← Ch.1186 | Ch.1188 → |
vi
Diệp Trần vung tay lên vơ vét sở hữu tất cả Chân Nguyên Thủy Tinh, cả đống Cực Phẩm Linh Thạch tích trữ như núi kia cũng hóa thành một đầu nước lũ tràn vào bên trong Trữ Vật Linh Giới của Diệp Trần.
"Diệp Trần, ngươi!!"
Hắc Thủy lão tổ giận dữ, Chân Nguyên Thủy Tinh trong bảo khố là tối trọng yếu nhất, tổng số hơn ba nghìn vạn Chân Nguyên Thủy Tinh, kế đến là hơn năm trăm vạn Cực Phẩm Linh Thạch, đừng nhìn Cực Phẩm Linh Thạch có giá trị không bằng Chân Nguyên Thủy Tinh nhưng Chân Nguyên Thủy Tinh rốt cuộc là mặt hàng vô cùng khan hiếm, nếu không phải Hắc Thủy liên minh có Thôn Phệ Chi Đảo, căn bản không có khả năng có nhiều Chân Nguyên Thủy Tinh như vậy. Có thể nói, toàn bộ Vương giả ở Chân Linh thế giới, kẻ nào có Cực Phẩm Linh Thạch càng nhiều thì đó mới là kẻ mạnh thật sự.
Diệp Trần thoáng cái lấy đi hơn năm trăm vạn Cực Phẩm Linh Thạch để cho cơn giận dữ bên trong Hắc Thủy lão tổ bùng lên.
Diệp Trần mặc kệ đối phương có khó chịu hay không cũng chẳng thèm để ý đến, muốn có tài nguyên thì phải dựa vào chính mình để tranh thủ, nếu những thứ kia là do người tốt tạo ra, Diệp Trần tự nhiên không bao giờ cướp lấy tài nguyên của bọn hắn, nhưng Hắc Thủy liên minh lại hoàn toàn không phải loại lương thiện, vì vậy nếu không đoạt thì đúng là ngu ngốc rồi. Mà nếu không đoạt, Diệp Trần muốn đi đến đỉnh phong thì cần phải cố gắng gấp mười lần như hiện tại.
Cái thế giới này là thế giới của cường giả vi tôn, trên thực tế, bất kỳ một thế giới nào cũng đều là thế giới của cường giả vi tôn, một mình Diệp Trần cũng không thể làm thay đổi điều đó, điều mà hắn thực sự mong muốn chính là trở thành một cường giả ở thế giới này.
Thu vét hơn năm trăm vạn Cực Phẩm Linh Thạch, Cực Phẩm Linh Thạch trên người Diệp Trần lúc này đã vượt qua bảy trăm vạn, trong đó có hơn một trăm vạn là di vật của Hỏa Hoàng.
Về phần Thượng Phẩm Linh Thạch còn sót lại trong Chân Nguyên Thủy Tinh bảo khố, Diệp Trần cũng không lưu tình chút nào, thẳng tay vơ vét xuống. Thượng Phẩm Linh Thạch hắn không cần nhưng đối với Diệp gia hoặc là về sau hắn sáng lập tông môn thì tất nhiên sẽ cần dùng đến, muốn một mực cường thịnh, tài nguyên là thứ ắt không thể thiếu. Tông môn đối với tài nguyên thập phần tiêu hao, và tốc độ tiêu hao cũng thập phần khủng khiếp.
"Không hổ danh là Hắc Thủy liên minh, Thượng Phẩm Linh Thạch rõ ràng nhiều tới tám trăm triệu khối, cộng thêm số Thượng Phẩm Linh Thạch đang có trên người của ta, vậy là đã qua 1 tỷ rồi." 1 tỷ Thượng Phẩm Linh Thạch là khái niệm gì, đủ để chèo chống một Ngũ phẩm tông môn cường thịnh trong vô số năm, một gã Phong Đế Vương giả có lẽ không cần dùng đến Thượng Phẩm Linh Thạch để tu luyện nhưng chứng kiến trước mắt 1 tỷ Thượng Phẩm Linh Thạch, tuyệt đối sẽ phát sinh lòng tham mà tranh đoạt ngay.
"Hắc Thủy lão tổ, đa tạ ngươi khoản đãi vừa rồi, ân oán giữa ta và ngươi như vậy cũng triệt để chấm dứt. Cáo từ."
Diệp Trần không thể chờ đợi được, muốn dùng Chân Nguyên Thủy Tinh gia tăng tu vi ngay lập tức. Vừa dứt lời, Quỹ Bộ thi triển, biến mất khỏi Chân Nguyên Thủy Tinh bảo khố, lúc xuất hiện lần nữa đã đến mặt ngoài hải dương.
