← Ch.0597 | Ch.0599 → |
- Ngươi càng có tự tin, ta càng muốn ngươi thảm bại.
Thái Sử Trùng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Độc Cô Tuyệt.
Đại địa bên dưới, bốn bề thiên không, hàng trăm cường giả đứng xem đều cảm nhận được chiến ý và sát khí của hai người họ, hai người này một là thanh niên tam đại kiếm tông, thành danh đã lâu, trong thanh niên kiếm khách, chỉ yếu hơn tam đại kiếm tông thủ lĩnh kiếm chi tông, một là một trong hai đại yêu nghiệt Thiên Võ Vực Độc Cô Tuyệt, trong giới thanh niên, chưa từng thất bại, thiên phú kinh tài kinh diễm, hơn nữa hắn là một đao khách.
Lúc này.
Thái Sử Trùng và Độc Cô Tuyệt đang tranh đấu.
Trận đấu giữa một kiếm khách và một đao khách.
Tất cả mọi người đều nín thở.
- Mặc dù nói Độc Cô Tuyệt thời gian tấn nhập Linh Hải Cảnh chưa lâu, nhưng vẫn là yêu nghiệt, chẳng ai dám nói hắn sẽ thua.
Hải Vô Nhai vừa lẩm bẩm vừa liếc nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần cũng là một yêu nghiệt.
- Ai thắng ai thua thì phải xem thành tựu trên kiếm đạo và đao đạo của họ.
Diệp Trần có thể nhìn ra, Độc Cô Tuyệt đã có cảnh giới Linh Hải Cảnh trung kì, có lẽ trong hơn một năm qua, hắn lại có kì ngộ, đương nhiên, khả năng đó cũng có thể đến từ tài nguyên gia tộc, một gia tộc ngũ phẩm, muốn dành chút tài nguyên hiếm có cho một người, không phải không có.
- Độc Cô Tuyệt, tiếp một chiêu của ta.
Thái Sử Trùng không rút kiếm, thân hình lao ra, chập hai ngón tay, một đòn kiếm chỉ điểm lên trán Độc Cô Tuyệt, chiêu này chính là thiên địa chi kiếm.
Xích
Kiếm ảnh cự đại nhô ra.
- Thái Sử Trùng, rút kiếm đi.
Độc Cô Tuyệt rút trường đao, bổ xuống, đao mang bạch sắc chiếu rọi nhân tâm.
Những tiếng nổ chói tai vang lên, thiên địa lay động, đao mang bạch sắc bổ đôi kiếm ảnh, mang theo sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng chém về phía Thái Sử Trùng, Thái Sử Trùng sắc mặt vụt biến, vội vàng rút trường kiếm, chặn ngang trước ngực.
Xoảng
Thái Sử Trùng bị chém bay ra ngoài.
- Hô
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Độc Cô Tuyệt càng thêm lạnh lẽo, không phải cái lạnh của núi băng, mà là cái lạnh khiến người ra tuyệt vọng.
Hai bàn tay cầm đao của hắn, xương bàn tay nhô cả ra ngoài, lại một đao nữa bổ xuống, đao mang bạch sắc khiến thiên địa cũng phải nhợt nhạt, người đối mặt với đao phong cảm thấy vừa khó chịu, vừa áp lực.
- Sơn chi kiếm
Thực lực của Độc Cô Tuyệt khiến Thái Sử Trùng rất khiếp sợ, lập tức thi triển sát chiêu, kiếm ảnh như một tấm bình phong, phong toả thiên địa.
Rắc
Đao phong của Độc Cô Tuyệt thế như phá trúc, đánh tan kiếm ảnh của Thái Sử Trùng.
- Sao lại mạnh như vậy, còn nữa, sức mạnh tuyệt vọng này?
Lúc này, Thái Sử Trùng đã coi Độc Cô Tuyệt là kẻ thù lớn nhất đời mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không thể thua.
Ý chí kiếm khách là cực cường, Thái Sử Trùng rất nhanh trừ bỏ tạp niệm, dồn toàn bộ thân tâm vào trong chiến đấu, từ bỏ vinh nhục, chỉ cầu sinh tử đại chiến cùng Độc Cô Tuyệt, vô hình trung, kiếm thế của hắn càng thêm hùng hồn, trạng thái đột phá cực hạn của mình.
Độc Cô Tuyệt này mạnh thế sao, Thái Sử Trùng cũng không làm gì được hắn, thậm chí còn rơi xuống hạ phong.
Không ít người tròn mắt.
Diệp Trần nhíu mày, hình như đang suy nghĩ.
Loảng xoảng loảng xoảng
Khắp trời đều là đao quang kiếm ảnh, hai người đại chiến như sơn hô biển gầm.
- Thuỷ chi kiếm, đại lãng vô tình.
