← Ch.0158 | Ch.0160 → |
Một chân bước vào quang môn, Lãnh Vô Tình bỏ lại một câu,
- Huống hồ ta cũng chẳng còn bảo vật gì để đổi.
Quan môn khẽ rung động, Lãnh Vô Tình biến mất trong đó.
- Nói không chừng lần này là ngươi lấy được bảo vật thì sao?
Diệp Trần cười khổ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình.
Nhìn khắp một lượt xung quanh, xác định không còn gì nữa Diệp Trần cẩn thận rời khỏi phòng, ra thông đạo bên ngoài.
Thông đạo toả đi bốn phương tám hướng, hết căn phòng này lại đến căn phòng khác, còn mê cung hơn so với mê cung bình thường, tựa hồ như không có kết thúc.
- Tốt nhất là đi loanh quanh một vòng!
Diệp Trần không có ý tưởng gì, chỉ là cứ thế đi liều mà thôi.
Những dãy thông đạo...
Những gian phòng...
Tầng trên, tầng dưới, tầng dưới nữa...
Trong một canh giờ, Diệp Trần tổng cộng đi được một trăm dặm, đến cuối cùng, khi đã thấm mệt, hắn quyết định đi được đến đâu hay đến đó.
.... :
Ở một căn phòng khác,
Trung tâm phòng là một đầm nước, đầm nước chỉ khoảng mười trượng vuông, ở giữa có một thạch đài, trên thạch đài đặt một quang cầu khiết bạch, trong quang cầu là một thanh bảo đao bề mặt có hoa căn cổ kính, bảo đao chưa xuất vỏ mà đã khiến người ta cảm thấy bất phàm.
- Đao này không lẽ là chuẩn bị cho ta?
Trên đầm nước, Cưu Vô Huyết vừa nhìn đã thấy đã thích thanh bảo đao, hơi thở càng thêm gấp gáp.
Ừm!
Quay đầu nhìn, hắn thấy một người.
Là "Sát thủ ưng" Nguyên Hoành Ưng.
- Nguyên Hoành Ưng sao?, định tranh đoạt bảo đao với ta à?
Cưu Vô Huyết mặt đầy tà khí và sát khí, chỉ cần một câu không hợp ý, hắn sẽ cho đối phương nếm mùi máu tươi.
Nguyên Hoành Ưng cẩn thận đi qua cơ quan, bàn chân dẫm lên đầm nước, lên tiếng nói:
- Cưu Vô Huyết, bảo vật vô chủ, dựa vào đâu mà nói là của ngươi.
Cưu Vô Huyết bật cười âm lạnh,
- Xem ra ngươi không chỉ muốn lấy bảo vật, mà còn muốn khiêu chiến vị trí của ta, rất tốt, hôm nay ngươi sẽ được nhìn thấy máu.
- Hắc hắc, ai thấy máu còn chưa rõ, không lẽ ngươi tưởng ăn được ta sao, Nguyên Hoành Ưng ta cũng muốn xem ngươi tiến bộ thế nào.
Thứ hạng hai người không lệch nhau là mấy, thực lực tương đương, Nguyên Hoành Ưng chẳng việc gì phải sợ đối phương, huống hồ trước mắt còn có bảo vật.
- Chết!
Cưu Vô Huyết là ai, tàn bạo khát máu không hề thua kém Nguyên Hoành Ưng, chỉ là không thích giết người như đối phương mà thôi, Nguyên Hoành Ưng vừa lên tiếng, hắn đã động sát tâm, bảo đao trong tay xuất vỏ, đao khí như một đường vòng cung huyết hồng chém về phía Nguyên Hoành Ưng.
- Thiên ưng, diệt cho ta.
Nguyên Hoành Ưng sớm có chuẩn bị, thân thể hơi chấn, một con chân khí hùng ưng từ bề mặt cơ thể lao ra, giang cánh chặn đứng đường vòng cung huyết hồng.
Bang bang bang...
Khí kình hai bên lao vào nhau, tạo nên những cột thuỷ trụ trên mặt đầm.
Thuỷ trụ vỡ ra, Cưu Vô Huyết thần tình âm sâm, liên tiếp chém ra tám đao.
- Huyết vũ tinh phong!
Đao khí xé rách không khí, phát sinh những tiếng gào rít kinh khủng, nhìn ra, trên đầm huyết sắc quang hoa tràn ngập, quấn lấy đường vòng cung huyết sắc, như thiên la địa võng, chụp xuống đầu Nguyên Hoành Ưng, như muốn cắt đối phương thành nhiều mảnh.
