Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0086

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0086: Tiểu thần thoái và Bắc Tuyết khoái đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


Thần tình Đường Mãn Lâu phức tạp, miệng nói:

- Đâu có bằng được Âu Dương Minh ngươi, trên giang hồ có danh xưng "Tiểu thần thoái", đôi chân này không biết đã đá chết bao nhiêu người.

- Đó là đương nhiên, cả Thiên Phong Quốc, trừ Phỉ Thúy công tử đã bước vào cấp độ Bão Nguyên Cảnh, Âu Dương sư huynh của chúng ta là nhân vật đứng đầu.

Một trong hai người bên phải nói.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhưng ta nghe nói lần này, Bắc Tuyết Sơn Trang tam đệ tử "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì cũng sẽ đến, chỉ sợ mục tiêu cũng giống như chúng ta, cùng là thanh bảo đao đó.

Ngồi cùng đối phương, Đường Mãn Lâu luôn cảm thấy kém một bậc, không tự chủ lấy Lâm Kì ra dọa đối phương.

Âu Dương Minh cười lạnh nói:

- Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, sớm muộn ta sẽ giao thủ với hắn, xem đao của hắn lợi hại hay đao của ta lợi hại.

Giang hồ danh xưng của hắn mặc dù là "Tiểu thần thoái" nhưng đao pháp cũng rất lợi hại, không thua gì thoái pháp, chỉ là người dùng đao quá nhiều, nhất là Bắc Tuyết Sơn Trang là cao thủ dùng đao, cho nên mới được gọi là "Tiểu thần thoái".

Đúng lúc này, tấm màn thủy tinh đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này bạch y thắng tuyết, thân hình gầy gò, bước đi lúc nhanh lúc chậm, tiểu thư đón khách phía sau không theo kịp tiết tấu, suýt chút nữa thì ngã, thần tình như nhìn thấy quỷ, từ khí thế, người này mang đến cho người ta một ấn tượng rất sâu sắc, nhưng chuyển ánh mắt lên mặt hắn, lại khiến người ta thất vọng, bởi vì đó là một khuôn mặt đại chúng, rất bình thường, bình thường đến mức đi lần vào trong đoàn người là không tìm thấy được.

- Lâm Kì.

Âu Dương Minh ánh mắt như điện, bắn loạn xạ vào hư không, trọng tâm thân thể kéo thấp, làm cho chiếc ghế da yêu thú phải kêu lên những tiếng cót két chịu đựng.

Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Minh, người kia quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, khi tức ngưng trọng như nước.

Tiểu thư đón khách cảm thấy rất kì quái, mặt kính này chỉ có bên trong nhìn được bên ngoài, chứ từ bên ngoài không nhìn được bên trong, tại sao vị Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang này lại giống như đang nhìn ai đó.

Trong phòng bao, Đường Mãn Lâu không phải đọ mắt với Lâm Kì, nhưng ánh mắt đối phương lại khiến hắn giật mình, có ảo giác như bị dao cắt, tựa hồ ánh mắt đối phương chính là đao quang, có thể cắt đứt hư không, đả thương hồn phách, có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Trong hư không, ánh mắt Âu Dương Minh và ánh mắt Lâm Kì giao phong với nhau, tạo ra vô số hỏa hoa hư vô, không ai nhường ai.

Sau vài giây, hai người mới chịu thu hồi ánh mắt.

- Giỏi lắm Bắc Tuyết khoái đao.

Âu Dương Minh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, tên Lâm Kì này thực lực mặc dù vẫn còn thua kém Phỉ Thúy công tử, nhưng ánh mắt thì mạnh hơn một phần, vừa rồi có vẻ bất phân thắng bại, kì thực hắn đã rơi xuống hạ phong, chẳng trách Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang Tiết Vô Nhận liệu định hắn là người có hi vọng lĩnh ngộ đao ý nhất.

Nhưng chỉ cần hắn vẫn chưa lĩnh ngộ đao ý, Âu Dương Minh tin rằng mình vẫn có thể tranh hùng được với đối phương.

Ngoài phòng bao, Lâm Kì mặt không biểu tình, tiếp tục đi lên phía trước và chỉ dừng lại trước cửa phòng bao bên cạnh bọn Diệp Trần.

Diệp Trần đột nhiên nhíu mày, tựa hồ như cảm nhận được một luồng đao khó đến gần.

- Diệp Trần, sao vậy.

