← Ch.1425 | Ch.1427 → |
Thạch Nhân Đế có thực lực rất mạnh, thậm chí còn muốn mạnh hơn một đường so với Xích Phong Đế, nhưng một khi bị quấn chặc tay chân cùng thân thể, thì chiến lực liền bị mất hết, ngay cả hai phần công lực cũng không phát huy được, tựu giống như một con côn trùng có thân thể khoẻ mạnh lại bị dính trên mạng nhện vậy, chỉ có thể vùng vẫy một chút rồi giãy chết thôi.
Lúc này, Thạch Nhân Đế đã bỏ mặc, nếu có thể trì hoãn chút ít thời gian để cho những người khác thoát thân cũng là tốt rồi.
Nhưng hắn cũng không ngờ tới, Diệp Trần lại quay lại cứu hắn.
"Diệp Trần, ngươi làm gì vậy, mau chạy đi, không là chết đấy."
Nếu như thực lực của Diệp Trần có thể cứu hắn thì thật tốt, nhưng dù thực lực của đối phương có cường thịnh thế nào thì liệu rằng có thể đủ mạnh để chống lại Hoàng cấp Tử Thần Đằng đến cùng hay không? Thạch Nhân Đế cũng không hy vọng Diệp Trần bởi vì hắn mà bỏ mạng, đối phương có cái tâm ý này thì hắn đã rất thỏa mãn, chàng trai trẻ tuổi này là một trong những thanh niên ưu tú nhất mà hắn từng gặp qua, bất kể là tiềm lực hay là nhân phẩm.
"Yên tâm đi, ta sống còn chưa đủ đâu."
Diệp Trần có chừng bảy tám phần nắm chắc có thể làm được, niềm tin của hắn đến từ chính Không Gian Áo Nghĩa.
Vĩnh Dạ Đế Kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần còn chưa kịp nữa thi triển ra sát chiêu mạnh nhất, trực tiếp lấy một chiêu nhị chuyển cực hạn kiếm pháp Liệt Hỏa Phần Xuân phóng hỏa tới, kiếm lực hung mãnh thiêu đốt thoáng cái đã chém đứt sợi dây leo, ngăn chặn dây leo tiếp tục kéo lấy Thạch Nhân Đế. Bằng vào uy năng của Vĩnh Dạ Đế Kiếm, sợ rằng chỉ cần thi triển Liệt Hỏa Phần Xuân nhị chuyển cực hạn kiếm pháp thôi thì uy năng cũng đã rất lớn rồi, mà sợi dây leo này cũng không phải là thân chính của Hoàng cấp Tử Thần Đằng, nó chẳng qua chỉ là một nhánh cây rất nhỏ, chém đứt nó ra cũng không phải là rất khó.
Chỗ đáng sợ của Tử Thần Đằng là ở chỗ nó có thể quấn quanh thân thể con mồi, mức độ chắc chắn mặc dù không tính là vô cùng kinh khủng, nhưng dĩ nhiên, nếu đổi thành thân cây chính thì khẳng định Diệp Trần không chém đứt nổi nó, nó thật sự là rất khó chịu.
"Đi mau!" Thân hình chợt lóe lên, Diệp Trần bắt được bả vai Thạch Nhân Đế, thật nhanh chạy trốn trở về.
Đám dây leo còn sót lại trên người được tháo bỏ, Thạch Nhân Đế có cảm giác như đã tìm được đường sống trong cõi chết vậy, bất quá hắn cũng biết rõ, đang trong lúc này mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Khoảng cách giữa bọn họ và Tử Thần Đằng giờ đây đang bị kéo gần lại rất nhiều, cái thân dây leo chính kia tựa như một con Cự Long màu đen dài đến hơn vạn dặm, mang lại cho người ta một cảm giác bị áp bách đến cùng cực, mà những cái nhánh dây leo của nó lại có thể bao trùm khắp một khu vực rộng lớn, trông như nó muốn nuốt chửng hai người vậy.
Sưu sưu sưu...