Vèo!
Diệp Trần phá không bay đi.
"Đáng giận, thật đáng giận, ta nhất định phải giết chết hắn."
Hắc Thủy lão tổ điên cuồng hét lên một tiếng, một chưởng đánh nứt cả bảo khố Chân Nguyên Thủy Tinh khiến nước biển theo khe hở tràn vào.
"Nhất định phải giết chết hắn."
Thiên Âm Vương cũng rất uất ức khi trơ mắt nhìn Diệp Trần vơ vét tất cả tài phú mà Hắc Thủy liên minh sở hữu, tuy những của cải này không có quan hệ gì với hắn nhưng hắn xem mà đỏ mắt. Hắn cũng không nghĩ tới Hắc Thủy lão tổ có nhiều tài phú như vậy.
"Minh chủ, bây giờ đi Kim Ngao Đảo sao?" Thiên Âm Vương hỏi.
Hắc Thủy lão tổ tâm trạng tàn nhẫn mà hồng hộc thở mấy hơi, âm trầm nói: " Trước tiên ta muốn khôi phục một chút thương thế linh hồn, sau đó lại đi Kim Ngao Đảo thương nghị đánh giết Diệp gia. Đánh chết Diệp Trần là điều mà ta phải làm."
Thương thế linh hồn cần điều trị ngay, một khắc cũng không thể chậm trễ, bằng không tiền đồ ngày sau của Hắc Thủy lão tổ có nguy cơ sụp đổ, cũng may Hắc Thủy liên minh gia đại nghiệp đại nên vẫn bảo tồn một ít thiên tài địa bảo có thể trị liệu thương thế linh hồn, còn đối phó Diệp Trần thì chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn bởi vì hắn không có ý định dừng giáo huấn đối phương, một lần quyết làm cho đối phương phải nhổ ra cả gốc lẫn lãi, tài nguyên quý giá đâu phải có thể nuốt vào đơn giản như vậy. Hắn muốn triệt để giết chết Diệp Trần, hủy diệt toàn bộ Diệp gia, nam Lăng Trì xử tử, ném đến hải lý cho cá ăn, nữ toàn bộ đánh thành nữ nô.
"Diệp Trần lúc này ngươi phải chết chắc rồi, một khi Kim Ngao lão tổ xuất mã thì chẳng nơi nào có mệnh sống." Thiên Âm Vương phảng phất không cam lòng chứng kiến tràng cảnh Diệp Trần vẫn lạc dưới tay người khác.
...
Trở lại Nam Trác Vực Diệp gia, Diệp Trần lập tức bế quan, bắt đầu luyện hóa Chân Nguyên Thủy Tinh để tăng cao tu vi.
Đây là một gian thạch thất rộng lớn, thạch thất dài rộng tất cả vượt qua 30 trượng, cao hơn mười trượng, trên vách tường có giắt từng ngọn đèn dầu, ở trung ương thạch thất lại có một cái bệ đá vuông vức, mặt trên bầy đặt ra một bồ đoàn sắc xanh đen.
Xếp bằng ở trên bồ đoàn, Diệp Trần ngón tay vuốt thoáng qua Trữ Vật Linh Giới, lập tức đại lượng Chân Nguyên Thủy Tinh được trút ra, xếp thành một tòa núi nhỏ bên cạnh bệ đá.
"Không biết hơn ba nghìn vạn Chân Nguyên Thủy Tinh này có thể đạt tới bão hòa cực hạn của ta không"
Bất luận kẻ nào cũng khó có khả năng gia tăng tu vi không ngừng nghỉ, Diệp Trần cũng vậy, nếu không có cường đại tâm cảnh cùng linh hồn chịu tải lớn, cho dù có đem một trăm triệu Chân Nguyên Thủy Tinh luyện hóa thành chân nguyên thì cái chân nguyên này cũng sẽ bị thất thoát ra ngoài, phân tán ra trời đất, như vậy chính là làm công không rồi. Dưới tình huống bình thường, vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh Vương giả, trạng thái bão hòa cực hạn sẽ không vượt qua một trăm năm tu vi, đối với thiên tài cũng sẽ không vượt qua 300 năm, để đạt tới bão hòa cực hạn về sau, liền phải từ từ gia tăng tâm cảnh cùng cường độ chịu tải của linh hồn.
Ví dụ như một người chỉ có một trăm cân khí lực, nhưng là trải qua gian khổ rèn luyện, sẽ biến thành 150 cân khí lực, 200 cân khí lực, và cao hơn nữa.. điều này cần một cái quá trình dài, không có khả năng một lần là làm được.
