← Ch.0081 | Ch.0083 → |
Đi tới Đấu Thú Trường, Chu Hằng không khỏi có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Bởi vì Đấu Thú Trường này rõ ràng trên danh nghĩa lại là sản nghiệp của Thiên Bảo Các!
Tuy nhiên Đấu Thú Trường từ đầu cũng không thuộc về Thiên Bảo Các, trước kia cũng chỉ có thú đấu, là xứng với cái tên Đấu Thú Trường. Đến sau này sau khi bị Thiên Bảo Các thu tóm, thì mới có tiền lệ tù phạm tử hình tham dự huyết đấu.
Nhân loại tuy rằng khai hóa trí tuệ, thoát khỏi hàng ngũ dã thú, nhưng trong máu vẫn có bản tính giết chóc. Khi có võ giả nhân loại gia nhập quyết đấu tanh máu, khán giả của Đấu Thú Trường lập tức bạo phát trở thành giống như giếng phun.
Trải qua vô số năm, Đấu Thú Trường cũng biến thành Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường, cũng tăng thêm rất nhiều quy định.
Võ giả bên ngoài có thể xuống sân ứng chiến, dùng trong giết chóc chân chính tôi luyện chính mình, nhưng điều này cần trả một số tiền lớn làm phí dụng: đấu với yêu thú hoặc là tù phạm tử hình Luyện Thể Cảnh, có thể dùng vàng bạc để trả tiền; nhưng nếu muốn chiến đấu với yêu thú, hoặc tù phạm tử hình có tu vi Tụ Linh Cảnh thì cần phải trả tiền bằng linh thạch!
Về phần đối thủ Sơ Phân Cảnh thì thật có lỗi, cấp bậc này ngay cả Thiên Bảo Các cũng không tìm ra! Hoặc là nói, cũng không muốn tìm lại đây, dù sao Thiên Hàng Thành đâu có cao thủ Sơ Phân Cảnh nào nguyện ý đi mạo hiểm như vậy.
Chu Hằng nhìn xuống, cùng đấu với tù phạm tử hình hoặc là yêu thú Tụ Linh Cảnh, mỗi lần vào sân cần trả một khối linh thạch.
Hắn nhìn xem ví tiền của mình, tổng cộng chỉ còn lại hai khối, ở trước khi bán đấu giá hắn có thể đánh được hai trận.
Phải nghĩ biện pháp kiếm thêm linh thạch!
Đánh cược!
Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường sẽ tổ chức đánh cược đối với rất nhiều trận chiến đấu, cung cấp cho mọi người đặt tiền cược, phương thức đặt tiền cuộc có hai loại là nhận tiền và linh thạch.
Dùng tiền đánh cược nuôi chiến! Đúng! Ý không tồi!
Chu Hằng hạ quyết tâm, liền khôi phục tướng mạo của mình, đỡ phải sau khi hắn lũ chiến lũ thắng có người nghiên cứu tìm hiểu mình, ngược lại liên lụy lòi ra đại bí mật của Nguyệt Châu.
- Muốn khiêu chiến tù phạm tử hình Tụ Linh Cảnh, hay là yêu thú?
Khi Chu Hằng nói rõ ý đồ đến đây, hắn được dẫn tới một gian thư phòng, một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi hỏi hắn.
- Tù phạm tử hình!
Chu Hằng ngẫm nghĩ, nhân loại có thể thông minh hơn so với yêu thú. Mà hắn ngoại trừ muốn hấp thu lực lượng ra, còn muốn dựa vào áp lực sinh tử bức bách chính mình đạt tới cảnh giới của "Thế".
Yêu thú không thể tạo cho hắn áp lực lớn như vậy!
- Được! Giao nộp một khối linh thạch!
Nam nhân trung niên kia nói lạnh như băng.
Chu Hằng y theo lời xuất ra một khối linh thạch để lên bàn, nam nhân nhặt lên xem xét một phen, sau đó gật gật đầu, nói:
- Cần lưu tên tuổi không?
- Chu Hằng!
- Tốt! Trận chiến của ngươi sẽ sắp xếp vào khoảng ba giờ chiều, thỉnh trước thời hạn chờ ở chỗ này. Đến lúc đó nếu không có mặt, xem như tự động buông bỏ, sẽ không trả lại linh thạch!
Người trung niên kia vẫn như cũ không chút đổi sắc, nói.
- Đã biết!
- Nếu chết trận trong Đấu Thú Trường, chúng ta không chịu trách nhiệm!
- Biết!
- Tốt! Vậy ngươi ký tên vào tờ văn kiện này đi!
Sau khi Chu Hằng ký tên vào tờ sinh tử khế kia, rời đi, nam nhân trung niên lập tức viết lên tờ giấy: "Chu Hằng, Tụ Linh nhị trọng thiên, chiến lực không rõ!"
Thời gian còn sớm, Chu Hằng trước về lại khách điếm. Cổ Tư cũng không trở về Cô Tuyệt Tông, mà vẫn luôn đợi hắn ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, không ngừng khiêu chiến đối thủ ở tầng thứ ba. Tuy rằng nhiều lần chiến bại, nhưng nàng vẫn không tức giận chút nào, khiến Chu Hằng đều phải bội phục nghị lực của nàng.
