← Ch.1202 | Ch.1204 → |
Thành danh mấy trăm năm, cùng thời với Huyền Hậu, Tà Vương nổi danh với tên gọi là Ngục Vương lại rõ ràng không thể trụ nổi một kiếm của Diệp Trần.
Tuy nói thời điểm mà bọn hắn nổi danh đều là Tứ Tinh bá chủ chiến lực, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, mỗi người đều có được những tiến bộ cực lớn, như Huyền Hậu đã đạt đến Ngũ Tinh cao đẳng chiến lực, Ngục Vương kém hơn một chút cũng có được Ngũ Tinh trung đẳng chiến lực, phối hợp thêm hình phạt võ học của Ngục Môn, chiến lực đã đạt gần đến Ngũ Tinh cao đẳng.
Thế nhưng, hiện tại hắn lại không trụ nổi quá một kiếm trên tay Diệp Trần.
Haaaaa!
Già Diệp Vương hít một hơi lãnh khí, nàng cuối cùng cũng minh bạch vì sao Tộc trưởng tôn sùng Diệp Trần như thế rồi, tại thời điểm Diệp Trần vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh đã cùng với đối phương thực hiện giao dịch.
"Hôm nay một kiếm này, ta sẽ nhớ kỹ."
Ngục Vương trong nội tâm nảy ra kinh sợ, hắn tự cảm giác không phải đối thủ Diệp Trần, cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục cuồng vọng, dứt khoát mượn chi lực một kiếm này của Diệp Trần hướng phía phương xa cực nhanh mà thoát li.
"Chúng ta cũng đi thôi"
Thiên Hư Vương mặt không biểu tình, quay người ly khai.
Cuối cùng rời đi chính là Hắc Sơn Nữ Vương, nàng do dự một chút rồi mở miệng nói: "Ngươi phải cẩn thận rồi, Hắc Sơn nhất mạch ta am hiểu dùng mạng nhện để vây khốn địch nhân, cho nên sau sự kiện này sư tổ ta rất có thể sẽ được mời xuống núi để đối phó các ngươi, những người có khả năng tinh thông Không Gian Áo Nghĩa, hoặc là một Phong Đế Vương giả có tốc độ cực nhanh."
"Đa tạ đã nhắc nhở, nếu có thể, ta cũng không muốn cùng sư tổ ngươi đối địch."
Hắc Sơn Tổ Sư, Long Vương, Hắc Long lão tổ, Kim Ngao lão tổ, có thể nói là bốn Cổ Đổng Lão Gia, ngoại trừ Long Vương, ba người còn lại đều là yêu thú, đám người bọn họ đều có niên đại vượt qua một thiên tuế, trong đó lớn tuổi nhất lại là Hắc Sơn Tổ Sư. Hắc Sơn Tổ Sư cùng Kim Ngao lão tổ đồng dạng thường xuyên bế quan, cho nên các Sinh Tử Cảnh hậu sinh biết rõ về hắn không nhiều lắm, nhưng những ai đã biết rõ về hắn, đều nhận ra sự đáng sợ tột cùng. Tuy nhiên chiến lực của Hắc Sơn Tổ Sư ngược lại chỉ là thứ yếu, khả năng bố trí ra mạng nhện của hắn mới được xem là thứ đáng sợ nhất, được thiên hạ xưng tụng là Thiên La Địa Võng, một khi được giăng ra, địch nhân hoàn toàn không có chỗ trốn.
"Chỉ cần ngươi rời bỏ liên minh với Nhân Ma nhất tộc, sư tổ ta chắc có lẽ sẽ không đối phó ngươi."
Hắc Sơn Nữ Vương nhìn Già Diệp Vương một cái, nói ra.
Diệp Trần cười cười. Hắn cũng không phải e ngại Hắc Sơn Tổ Sư, chỉ có điều không muốn có thêm nhiều địch nhân. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cần phải giải thích thêm.
"Ta đi trước một bước."