Nhưng đối với Mà Diệp Trần, chẳng những tâm tình cao mà linh hồn cũng rất mạnh, công pháp cũng là Thiên cấp công pháp, mỗi phương diện đều là đỉnh tiêm. Những thứ này có thể khẳng định hắn có thể chịu tải càng nhiều tu vi hơn nữa, nhưng cực hạn ở nơi nào thì chính Diệp Trần cũng không biết được.
"Bắt đầu luyện hóa thôi!"
Tay khẽ vẫy, khoảng chừng qua 10 vạn khối Chân Nguyên Thủy Tinh bay tới đỉnh đầu Diệp Trần, theo Thanh Liên Kiếm Quyết vận chuyển, một cổ cường đại chân nguyên bao trùm qua 10 vạn khối Chân Nguyên Thủy Tinh này, nhanh chóng luyện hóa.
Đạt tới cảnh giới Bất Tử Chi Thân Huyết Nhục Diễn Sinh, toàn thân Diệp Trần đã cường đại hơn rất nhiều, ngoại trừ vị trí Hồn Hải, bất kỳ khu vực nào trong cơ thể cũng đều có thể chứa đựng chân nguyên. Đương nhiên, đan điền chính là vị trí có thể chứa đựng chân nguyên nhiều nhất, trừ phi đạt tới cảnh giới Tích Huyết Trọng Sinh thì đan điền mới có thể dần dần mất đi tác dụng chủ đạo mà cùng hòa hợp với những vị trí khác.
Mười vạn Chân Nguyên Thủy Tinh!
50 vạn Chân Nguyên Thủy Tinh!
2000 vạn Chân Nguyên Thủy Tinh!
Chân Nguyên Thủy Tinh vô cùng thuần túy, thoáng một chút đã được luyện hóa trở thành chân nguyên, chỉ sau một canh giờ ngắn ngủi, tu vi Diệp Trần lần nữa bạo tăng năm mươi năm, vượt qua 300 năm.
Luyện hóa vẫn đang tiếp tục.
350 năm tu vi.
Bốn trăm năm tu vi.
...
Sáu trăm năm tu vi!
Khí tức đáng sợ tràn ngập toàn bộ thạch thất, nếu như không phải thạch thất đã bị đánh lên cấm chế, căn bản không chịu nổi cường đại uy áp trên người Diệp Trần tỏa ra.
Rất nhanh, tu vi Diệp Trần đã vượt qua tám trăm năm, tại trên người Diệp Trần phảng phất như không có cực hạn tồn tại, tu vi gia tăng càng lúc càng nhanh, căn bản không có xu thế chậm lại.
Chín trăm năm!
Một ngàn năm!
Ầm!
Thạch thất lúc này đã hơi bị chấn động, ánh sáng lập loè lưu chuyển liên tục, đây là hiện tượng khí tức quá cường đại cùng cấm chế sinh ra va chạm, gây ra kinh tâm động phách.
1, 050 năm!
1080 năm!
Cuối cùng, tu vi Diệp Trần đã dừng lại tại bộ dạng 1080 năm, không phải Diệp Trần đã đến cực hạn mà là hơn ba nghìn vạn khối Chân Nguyên Thủy Tinh đã dùng hết rồi.
Hô!
Mở to mắt, hư không như sinh ra điện quang, Diệp Trần chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, cái ngụm trọc khí cường đại này thậm chí có thể hòa tan bộ phận mặt ngoài của cấm chế trong thạch thất, phát ra tiếng vang... xuy xuy ....
"Một ngàn lẻ tám mươi năm tu vi, vậy mà còn chưa tới cực hạn của ta."
Diệp Trần cười khổ một tiếng, lập tức lại bắn ra hào khí.
Điều này đại biểu, hắn còn có thể tiếp tục dùng ngoại vật để tăng cao tu vi, sẽ không xuất hiện hiện tượng kiệt quệ chân nguyên nữa, bằng vào tu vi trước mắt, tuy nói vẫn chưa đạt được cấp độ của Phong Đế Vương giả nhưng tiềm lực của hắn đã vô cùng lớn, sớm muộn cũng sẽ vượt qua hai ngàn năm, thậm chí ba ngàn năm, đạt tới cấp bậc của Long Vương trước kia.
Cót kẹtzz.
Nắm thật chặc quyền, Diệp Trần cảm giác giống như có lực lượng của một cổ núi lửa đang bộc phát vọt tới vị trí quyền tâm, tu vi cao thấp, đối với chiến lực tuy không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng không có nghĩa là một điểm ảnh hưởng cũng không có. Tu vi càng cao, mỗi một chiêu một thức đều ẩn chứa càng nhiều chân nguyên, chiến lực hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể gia tăng thêm một ít.