Nhân ảnh trên không, Thái Sử Trùng hai tay cầm kiếm, vung mạnh, kiếm kình hùng hồn như nước liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn vô tình. -
- Biển sẽ khô, đá sẽ vỡ, đối diện, chỉ có tuyệt vọng.
Độc Cô Tuyệt tung ra một đường đao mang bạch sắc chói rọi thiên địa nhân tâm, đao mang đi đến đâu, sơn thạch vỡ đến đó, hoá thành bột mịn, kiếm kình của Thái Sử Trùng cũng khô kiệt rất nhanh, uy lực suy giảm, sắc mặt hắn chiếu lên đao mang, mang theo không ít kinh hoảng.
Đao mang cuộn tới, Thái Sử Trùng miệng phun máu tươi, bị chém bay ra ngoài.
- Thái Sử Trùng không phải đối thủ của Độc Cô Tuyệt, xem ra chúng ta vẫn chưa đánh giá đúng tên yêu nghiệt này.
Hải Vô Nhai than thầm một tiếng.
Rất nhiều người đều nghĩ, Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt mới tấn nhập Linh Hải Cảnh được hơn một năm, phải cần thêm vài năm thời gian tích luỹ nữa, nhưng Độc Cô Tuyệt đã cho họ biết, hắn vẫn có thể vượt qua thiên tài kiếm đạo Thái Sử Trùng, dùng con mắt bình thường đánh giá thiên tài yêu nghiệt, vốn dĩ đã không hợp lý, yêu nghiệt dù sao vẫn là yêu nghiệt, có thể làm những việc người thường không làm được, không thể dùng thường lý để phán đoán.
Yên Phụng Phụng nói:
- Đao pháp Độc Cô Tuyệt có chút kì dị.
- Đúng là kì dị, hình như có thể công kích nội tâm.
Hải Vô Nhai cũng có đồng cảm.
Diệp Trần không nói gì, hắn đang dồn hết sự chú ý lên người Độc Cô Tuyệt.
- Thái Sử Trùng, ngươi khiến ta thất vọng quá, ta còn tưởng sẽ được đại chiến thực sự, nhưng ngươi đến tư cách để ta toàn lực ứng phó cũng không có.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng quay sang nói với Thái Sử Trùng.
Hai mắt đỏ ngầu, Thái Sử Trùng đứng trên đỉnh một ngọn núi vỡ, kiếm khí trên người xông thẳng lên trời, kiếm ý không ngừng tăng lên, tăng đến tứ giai đỉnh phong, đến khi chi còn cách ngũ giai kiếm ý đúng một bước mới từ từ hãm lại, lúc này, tinh khí thần của hắn, toàn bộ dung nhập vào trong kiếm thế, nhằm vào Độc Cô Tuyệt.
- Tốt, không ngờ đến lúc này ngươi vẫn có thể đột phá, chẳng trách ngươi được liệt vào thanh niên tam đại kiếm tông.
Độc Cô Tuyệt bật cười.
- Độc Cô Tuyệt, lúc ta đột phá cũng là thời điểm ta đánh bại ngươi, tiếp chiêu.
Một cước dẫm nát sơn phong, Thái Sử Trùng lăng không vung kiếm, kiếm kình dạng tròn giống như triều thuỷ làn tràn, phô thiên cái địa, tứ giai đỉnh phong kiếm ý tăng trưởng biên độ, một chiêu này càng viên mãn.
- Ngươi đột phá, đối với ta cũng là việc tốt, chỉ có đánh bại cường giả mới có ý nghĩa.
Độc Cô Tuyệt vung đao nghênh đón.
Đao và kiếm chạm nhau, hoả tinh văng tung toé, hai người đánh từ Đông sang Tây, từ Tây sang Bắc, từ trên trời đánh xuống dưới đất, dây dưa không rõ.
Có thể nhìn ra, hai người cân tài cân sức, Độc Cô Tuyệt cũng không thể áp chế đối phương ngay lập tức.
- Không ngờ Thái Sử Trùng lại đột phá.
Bên dưới, Độc Cô Minh nhíu mày.
- Minh ca, yên tâm, biểu đệ huynh hình như không hề thua kém về thực lực.
Mấy người bên cạnh Độc Cô Minh nói.
- Đúng, biểu đệ sẽ không thua.
Độc Cô Minh hai mắt sáng rực.
- Đao ý này?
Diệp Trần hình như có chút suy nghĩ
Trên hồ, Độc Cô Tuyệt và Thái Sử Trùng chiến đấu, khuấy đảo nước hồ, một số yêu thú tiềm tàng dưới đáy hồ bị đao quang và kiếm quang cắt nát.
- Thái Sử Trùng, ngươi đủ tư cách để ta sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất.
Thực lực Độc Cô Tuyệt vốn đã cao hơn Thái Sử Trùng, bây giờ Thái Sử Trùng đột phá, thực lực hai người ngang nhau, không động dụng đòn sát thủ, hắn không thể đánh bại đối phương.
← Ch. 0597 | Ch. 0599 → |