Thân hình lóe lên, Hắc Sơn Nữ Vương biến mất tại phía chân trời.
"Già Diệp Vương, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"
Hắc Sơn Nữ Vương vừa đi, Diệp Trần xoay người hỏi thăm Già Diệp Vương.
Già Diệp Vương triều lấy Diệp Trần dịu dàng cúi đầu, "Đa tạ Diệp Trần điện hạ cứu giúp, không biết Diệp Trần điện hạ có thể tiễn đưa ta đi về Hỗn Loạn Ma Hải không, ta sợ vừa đi ra ngoài sẽ bị bọn hắn đuổi giết."
Già Diệp Vương không sợ Thiên Hư Vương cùng Thiết Cốt Vương, chỉ cần nàng muốn chạy trốn thì hai người này ngăn không được nàng, nàng kiêng kị nhất chính là Hắc Sơn Nữ Vương.
Diệp Trần gật gật đầu: "Cũng được."
Từ Chân Linh Đại Lục đến Hỗn Loạn Ma Hải mặc dù có ức vạn dặm, nhưng đối với Diệp Trần cùng Già Diệp Vương mà nói cũng không phải rất xa. Những đỉnh cấp Vương giả có tốc độ kém cỏi nhất trong nháy mắt cũng có thể bay ra ngoài mười mấy vạn dặm.
Bên ngoài Hồng Hoang Lĩnh, chỉ một con chim đang đậu trên tàng cây nghỉ ngơi chứng kiến Diệp Trần cùng Già Diệp Vương bay ra.
"Tên Diệp Trần này xem bộ dáng là một lòng muốn bảo vệ Nhân Ma nhất tộc rồi."
Chỗ rất xa, Thiên Hư Vương sắc mặt âm trầm.
Ma Hoa Hoàng tạm thời không có mặt tại Hỗn Loạn Ma Hải, hỏi thăm thoáng một chút mới biết được Ma Hoa Hoàng đã đi vào Tinh Không. Qua ít ngày nữa mới trở lại, Ma Hoa Hoàng không ở đây, Diệp Trần cũng tựu không có ý định dừng lại tại Hỗn Loạn Ma Hải, lần nữa phản hồi Hồng Hoang lĩnh.
...
Tại Hồng Hoang lĩnh.
Nháy mắt, Diệp Trần đã ở tại Hồng Hoang lĩnh sáu ngày.
Trong sáu ngày này, Diệp Trần chém giết Huyết Dực Long, không đến 30 thì cũng phải có hai mươi con, bình quân mỗi ngày có thể gặp được đến năm sáu lần, hơn nữa cái này là kết quả tốc chiến tốc thắng của hắn, nếu không hội sẽ có càng nhiều Huyết Dực Long bay vọt mà đến.
Chém giết hai ba mươi con Huyết Dực Long, Diệp Trần đạt được đến năm miếng yêu đan, bất quá trong số những yêu đan này không hề có dị dạng yêu đan, đều rất bình thường.
"Nguyên Hoàng tiền bối từng nói, cái dị dạng yêu đan này có ẩn chứa Man Hoang chi lực, chỉ cần sưu tập Man Hoang chi lực đủ nhiều, có thể dùng chúng để cảm ứng ra địa phương có khả năng ẩn chứa Man Hoang thạch."
Huyết Dực Long cắn nuốt đồ vật có Man Hoang chi lực, trong cơ thể sẽ sinh ra Man Hoang chi lực, điều này đại biểu Huyết Dực Long đã từng đi qua những địa phương kia, đáng tiếc Huyết Dực Long khó có thể thu phục, mà lại chỉ có thể thuần phục Huyết Dực Long có Man Hoang chi lực mới có thể tìm được địa điểm đó, bằng không, chỉ là lãng phí thời gian không công.
Ngày hôm đó, Diệp Trần gặp được "kình địch".
Là một Huyết Dực Long chi Vương, hơn nữa là Huyết Dực Long chi Vương có cắn nuốt Man Hoang chi lực.