Không ngoài dự tính, chừng bảy tám nhánh dây leo to bằng cổ tay lao về hướng hai người họ với tốc độ cực nhanh, tựa như cường giả thi triển ra tiên pháp tuyệt cường vậy.
"Cẩn thận đấy."
Thạch Nhân Đế bị Diệp Trần nắm lấy nên không cách nào phản kích, trong tình huống này mà phản kích lại càng chết nhanh hơn.
Bất quá hắn đã đánh giá thấp Diệp Trần, chỉ thấy chân phải Diệp Trần bước một bước về phía trước, "bá" một tiếng, chẳng những tốc độ của hắn tăng lên một đoạn, độ cao cũng nhanh chóng tăng lên mười thước, quá trình này cũng tựa như một loại thuấn di vậy, làm bảy tám cái dây leo kia đánh vụt vào hư không.
Chín thành Không Gian Áo Nghĩa tất nhiên vẫn không cách nào làm cho Diệp Trần thuấn di được, nhưng lại có thể đạt tới đến gần trình độ thuấn di. Đây là một loại khả năng thao túng ở giữa không trung, một kiểu dùng lực mượn lực.
"Thật lợi hại."
Thạch Nhân Đế ánh mắt sáng lên, hắn còn tưởng rằng vừa rồi chắc chắn sẽ bị đám dây leo rút trúng.
Bằng vào biện pháp này, Diệp Trần đã nhanh chóng thoát ly, tránh được cú đánh chết người của đám dây leo, phảng phất như công kích của đám dây leo kia không cùng cấp độ với hắn vậy.
Dần dần, Diệp Trần ngược lại đã đuổi kịp ba người ở phía trước, mặc dù có mang theo thêm một người, nhưng tốc độ của Diệp Trần vẫn muốn nhanh hơn một tia so với ba người phía trước.
Gần đến rồi!
Năm người phân thành hai nhóm, một trước một sau bay đi, dần dần tiến tới gần biên giới đại lục màu xanh biếc, tại đó là một mảng khí lưu tử sắc có lập lòe thiểm điện, tựa như một mảnh điện xà dài hẹp tử sắc vậy, bất quá đối với Hoàng cấp Tử Thần Đằng ở phía sau, những thứ tử sắc điện xà này không được coi là quá nguy hiểm, cùng lắm thì đến lúc đó lại tiến vào bên trong Xích Phong Hào mà trốn, bằng vào lực phòng ngự kinh người của xích phong hào, tử sắc Thiểm Điện bình thường không cách nào xúc phạm tới bọn họ được.
"Diệp Trần, cố gắng lên a!"
Ba người Xích Phong Đế ở phía trước nói.
Bọn họ ở phía trước nên không gặp phải quá nhiều nguy hiểm, Hoàng cấp Tử Thần Đằng sẽ không công kích bọn họ đầu tiên, giờ đây điều mà bọn họ lo lắng nhất chính là an toàn của Diệp Trần cùng Thạch Nhân Đế.
Rầm rầm!
Bỗng nhiên, khí lưu giữa không trung kịch liệt xoay tròn, giống như mặt hồ nước đang yên tĩnh thì bị khoáy động vậy, khiến cho tốc độ của mọi người bị ảnh hưởng rất lớn.
"Không tốt rồi, cần phải khỏi phạm vi của dây leo chính ngay."
Dưới cảm ứng của Linh Hồn Lực, mọi người thấy được cái thân dây leo chính dài đến hơn vạn dặm, thô to đến vài trăm thước kia đang mãnh liệt lao tới đây, tuy nói khoảng cách giữa dây leo chủ và Diệp Trần chỉ còn khoảng hai nghìn dặm, nhưng cái dây leo chủ kia lại sở hữu vô số nhánh nhỏ hơn, các nhánh nhỏ này đan xen với nhau trông tựa như một cái lưới khổng lồ, phô thiên cái địa, đem khí lưu bên trong cả một khu vực rộng lớn như thế xoắn đến ngổn ngang, thỉnh thoảng tạo thành vòng xoáy mang theo kình khí sắc bén, lại đôi khi hóa thành từng đạo vòi rộng cực mạnh.
"Đi nhanh!"