Nguyên Hoành Ưng khặc khặc cười,
- Cưu Vô Huyết, nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, thì tốt nhất là đưa bảo vật ra đây, nếu không hôm nay không chỉ đơn giản là thấy huyết mà ta sẽ làm nổ tung đầu ngươi.
Nói xong, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, vô số chân khí hùng ưng khuếch tán ra ngoài, giơ những cái móng sắc nhọn điên cuồng xé rách đường vòng cung huyết hồng sắc.
- Ba tháng liền không được nếm thử mùi vị giết người, ta sẽ cho ngươi biết rơi vào tay Nguyên Hoành Ưng ta là như thế nào.
Cả hai đều là những kẻ độc ác, một tàn bạo khát máu, một lãnh huyết vô tình, võ giả chết trên tay họ không một vạn thì cũng tám ngàn, có thể nói là giết người không ghê tay, sát khí trên người có thể khiến võ giả bình thường sợ chết khiếp.
Hai người vừa giao thủ, bề mặt đầm nước lập tức tràn đầy ám khí, sát khí, tà khí đáng sợ, tạo thành từng phiến ảo ảnh thi sơn huyết hải.
- Trảm đầu lịch huyết!
Trong lúc tình hình chiến đấu đang vô cùng căng thẳng, Cưu Vô Huyết đột nhiên thi triển sát thủ, tay phải giơ đao, toàn lực chém xuống, đầm nước nhất thời lõm xuống, vô hình có chất huyết khí bao phỉ Nguyên Hoành Ưng, cấp tốc biến ảo, cuối cùng hình thành một thành đao hành hình, nặng nề chém xuống.
Rắc!
Chân khí hùng ưng bên ngoài cơ thể bị đánh bại, tính mạng Nguyên Hoành Ưng ngàn cân treo sợi tóc.
- Cưu Vô Huyết, cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu bí mật của ta, Ma ưng thiên hạ.
Nguyên Hoành Ưng hai mắt trợn tròn, ám thanh sắc chân khí ngút trời, hoá thành một đôi ma ưng cự đại, đôi chân khí ma ưng này vừa hiện thân, liền mang đến cho người ta cảm giác tà ác mơ màng, tựa hồ như móng vuốt yêu ma.
Ầm ầm!
Đao hành hình bị bóp vỡ, ưng trảo cũng biến mất theo nó, nhưng sóng trùng kích đáng sợ thì lại tương hỗ lẫn nhau, phúc xạ bốn phía, làm vỡ cả khiết bạch quang cầu.
- Nguyên Hoành Ưng, lần này ta tha cho ngươi, lần sau gặp lại, ngươi chét không có chỗ chôn.
Quang cầu vỡ, bảo đao rơi vào tay Cưu Vô Huyết, hắn rảo nhanh bước chân, tránh cơ quan đồng thời vẫn còn dư lực nói chuyện, chỉ là thanh âm mang theo sát ý rõ nét.
Nguyên Hoành Ưng giận ói máu, hắn thực lực không hề thua kém Cưu Vô Huyết, bây giờ bảo vật bị cướp mà cơn giận chẳng xả được đi đâu, hai mắt đỏ ngầu.
- Cưu Vô Huyết, đợi ta giết xong tên tiểu tử kia, người tiếp theo sẽ là ngươi.
Thấy Cưu Vô Huyết đã đến gần quang môn, Nguyên Hoàng Ưng lên tiếng chửi rủa.
- Ta đợi ngươi.
Cưu Vô Huyết không cần đoán, biết Thiên Mộng chiến điện không chỉ có hắn và Cưu Vô Huyết hai người, khẳng định vẫn còn những người khác, nếu không có gì bất ngờ, món bảo vật thứ hai đã có chủ, cộng thêm bảo đao trên tay hắn, là hai món, món còn lại mặc dù cũng khiến hắn động lòng, chỉ là Nguyên Hoành Ưng lần này thất thủ, hận hắn đến tận xương tuỷ, nói không chừng sẽ sử dụng chiêu không ăn được thì đạp đổ, không thể không phòng. Cho nên mới trực tiếp thông qua quang môn truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, dù sao hắn dã có được một món bảo vật, tiếp tục chưa chắc đã cướp được món bảo vật thứ hai từ tay người khác.
Cưu Vô Huyết vừa đi, Nguyên Hoành Ưng ôm mối hận, bỏ đi nơi khác, ba món bảo vật, hắn nhất định lấy được một món.
...
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua.