Giờ phút này Diệp Trần luôn cố gắng để chiến lực phải tăng thật cao.
"Ồ, chuyện gì vậy!"
Đột nhiên, Diệp Trần cảm giác ý thức của mình càng thêm rõ ràng hơn, tuy chưa sử dụng đến Linh Hồn Lực cũng có thể cảm ứng rõ ràng đến những biến hóa rất nhỏ tại Thiên Địa, không khí đang chấn động chảy xuôi, cấm chế lực lượng phân bố mạnh yếu ... mọi thứ như rõ mồn một trước mắt, hoa cỏ bên ngoài thạch thất không ngừng ương ngạnh sinh trưởng, lúc gió thổi qua lá cây truyền tới một mảnh nhỏ bé năng lượng đi vào cũng có thể nhận ra, thậm chí ngay cả chấn động ở sâu trong lòng đất cũng đều có thể cảm ứng được một ít.
"Tu vi thoáng cái tăng phúc đến vài lần đã giúp cho ta có thể cảm nhận được quy tắc biến hóa của cái thế giới này."
Tâm hồn của Diệp Trần được rộng mở vô cùng lớn.
Tánh mạng tựa như một vòng từ trường, lúc còn yếu nhược thì từ trường cũng quá yếu, nên đối với ngoại giới thật mông lung và phải cần dùng mắt thường để nhìn, quan sát.
Linh khu là thân thể, không có được ưu thế quan sát ngoại giới, mà chính tu vi mới là thứ giúp cho một người có thể tiếp xúc tối đa với vạn vật ở ngoại giới, bởi vì tu vi chính là Thiên Địa Nguyên Khí của ngoại giới chuyển hóa thành, là cầu nối thông Thiên Địa và con người. Ngàn năm tu vi, có thể nói là một cái cửa khẩu mà Sinh Tử Cảnh Vương giả phải vượt qua, hiện tại trước mắt Diệp Trần đã hiện ra một mảng Thiên Địa mới.
"Ngự Kiếm Thuật!"
Trong nội tâm như có điều suy nghĩ, Diệp Trần hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Thiên Hạt kiếm trôi nổi đi ra ngoài, chia ra làm ba ... sáu mươi, sáu mươi hai, sáu mươi bốn, sáu mươi sáu.
Bất tri bất giác, cảnh giới Ngự Kiếm Thuật của Diệp Trần đã vượt qua sáu mươi bốn Kiếm Tề phát cảnh giới, như vậy đã có thể thi triển Bát Quái Diệt Tuyệt kiếm thuật rồi.
Trừ việc đó ra, Diệp Trần tinh tường phát hiện cường độ linh hồn của mình đang gia tăng nhanh chóng.
Tổng sản lượng của Linh hồn vẫn không thay đổi nhưng linh hồn cường độ lại gia tăng, đây chính là chất lượng tăng lên.
Như phân thân linh hồn của Nguyên Hoàng, tuy không nhiều lắm nhưng chất lượng thật là đáng sợ mới có thể sử dụng tới Nguyên Thần Tỏa Sát công kích linh hồn cường đại như vậy. Còn công kích linh hồn của Diệp Trần chỉ có thể làm tổn thương linh hồn đối phương mà thôi.
Linh hồn Sinh Tử Cảnh Vương giả có thể nói là có mạnh có yếu, tổng số lượng tuy tăng lên rất chậm chạp, nhưng chất lượng vẫn có thể tăng lên nhanh hơn, khi linh hồn trở nên mạnh mẽ, cùng với tu vi gia tăng, cùng một nhịp thở, mỗi lần đạt một trạng thái bão hòa mới cũng là lúc đạt được quá trình đột phá cực hạn. Do vậy bắt buộc linh hồn phải thật tinh khiết và cường đại, bằng không làm sao có thể chịu tải càng nhiều nữa tu vi.
Đương nhiên, Diệp Trần là một ngoại lệ, bão hòa cực hạn của hắn còn chưa tới, nhưng bởi vì tu vi thoáng cái tăng hơn hai trăm năm, đạt tới hơn một nghìn năm, tiến bộ này thật quá khổng lồ, đưa tới việc linh hồn lập tức biến hóa. Trước kia linh hồn Diệp Trần kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn kích phát ra đến cực hạn, cũng như tuyệt đại bộ phận đại não của con người đều giống nhau, có một số ít người lại thông minh hơn những người khác là vì đại não của họ có thể khai phát với trình độ cao hơn.
← Ch. 1186 | Ch. 1188 → |