thở, chớp chớp mắt nhìn lên mặt đài.
Ong!
Linh Giới Trữ Vật nổi quang mang u ám, vân ẩn kiếm xuất hiện trong tay Diệp Trần, hắn thản nhiên nói:
- Không toàn lực ứng phó, ngươi không có bất kì cơ hội chiến thắng nào.
Mọi người thi nhau trợn mắt há mồm.
- Cái gì, Diệp Trần sư huynh dùng kiếm, giống như Lý Cuồng sư huynh.
- Ngạc nhiên quá, những trận đấu trước đây, Diệp Trần sư huynh căn bản không hề nghiêm túc.
- Hai đại kiếm khách đối chiến, mới nghĩ thôi đã thấy kích động.
Diệp Trần đột nhiên lấy ra bảo kiếm, đối với người xem là một sự trùng kích quá lớn, dù sao họ đều biết, không có kiếm, lực chiến đấu của kiếm khách mất đi một nửa, chỉ có bảo kiếm trong tay, mới có thể phát huy thực lực bản thân đến trạng thái vô cùng tinh tế.
Trên ghế trưởng lão, mấy vị trưởng lão gật gật đầu cười nói:
- Thú vị!
Vân ẩn kiếm trong tay, khí thế Diệp Trần biến, nhãn thần sắc bén như kiếm quang, xuyên thủng nhân tâm, từng luồng phong mang chi khí theo người tán phát ra ngoài.
Lý Cuồng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Trần cũng là kiếm khách, không thể trách hắn nhìn không ra, đối phương thực sự ẩn tàng quá giỏi, trong tình huống bình thường, chỉ cần kiếm khách có thành tựu đều có một số phẩm chất cảu kiếm, như phong mang, nhuệ khí, sắc bén, lạnh, vân vân, nhưng trước đó khí chất Diệp Trần không liên quan gì đến những thứ này, nhìn có rất bình thường. .
Hắn đương nhiên không biết, Diệp Trần đã tu luyện Liễm Khí Quyết đến cảnh giới cao nhất, không chỉ ẩn tàng một giai vị tu vi, mà còn có thể che giấu khí chất, khiến người khác không thể nhìn ra, đừng nói là Lý Cuồng, cho dù là Bão Nguyên Cảnh tu vi kiếm khách cũng chưa chắc nhìn ra được.
← Ch. 0109 | Ch. 0111 → |