Dây leo rất nhiều, Diệp Trần không dám cam đoan mình có thể né tránh toàn bộ, càng không có cách nào xuất kiếm, chỉ cần vừa ra kiếm thì tốc độ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Ý niệm vừa động, Ngân Xà bảo kiếm bên hông Diệp Trần tự động bay ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ngân quang, nghênh đón hướng vô số dây leo mà chém tới, "phốc xuy phốc xuy phốc xuy..."
Ngự Kiếm Thuật mặc dù đối với Diệp Trần hiện tại mà nói, đã không còn được coi là quá lợi hại, cũng không phải là Diệp Trần không có nghiên cứu qua Ngự Kiếm Thuật, nhưng hắn vẫn thể cách không mà thao túng bảo kiếm để thi triển ra một bộ kiếm pháp hoàn hảo được, dĩ nhiên, trước mắt chỉ có thể thi triển đến nhị chuyển kiếm pháp mà thôi, còn tam chuyển kiếm pháp thì vẫn chưa thể thi triển ra được. Bởi việc cách không thi triển cùng chính bản thân thi triển, vẫn là có không ít khác biệt, không thể nào hành động giống hệt nhau được.
Thiên Lôi Địa Hỏa!
Liệt Hỏa Phần Xuân!
Thu Chi Sát!
Vạn Hoa Đoạt Mệnh!
Bạch Long Diệt Thế!
Ngũ đại nhị chuyển kiếm pháp rối rít được thi triển ra, lợi hại nhất chính là Bạch Long Diệt Thế, mỗi một kiếm chém ra thì một con Bạch Long kiếm khí được tạo thành và lao về phía địch nhân, đại lượng nhánh dây leo cũng theo đó bị xé đứt hoặc thiêu đốt, giúp cho Diệp Trần tranh thủ được một đường sinh cơ.
"Cách không thi triển kiếm pháp ư?!"
Thạch Nhân Đế đối với Diệp Trần càng ngày càng bội phục, là một kiếm khách, biểu hiện của Diệp Trần là quá mức tươi đẹp.
Phanh!
Đột nhiên, một dây leo to đến mười mấy thước lao đến đánh bật Ngân Xà bảo kiếm ra ngoài, do tâm thần tương liên nên sắc mặt Diệp Trần cũng trở nên trắng nhợt, Ngự Kiếm Thuật có một chút không tốt, đó chính là dễ dàng bị dính dáng đến bản thân, linh hồn cũng bị chấn động, nhưng cũng may linh hồn lực phòng ngự của hắn vẫn còn chịu đựng được, vội vàng thu hồi Ngân Xà bảo kiếm, Diệp Trần cắn răng lần nữa gia tăng tốc độ lên. Bằng vào mắt thường thôi, hắn đã có thể thấy được vùng biên giới dọc theo đại lục màu xanh biếc, thành hay bại là ở chỗ này, chỉ cần vượt qua được thì trời cao biển rộng sẽ chờ đón ở phía trước.
"Diệp Trần, thả ta xuống đi, với khoảng cách như vậy, ta có thể dùng bí pháp để tăng tốc độ lên."
Thạch Nhân Đế nói.
Diệp Trần gật đầu, buông tay trái đang nắm Thạch Nhân Đế ra.
Trước khi Diệp Trần buông tay, trên người Thạch Nhân Đế đã phát ra quần ánh sáng đỏ, sau khi Diệp Trần buông tay, Thạch Nhân Đế đã khống chế huyết quang mà bay theo với tốc độ cũng không chậm hơn so với Diệp Trần, rất hiển nhiên, đây là một loại bí pháp tiêu hao sinh lực hết sức khổng lồ, bằng vào bí pháp này, Thạch Nhân Đế có thể làm cho tốc độ của mình tăng lên không kém gì của Diệp Trần.
Bớt đi gánh nặng kéo lấy Thạch Nhân Đế, động tác của Diệp Trần càng trở nên linh hoạt hơn, cảm giác "bầu trời mặc chim bay" lại tới lần nữa.