Diệp Trần có chút mệt mỏi, không phải thân thể mệt mỏi mà là tâm linh mệt mỏi, những căn phòng này giống nhau như đúc, rất dễ khiến người ra phát sinh ảo giác, tâm sinh bực bội, không khống chế được cảm xúc, hắn lúc nào cũng có thể duy trì trấn định, phần lớn nhờ vào kiếm ý.
Kiếm ý, vạn tà bất xâm.
Trừ việc có thể trảm sát ngoại ma, còn có thể trảm sát tâm ma và tạp niệm, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến kiếm ý được các kiếm khách tôn sùng.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Diệp Trần đột nhiên dừng tư thế.
Ong!
Ong!
Ong!
Rất xa phía trước có sóng ba động nhàn nhạt truyền đến, mặc dù rất nhẹ, nhưng Diệp Trần cảm tri nhạy bén vẫn có thể nắm bắt được tung tích.
- Món bảo vật thứ hai!
Bước chân nhanh hơn, Diệp Trần lướt nhẹ như bay, nhìn trái nhìn phải, không một bóng người.
Một lúc sau.
Diệp Trần đứng ngoài một căn phòng rộng lớn giống y như căn phòng trước, không do dự nhiều, hắn giơ chân, một bước đi vào.
Căn phòng trống trải, bên trên lơ lửng một bình đài, bình đài này không hề mượn lực, hoàn toàn được nâng bởi một luồng sức mạnh thần bí, giúp nó vững như thái sơn, không hề mảy may nhúc nhích.
Trên bình đài có một đài vuông cao một mét, bên trên là quang cầu bạch khiết, bên trong quang cầu, một cuốn bí tịch ám kim sắc huyền phù ở giữa.
- Lại một cuốn bí tịch.
Trong lòng Diệp Trần bốc hoả, trong lúc truy tìm bảo vật, bởi vì quá nhàm chán nên hắn đã nghĩ rất nhiều, Thiên Mộng chiến điện nhìn có vẻ bảo vật nhiều, nhưng không phải mỗi món bảo vật đều hợp với họ, như vậy, không phải mất tác dụng khích lệ sao?
Cho nên, Thiên Mộng chiến điện mở ra ba món bảo vật, rất có khả năng phân đều cho nhu cầu của họ, hoặc là cho nhu cầu của tất cả mọi người, ví dụ cuốn bí tịch chưởng pháp trước phù hợp Ma công tử Lãnh Vô Tình, cuốn bí tịch này không biết là loại nào, có lẽ phù hợp với Lãnh Vô Tình, cũng có lẽ phù hợp với hắn.
- Nói không chừng là bí tịch thật?
Cơ quan bên trong căn phòng là địa hoả khiết bạch, địa hoả phun phát, phạm vi công kích còn lớn hơn bạch sắc quang gai, bao phủ vô số mét vuông, may mà số lượng cơ quan ít hơn căn phòng trước, luôn có không gian để tránh, không đến nỗi đẩy người ra đến bước đường cùng.
Chỉ một lúc, Diệp Trần đã đứng dưới bình đài lơ lửng, hắn tung một miếng hạ phẩm linh thạch, không có cơ quan kích phát, có lẽ bên dưới bình đài là dải an toàn.
Làm rõ điểm này, Diệp Trần không sợ nữa, tung thân hình, đôi bàn tay ẩn hàm chân khí dính lên đáy bình đài, di chuyển cực nhanh đến mép, lật người nhảy lên.
Xích!
Đúng lúc này, một bàn tay chân khí phủ lục sắc ấn xuống, lực đạo ngưng luyện cực độ, chưa chạm đến người mà Diệp Trần đã cảm thấy cơ bắp toàn thân co rút, tựa hồ như không chịu nổi áp lực, lõm vào trong.
Diệp Trần không hề hoảng hốt, một tay đặt lên trên bình đài, thân thể treo ở đó, bàn tay còn lại xoay tròn thiết thương, xích hoả sắc quang diễm đột nhiên bạo phát.
Ầm!
Bàn tay chân khí biến mất, Diệp Trần lúc này mới nhìn rõ người đến.
- Trang Phỉ, là ngươi.
Diệp Trần thần tình băng lạnh, đối phương xuất thủ là thi triển sát chiêu, xem ra dự định triệt để kích sát mình, nếu không phải linh hồn lực của mình cường đại, cảm giác vượt xa võ giả đồng cấp thì một chưởng này đã có thể khiến mình trọng thương mà chết, rơi ra khỏi phạm vi bao phủ của bình đài, bị địa hoả thiêu sống, mặc dù không biết cơ quan có giết người hay không.
Trang Phỉ mặt không chút biểu tình.
- Diệp Trần, ta cần cuốn bí tịch này.