Con Huyết Dực Long chi Vương này vừa nhìn thấy Diệp Trần liền điên cuồng phi tốc cắn qua, thập phần hung hãn, có ý định cùng quyết tâm đem Diệp Trần bầm thây vạn đoạn.
Rầm rầm rầm rầm rầm...
Một người một yêu, kịch liệt đại chiến.
"Con Huyết Dực Long chi Vương này thật cường đại."
Diệp Trần liên tiếp thi triển ra Bát Quái Diệt Tuyệt Kiếm Thuật cùng Thu Thủy Kiếm Quyết đệ tam thức phá cốt, nhưng cũng chỉ có thể để cho làn da mặt ngoài của Huyết Dực Long chi Vương nhiều thêm một tí vết kiếm, không ảnh hưởng toàn cục, thứ phòng ngự này của Huyết Dực Long chi Vương so với Kim Ngao lão tổ cũng không kém hơn bao nhiêu.
Rống!
Huyết Dực Long chi Vương cũng rất phẫn nộ, nó không phải là chưa từng cùng cường đại Phong Đế Vương giả chiến đấu qua, một ít Phong Đế Vương giả so với Diệp Trần đều lợi hại hơn một chút, nhưng với ưu thế phòng ngự cường đại, nó ít nhất cũng có thể làm cho đối phương thập phần chật vật, thế nhưng thực lực cận chiến của Diệp Trần quả thực là không thể tưởng tượng nổi, bản thân nó bị đánh trúng vô số lần nhưng một lần gây thương tổn đến đối phương cũng không thể làm được.
Cái này khiến nó như thế nào không phẫn nộ.
Trong giây lát, ở đầu cánh của Huyết Dực Long chi Vương bỗng nhiên tụ khởi đại lượng ánh sáng kim sắc, những ánh sáng kim sắc này tản mát ra Man Hoang chi khí kinh người không ngừng ngưng tụ cuối cùng áp súc thành hai lưỡi dao ánh sáng sắc bén tại nơi 2 đầu cánh. Huyết Dực Long chi Vương giương hai cánh lên, hướng phía Diệp Trần chém tới.
"Là Man Hoang chi lực!"
Diệp Trần không dám khinh thường, Thu Thủy Kiếm Quyết đệ tam thức phá cốt nghênh đón tiếp lấy.
Oanh!
Ánh sáng kim sắc bàng bạc phóng ra đánh Diệp Trần bay rớt ra ngoài, khóe miệng tiết ra một tia máu.
Huyết Dực Long chi Vương lần này công kích có uy lực cùng tốc độ nhanh không chỉ cao hơn một bậc khiến cho Diệp Trần nhận lấy chút thiệt thòi nhỏ.
Xùy!
Đắc thế không buông tha người, Huyết Dực Long chi Vương lần nữa công kích đi qua, hai cánh như Thiên Đao phi trảm.
"Cũng tốt, mượn ngươi thí nghiệm thoáng một hồi uy lực Thủy Hỏa Vô Tình!"
Con mắt híp thành một đầu tuyến, Diệp Trần hai tay nắm lấy Thiên Hạt kiếm uy vũ lướt mũi kiếm từ trên xuống, lập tức, một đạo kiếm quang hình ngọn lửa màu xanh biếc cuồng bạo phát ra, kiếm thế đáng sợ phảng phất có thể đâm thủng vách ngăn của Hồng Hoang lĩnh.
Sau một khắc!
Giống như Thiên Lôi động phải Địa Hỏa, một vụ nổ kinh thiên động địa liên hồi bộc phát, Diệp Trần cùng Huyết Dực Long chi Vương phân biệt bay rớt ra ngoài, một bên thì miệng thổ ra một ngụm máu tươi, bên kia thì hai cánh cháy đen một mảnh, miệng mũi đồng dạng tràn ra máu tươi.
Kết quả là lưỡng bại câu thương, Huyết Dực Long chi Vương dường như mang thương thế nặng hơn một chút.
"Tốt, lại đến đây!"