Phía trước, ba người Xích Phong Đế đã tiến vào vùng khí lưu tử sắc, Xích Phong Đế cũng đã lấy ra Xích Phong Hào và bắt đầu làm chủ pháo súc tích năng lượng, bất kể là có thể gây tổn thương cho Hoàng cấp Tử Thần Đằng hay không thì Xích Phong Đế cũng muốn làm ra một ngụm ác khí.
Một nghìn dặm!
Năm trăm dặm!
Ba trăm dặm!
"Mau tránh ra!"
Xích Phong Đế nhắc nhở Diệp Trần cùng Thạch Nhân Đế.
Sưu!
Diệp Trần cùng Thạch Nhân Đế nhanh chóng tách ra, một trái một phải tiến vào vùng khí lưu tử sắc, cùng lúc đó, một đạo cột sáng xích hồng sắc vô cùng cô đọng từ chợt lóe lên ở khoảng không giữa hai người, "ầm ầm", sau một khắc, một trái cầu lửa thật lớn lao trúng vào trên thân thể chính của Hoàng cấp Tử Thần Đằng rồi nổ tung lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, sợi dây leo chính kia trực tiếp bị oanh ra một cái lỗ thủng rất to.
"Đi chết đi!"
Xích Phong Đế vừa phát ra một pháo.
"Choảng"!
Thân dây leo chính đột nhiên bị gảy lìa, chất lỏng trực tiếp bị bốc hơi lên.
Bất quá điều này cũng đã hoàn toàn chọc giận Hoàng cấp Tử Thần Đằng, gốc cây của nó rung chấn rồi nhấc lên lộ ra bộ rễ trông như một đôi chân vậy, đám nhánh cây thô to cường tráng, dài vài chục thước của nó xông thẳng vào vùng khí lưu tử sắc, hung mãnh rút đánh vào trên xích phong hào.
Xích phong hào bị đánh bay rớt ra ngoài, cái lồng năng lượng của nó lóe lên mấy cái rồi nhất thời tắt hẳn, gốc cây dây leo thô mấy chục thước kia được cho là một trong những bộ phận trọng yếu nhất của Hoàng cấp Tử Thần Đằng, lực công kích của nó tương đối đáng sợ, có thể trực tiếp đánh bại lồng năng lượng bảo hộ của xích phong hào.
Tốc độ vẫn không giảm, Hoàng cấp Tử Thần Đằng cũng không ngần ngại xông ào vào vùng tử sắc khí lưu.
Lúc này, nếu nhìn từ phía sau sẽ có thể thấy được, Hoàng cấp Tử Thần Đằng này là một thực vật sinh mệnh có hình người, thân cao chừng vạn thước, sợi dây leo chủ vừa bị bắn gãy kia là mọc từ "cánh tay phải" của nó, lúc này đang không ngừng vươn kéo dài ra, càng lúc càng tráng kiện, so với trước đó còn lớn hơn rất nhiều lần. Còn trên "cánh tay trái" thì có bảy sợi dây leo thô to khác vươn dài ra mấy chục thước, lần rút đánh vừa rồi vào xích phong hào, chính là một cây dây leo ở trên cánh tay trái đó.
"Bùm bùm!"
Dòng điện tử sắc đối với đám người Diệp Trần cũng không phải là đặc biệt nhạy cảm, nhưng khi Hoàng cấp Tử Thần Đằng vừa xông vào thì tử sắc thiểm điện lập tức tụ họp lại, hình thành nên từng đạo Thiểm Điện cực lớn bổ vào trên người Hoàng cấp Tử Thần Đằng, trong nháy mắt, cả người nó bị cháy xém mà ứa ra từng đạo khói xanh.
Hét lên một tiếng, Hoàng cấp Tử Thần Đằng cuống quít rút lui ra khỏi vùng tử sắc khí lưu, trở về đại lục màu xanh biếc, trên người của nó đã bị nám đen từng mãnh, giống như là bị nướng cháy vậy, trông hết sức chật vật.
"Ha ha, chịu đựng cũng tốt đấy."
Trong Xích phong hào, năm người đều thấy một màn như vậy mà không khỏi cười lớn.
← Ch. 1425 | Ch. 1427 → |