- Cho ngươi, dựa vào cái danh Phỉ Thuý công tử của ngươi sao?
Đối phương đã hạ sát thủ, Diệp Trần đương nhiên cũng không khách khí với hắn.
Trong mắt Trang Phỉ có lãnh mang loé lên, mấy tháng trước, đối phương còn không được hắn để mắt tới, bây giờ có mấy phần thực lực, lại trở nên cuồng vọng, nhưng một chưởng vô thanh vô tức, cương mãnh bá đạo vừa rồi không đánh trúng đối phương thực sự có chút bất ngờ.
- Đưa bí tịch cho ta, ta sẽ không làm khó ngươi.
Trang Phỉ âm thầm tích luỹ chân khí, chuẩn bị tung một đòn lôi đình, ngữ khí bình thản.
- Muốn bí tịch, phải xem ngươi giữ được mạng hay không đã.
Lúc này Diệp Trần đã lật người lên được bình đài, thiết thương hơi run, mũi thương ẩn hàm kiếm ý nhẹ nhàng phá vỡ quang cầu, bí tich bị hắn hút lên tay.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, sát cơ lập tức hiện ra trên người Trang Phỉ.
Diệp Trần cũng mặc kệ hắn, cao cao đứng trên bình đài.
Lật trang đầu tiên bí tịch.
- Thái huyền công, địa cấp trung giai công pháp, tổng cộng phân thành mười một trùng, trùng thứ nhất và thứ hai là cơ sở, trùng thứ ba tiến nhập điện đường, sau đó mỗi khi lên được một trùng chân khí ngưng luyện ba phần, đạt đến cảnh giới cao nhất trùng thứ mười một, có thể toái luyện ra một ngụm chân khí vô thượng, dễ dàng lấy đi tính mạng kẻ thù.
Cảnh giới cao nhất có thể toái luyện ra một ngụm chân khí vô thượng?
Xem đến đây, Diệp Trần xác định mình phải có được Thái huyền công pháp này, công pháp này còn tốt hơn cả những gì hắn mong muốn, đừng nói là Phỉ Thúy công tử, cho dù Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đến đây, hắn cũng sẽ cho đối phương đổ máu trong vòng năm bước.
Phải biết chân nguyên là Võ giả Tinh Cực Cảnh mới có thể tu thành, trước Tinh Cực Cảnh, võ giả tu luyện đều là chân khí, hai bên chỉ khác nhau một chữ nhưng uy lực thì khác một trời một vực, nếu như có thể toái luyện một ngụm chân khí trước Tinh Cực Cảnh, tuyệt đối là đòn sát thủ trong những đòn sát thủ. Một đòn đánh ra, bất cứ Võ giả Bão Nguyên Cảnh nào cũng đều phải bó tay, đứng im chịu chết.
Thu hồi Thái huyền công bí tịch, Diệp Trần cảm thấy hết sức hài lòng, đang chuẩn bị bỏ đi.
- Nếu ngươi không giao bí tịch, đừng trách ta độc ác.
Nhanh nhẹn né tránh địa hoả phun phát, Trang Phỉ đến dưới bình đài, chớp mắt đã thấy xuất hiện bên trên.
Diệp Trần vẫn đứng im tại chỗ, trong này cơ quan trùng trùng, căn bản không thể rời đi quá nhanh, thay vì tốn công vô ích, chi bằng cứ đứng im trên đó, hắn cũng muốn xem, đối phương định làm gì hắn.
- Trước đây ngươi là thủ lĩnh số một của Thiên Phong Quốc, bây giờ khẳng định không phải, và ta sẽ là người đánh nát vinh quang đó của ngươi!
Không có kiếm trong tay, Diệp Trần cũng chẳng hề lo lắng, với kiếm ý gần như tiểu thành và thiết thương của hắn, có thể phát huy ra hơn tám phần thực lực của thời kì đỉnh phong, đủ để đánh bị Trang Phỉ, còn việc đối phương sao lại tự tin như vậy, có lẽ không nghĩ hắn còn tiếp tục tiến bộ trên phương diện kiếm ý.
- Muốn chết, Thiên phỉ chưởng!
Trang Phỉ thân thể bất động, một chưởng đập ngang.
Vô thanh vô tức, Phỉ lục chân khí đại thủ phá không đánh ra, đao thẳng đến mặt Diệp Trần.
- Phá!
Diệp Trần cười lạnh, thiết thương như một con rắn độc đâm trúng chỗ yếu của chân khí đại thủ.
Ba một tiếng!
Chân khí đại thủ tan tành mây khói.
- Lại là công kích vào nhược điểm.
← Ch. 0158 | Ch. 0160 → |