Diệp Trần chiến ý nghiêm nghị, thân thể lăng không gập lại, men theo một đường vòng cung công kích hướng Huyết Dực Long chi Vương.
Huyết Dực Long chi Vương bị cháy đen hai cánh cũng lập tức khôi phục trạng thái ban đầu. Hai cánh của nó chấn động, cả thân thể khổng lồ coi như một khỏa huyết sắc lưu tinh, hung hăng bay vọt tới Diệp Trần.
Một người một yêu không ngừng xông đụng vào nhau, lại không ngừng tách ra. Tới tới lui lui hơn mười lần, cuồng bạo vô cùng.
"Bạo liệt cho ta!"
Dựa vào cảnh giới trong tay không có kiếm trong lòng có kiếm, lúc đến lần thứ hai mươi xông vào, Diệp Trần đoạt trước một bước, một kiếm trảm kích tại các đốt ngón tay chỗ cánh phải của Huyết Dực Long chi Vương, chỗ đó được bao trùm ánh sáng kim sắc ít nhất, cũng là địa phương yếu ớt nhất.
Ngọn lửa kiếm quang màu xanh biếc xé toạc ánh sáng kim sắc, thiếu chút nữa đem toàn bộ cánh phải của Huyết Dực Long chi Vương trảm đứt xuống dưới.
Rống!
Huyết Dực Long chi Vương kêu thảm một tiếng nhưng vẫn tiếp tục hướng phía Diệp Trần phun ra một ngụm kim sắc hào quang.
Quá bất ngờ nên không kịp phòng bị, dưới uy lực đó, hộ thể chân nguyên của Diệp Trần lúc này trở nên mềm như đậu hủ, bị hoàng sắc quang mang đơn giản phá nát bấy, ngay cả Cực phẩm phòng ngự Bảo Khí Thanh Đồng giáp cũng bị xỏ xuyên một cái động lớn.
"Là hơi thở của rồng!"
Diệp Trần vẻ mặt kinh ngạc, đây là Huyết Dực Long chi Vương vậy mà cũng có thể phun ra "hơi thở của rồng", thứ mà chỉ có Cự Long mới có thể làm được.
Bất quá rất hiển nhiên, phun ra hơi thở của rồng thì đến bản thân của Huyết Dực Long chi Vương cũng không thể chịu nổi, nó bất chấp mọi thứ nhân cơ hội này đánh chết Diệp Trần nhưng cũng vì vậy mà tinh khí thần của nó lúc này cực độ uể oải. Đôi cánh giương chấn lên như diều gặp gió, Huyết Dực Long chi Vương lập tức biến mất vào "Duyên Vân" phía trên.
Huyết nhục nhúc nhích, phục hồi như cũ lồng ngực bị xỏ xuyên, tốc độ hồi phục lấy mắt thường cũng có thể thấy được.
"Nguy hiểm thật, nếu như nó đánh trúng đầu của ta, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ."
Cởi Thanh Đồng giáp ra, Diệp Trần thu vào bên trong Trữ Vật Linh Giới, cái Ngụy Cực Phẩm Bảo Khí này rốt cục bị tiêu tan rồi, cũng may đánh chết Hắc Thủy lão tổ, Diệp Trần đã chiếm được của đối phương Hắc Ma chiến giáp, đây là một Cực phẩm chiến giáp, dù chỉ là Cực phẩm cấp thấp chiến giáp nhưng lực phòng ngự cũng muốn vượt xa Thanh Đồng giáp.
Mặc vào Hắc Ma chiến giáp, Diệp Trần nhanh chóng ly khai khỏi nơi đây, tránh để không bị lọt vào vây công của đại lượng Huyết Dực Long.
...
Trong tinh không mênh mông, một cuộc chiến đấu không công bằng đang phát sinh.
Một bên yếu thế là Ma Hoa Hoàng, mà địch nhân của nàng lại nhiều đến ba tên, theo thứ tự là Không Đế, Liệt Thiên Thương Hoàng, cùng với một lão già tóc bạc thân mặc Thải Y.