Trong chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ này, nàng bị bức phải xuất ra toàn bộ tiềm lực, dần dần có xu thế lĩnh ngộ ra hoa sen ba màu!
Chu Hằng cũng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, tuy rằng linh khí ở trong này cũng không có khác biệt với ngoại giới, nhưng được cái ở trong này sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, là một chỗ bế quan tu luyện tốt nhất.
Mấy ngày nay, hắn vận dụng bảo tháp cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng phát hiện thật ra muốn đi vào bảo tháp cũng không cần phóng lớn tháp đến mức độ có thể chui vào, mà chỉ cần dùng ý thức kết nối, là hắn có thể trực tiếp bị hấp thu vào.
Đương nhiên khoảng cách này không thể quá xa, phải ở bên trong khu vực thần thức của hắn có thể bao phủ, hơn nữa ở giữa không thể có đồ vật này nọ ngăn cách.
Hiện nay thần thức của hắn đã có thể bao phủ phạm vi không gian ba trượng, bởi vậy ở trong phạm vi này hắn có thể trực tiếp biến mất giống như quỷ mỵ. Cái này dùng để đánh lén cường giả có lẽ không đủ, nhưng dùng để bảo mệnh thì không còn gì tốt hơn. Dù sao ai có thể phát hiện Cửu Huyền Thí Luyện Tháp thu nhỏ lại như hạt bụi ở trước mắt?
Trách không được lúc trước lấy được nó khó khăn lớn như vậy, vật này đúng là một chí bảo!
Cổ Tư so với Chu Hằng còn si mê với võ đạo hơn, sau khi bảo hắn chuẩn bị một số lớn thức ăn ở tầng thứ nhất, nàng hoàn toàn không có ý định rời đi.
Chu Hằng ăn uống một chút, sau đó bắt đầu ở trong đầu quay trở lại quá trình chiến đấu với 9 Ngân Nhân lúc trước, cố gắng muốn tìm ra ảo diệu của "Thế".
Đợi đến gần hai giờ chiều, hắn ra ngoài bảo tháp, thu cất bảo tháp trên thân mình, rồi đi tới Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường.
Lúc này, đã có tin tức đối chiến của hắn, đối thủ của hắn là một tù phạm tử hình ngoại hiệu là Dạ Ma, đồng dạng là Tụ Linh nhị trọng thiên, quá trình chiến đấu ở Đấu Thú Trường ghi lại là ba thắng không thua, chính là tay mới.
Đúng như vậy, tin tức về Dạ Ma cũng không nhiều lắm, chiến lực cụ thể không có đánh giá.
Trận chiến đấu này cũng có thể đặt tiền cuộc, tỷ lệ cược của Chu Hằng là 10 chung 14, còn tỷ lệ cược của Dạ Ma thì lại thấp hơn, 10 chung 13. Coi như vì muốn tốt cho Dạ Ma xuất trướng thêm vài lần, mà có thể thắng liên tiếp ba trận đương nhiên thực lực bất phàm, bởi vậy tỷ lệ cược phải thấp một chút.
Chu Hằng không chút do dự lấy ra tài sản còn sót lại của mình: một khối linh thạch đặt trên cửa của chính mình. Đáng tiếc, Cổ Tư mặc dù là tu vi Sơ Phân Cảnh, nhưng bản thân cũng nghèo đến đáng thương. Hơn nữa còn cần linh thạch để nhanh chóng khôi phục thương thế, địa chủ gia thật không có lương tâm, chẳng những không thể cho hắn mượn, thiếu chút nữa ngay cả khối linh thạch này của hắn cũng đoạt đi.
Hắn đi tới phòng chuẩn bị, nơi này có thể nhìn thấy tình huống bên trong Đấu Thú Trường: chỉ thấy hai đầu hung thú Luyện Thể Cảnh đang điên cuồng chém giết nhau, đánh cho máu tươi bắn tung tóe, thật lâu mới phân ra thắng bại.
- Quý vị khán giả, kế tiếp chính là một trận long tranh hổ đấu, là trận chiến giữa cấp bậc Tụ Linh Cảnh! Người ứng chiến là đại danh đỉnh đỉnh Dạ Ma, ghi lại chiến đấu ở Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường là ba thắng không thua!
Trên khán đài, một nam nhân trung niên cao giọng giới thiệu, tu vi Luyện Thể Cảnh cũng đủ để truyền phát thanh âm đến toàn bộ mỗi một góc Đấu Thú Trường.
- Còn người khiêu chiến là một người mới, tên gọi là Chu Hằng!
- Hai người đều là Tụ Linh nhị trọng thiên, đến tột cùng ai thua ai thắng? Quý vị khán giả thân mến! Hiện tại quý vị hãy đặt tiền cược đi! Trận chiến sẽ bắt đầu ở ba phút sau, hãy nắm bắt thời gian!
ikienthuc
Chu Hằng không khỏi than thầm, Thiên Bảo Các này thật đúng là biết kiếm tiền: rõ ràng hắn là bỏ tiền ra để huyết chiến, vẫn còn bị người ta lấy ra để bài bạc, cố tình lại một xu một hào ưu đãi đều không được chia!