Ngô Tông Minh hỏi.

Diệp Trần lắc lắc đầu,

- Không có gì, hội đấu giá chắc sắp bắt đầu rồi nhỉ.

- Ừm, mọi người cũng đến đông đủ rồi. À, ngươi mang theo bao nhiêu bạc?

- Mười tám vạn lạng vàng.

- Không xin tiền gia tộc à?

Mười tám lạng vàng đối với người thường mà nói là một món tiền rất lớn, nhưng đối với họ mà nói tương đối bình thường, lần này vì Quy Chân Đan và một số trân phẩm khác, Ngô Tông Minh lĩnh đúng ba mươi vạn lạng vàng, gia tộc Diệp Trần lớn hơn Ngô gia, nếu như muốn lĩnh tiền, tuyệt đối không dừng ở con số này.

Diệp Trần cười nói:

- Đủ mà, dù sao ta cũng chỉ muốn xem xem, nói không chừng chẳng mua gì.

Mười tám vạn lạng vàng là toàn bộ tài sản trên người Huyết Thủ Đồ Tể cộng thêm số tiền kiếm được từ nhiệm vụ gần đây, nếu như gặp phải bảo vật ưng ý, trong Linh Giới Trữ Vật của hắn còn hơn một vạn linh thạch, mỗi miếng linh thạch trị giá hai ngàn lạng bạc, một vạn miếng là hơn hai ngàn vạn lạng bạc, cũng chính là hai trăm vạn lạng vàng, còn nhiều hơn tài sản của một tiểu gia tộc.

- Hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì mang quá ít tiền.

Ngô Tông Minh nhếch miệng cười.

Diệp Trần tâm tư không dùng hết vào việc trò chuyện cùng Ngô Tông Minh, linh hồn lực cường hãn xuyên qua vách tường, tìm kiếm sang gian phòng bên cạnh.

Trong đó chỉ có một người thanh niên.

Người này tướng mạo bình thường, thân khoác y bào màu trắng, thân thể gầy gò, toàn thân tinh khí không ngoại tán mà thu vào bên trong, ẩn hiện Bão Nguyên chi ý.

- Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong. Người này có lẽ "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì.

Diệp Trần không nghĩ đó là Bắc Tuyết công tử, bởi vì Bắc Tuyết công tử nghe nói tiêu sái bất quần, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp, hơn nữa người rất tuấn lãng, là nhân vật trong mộng của của rất nhiều nữ đệ tử Lưu Vân Tông.

Lâm Kì không hề hay biết đang bị thăm dò, nhưng, trong lòng vẫn có một chút cổ quái, quay sang nhìn vào bức tường bên cạnh.

- Phát giác được sao? Không, không có.

Diệp Trần chú ý thấy ánh mắt đối phương tán loạn, có vẻ không phát hiện được hắn.

Đương nhiên, tiếp tục dò xét cũng không được gì, Diệp Trần thu hồi linh hồn lực.

Lâm Kì nhận thấy cảm giác cổ quái biến mất, có chút nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ sâu xa, bởi vì hội đấu giá đã bắt đầu.

Phía sau bàn đấu giá bằng đá, một lão giả áo vàng bước lên.

Hắn vỗ vỗ tay, lớp thủy tinh phía trước phòng bao bỗng nhiên sáng bừng, chiếu rọi mọi ngóc ngách bằng thứ quang mang dịu mắt.

- Các vị, hoan nghênh đến tràng đấu giá Tây Bắc, ta là trung cấp đấu giá sư ở đây Tiền Tông Triều, có lẽ không ít người biết ta, những người không biết ta cũng không cần cố nhớ tên làm gì, bởi vì lần sau đến, nói không chừng ta vẫn là người chủ trì đấu giá.

- Trước khi đấu giá, ta vẫn muốn nói một câu, các vị nếu như có vật phẩm trân quý gì muốn đấu giá, có thể ủy thác cho bổn tràng, vật phẩm luận bảo quý phân thành tứ phẩm, hạ phẩm bảo vật chỉ thu một phần số tiền đấu giá được, trung phẩm bảo vật nửa phần, thượng phẩm bảo vật miễn phí giúp đấu giá, nửa cắc không thu, về phần cực phẩm bảo vật, bổn tràng thậm chí còn tặng thêm tiền.

Lời này vừa nói ra, ở dưới nhao nhao nghị luận.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1799)