"Ma Hoa Hoàng, xem thương của ta đây!"
Thương pháp của Liệt Thiên Thương Hoàng bá liệt dị thường, một thương phát ra, phảng phất rơi xuống một tràng mưa sao chổi, tất cả đều hướng phía Ma Hoa Hoàng bao trùm đi qua, khí thế kinh người.
Đ-A-N-G... G!
Ma Hoa Hoàng vận chuyển ma nhãn, đơn giản có thể thấy được trong cơn mưa sao chổi này có mang đủ thương lực uy hiếp nhất, một quyền oanh tới tiếp đỡ, Hỏa Tinh văng khắp nơi ở bên trong tinh không, Liệt Thiên Thương Hoàng thân ảnh hiện ra, hắn cầm trong tay Kim Sắc trường thương, mũi thương lúc này đang bị chống đỡ tại trên nắm tay Ma Hoa Hoàng, khó có thể tiến thêm, Kim Sắc trường thương thậm chí bị lực phản kích làm cho uốn lượn.
"Ma Hoa Hoàng này thật đúng là lợi hại."
Khi Kim Sắc trường thương duỗi thẳng trở lại cũng là lúc Liệt Thiên Thương Hoàng bắn ngược trở về.
"Hạo Hạo Miểu Miểu Yên Trần Không."
Liệt Thiên Thương Hoàng vừa thối lui, tuyệt chiêu của Không Đế liền đến, chỉ thấy cả người hắn bao phủ tại trong làn sương khói hư ảo màu trắng, sương mù màu trắng này phô thiên cái địa, nương theo quyền thế Không Đế oanh kích Ma Hoa Hoàng.
PHỐC!
Ma Hoa Hoàng lúc này vừa đánh lui Liệt Thiên Thương Hoàng, lực cũ vừa qua, lực mới chưa kịp phát sinh đã phải cùng Không Đế đối bính một quyền, không địch lại đối phương nên liền bị phún ra một ngụm máu tươi.
Ahhhh.
Chợt Ma Hoa Hoàng lông mày nhướng lên, "Ngũ Độc Vương, ngươi lại dám hạ độc ta."
Hộ thể chân nguyên vừa bị vỡ sau quyền kình của Không Đế, Ma Hoa Hoàng đã hít phải một đạo khí tức, cái đạo khí tức này cực kỳ âm độc, trực tiếp dung nhập đến ma lực ở bên trong Ma Hoa Hoàng, tựa như giòi trong xương.
Thải Y lão giả cười ha ha, "Ma Hoa Hoàng, ngươi sao lại nói ra loại lời nói ngu ngốc này, chúng ta là địch nhân, ta không hạ độc ngươi thì hạ độc ai, hôm nay, ngươi tựu ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!"
Thải Y lão giả là Ngũ Độc Vương, giáo chủ của Ngũ Độc giáo, là một trong chín tông môn mạnh nhất của Chân Linh Đại Lục, thực lực bản thân hắn chỉ là đỉnh cấp Vương giả, nhưng bản lĩnh hạ độc của hắn là đệ nhất thiên hạ, mọi người trong giới Phong Đế Vương giả đều thập phần kiêng kị.
Một quyền đả thương Ma Hoa Hoàng, Không Đế đứng chắp tay nói: "Tại trong tinh không này, không ai có khả năng đến tương trợ ngươi, chúng ta chính là chờ ngươi tiến vào Tinh Không mới ra tay đấy."
Ma Hoa Hoàng cũng như hắn là một Phong Đế Vương giả, ba người hắn liên thủ, muốn đánh bại đối phương thì dễ dàng nhưng đánh chết hoặc là bắt sống thì lại phi thường gian nan, Ngũ Độc Vương có tác dụng tựu chung là làm suy yếu thực lực Ma Hoa Hoàng, làm cho đối phương càng đánh càng bị suy yếu.
← Ch. 1202 | Ch. 1204 → |