Thời gian ba phút rất nhanh trôi qua, hàng rào sắt trước mặt Chu Hằng cũng vù vù nâng lên hiện ra một lối đi. Đi ra chừng mười trượng chính là khu vực của Đấu Thú Trường dùng để chiến đấu.
Khu vực này là một hình vuông, mỗi cạnh dài chừng một trăm trượng, chung quanh xây tường rất cao tạo thành một cái lồng giam to lớn, còn ở phía trên là từng dãy khán đài nghiêng xéo lên, đủ để cất chứa mấy vạn người.
Tuy nhiên hôm nay có vẻ rất vắng vẻ, đại khái chỉ có ba phần ghế có người ngồi, người xem với nam tính chiếm đa số, nhưng cũng có nữ nhân. Khi Dạ Ma cũng từ thông đạo bên kia đi ra, lập tức có mấy nữ nhân phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn, một tay nắm chỗ cổ áo kéo tới kéo lui làm hai bầu ngực lắc lư giống như mẫu thú động dục.
Chu Hằng tập trung ánh mắt nhìn lại đối thủ chỉ có ngoại hiệu bên kia, đó là một nam nhân thân hình rất cao gầy, bộ mặt lạnh lùng, làn da ngăm đen, trên thân chớp động sát khí mãnh liệt, dường như sắp tạo thành thực chất.
- Không có bất kỳ quy tắc nào khác, một phương nhận thua hoặc là tử vong tức là chiến đấu chấm dứt!
- Cho máu tươi rơi vãi đi!
- Chiến đấu bắt đầu!
Chu Hằng không có lập tức phát động công kích, ngược lại áp chế lực lượng đến tiêu chuẩn Tụ Linh nhị trọng thiên bình thường. Đây là hắn muốn mượn chiến đấu để đẩy mạnh chiến kỹ đến cảnh giới "Thế", nếu chỉ một chiêu thủ thắng thì hoàn toàn không có hiệu quả.
Dạ Ma đồng dạng không có vội vã phát động công kích, mà đi vòng quanh Chu Hằng, chỉ là thường thường nhếch khóe miệng, vươn đầu lưỡi thật dài liếm môi dưới, giống như đang thưởng thức máu tươi.
Không thể không cẩn thận, mặc dù nói nhận thua có thể chấm dứt chiến đấu, nhưng tỉ lệ tử vong này vẫn như cũ cao tới chín thành! Vì sao? Thời điểm đánh giết đến đỏ mắt lúc đó, đâu còn quản đối thủ nói cái gì, chỉ có một chữ: Sát!
- Sát!
- Sát!
- Sát!
Trên khán đài chung quanh, khán giả không nhịn được gào to, thanh âm tạo thành sóng âm không ngừng kích thích chiến ý của Chu Hằng và Dạ Ma.
"Vù..."
Dạ Ma động rồi, thân hình hắn vừa động, với một loại bộ pháp cực kỳ quỷ dị cực kỳ cổ quái áp sát tới hướng Chu Hằng.
Chu Hằng mới đầu hai mắt vừa nhìn thấy, liền có loại cảm giác đầu váng mắt hoa, liền vội vàng nhắm lại hai mắt, dùng thần thức bắt giữ động tĩnh của đối thủ: bộ pháp của đối phương có được hiệu quả làm mê loạn thần trí.
- Chết!
Một tiếng quát khẽ bén nhọn, Dạ Ma đã áp sát lại đây, tay phải mở ra, trong tay nhiều thêm một thanh chủy thủ tỏa ánh sáng lam dịu dàng.
"Choang!"
Chu Hằng vung kiếm triển khai Phi Bộc Kiếm Pháp đón đỡ. Lập tức trên bầu trời xuất hiện từng đạo thác nước buông xuống, đây chính là từ kiếm khí hình thành, đủ để tạo thành uy hiếp to lớn cho Dạ Ma.
Hắn cũng không có sử dụng hắc kiếm, mà chỉ dùng thanh trường kiếm thông thường lâm thời mới mua, nhưng ở dưới tình huống hắn dồn hết vào linh lực, vẫn có thể sinh ra uy hiếp trí mạng đối với võ giả Tụ Linh Cảnh.
Sau khi thử va chạm một kích, Dạ Ma xoay thân hình, trong nháy mắt nhảy ra ngoài xa mười trượng.
Hắn lè lưỡi liếm một cái trên chủy thủ, trên mặt lộ ra một vẻ cười khát máu, nói:
- Ta đã thật lâu không có thưởng thức mùi vị của máu người! Thật sự là hoài niệm khi còn một thân tự do, lúc trước diệt một thôn xóm, một hơi uống máu tươi hơn trăm người, thật sự là vô cùng nhớ nhung mà! Đặc biệt là máu tươi của trẻ sơ sinh và xử nữ, thật ngọt ngào khiến người ta phát cuồng!
Chu Hằng mơ hồ động sát khí, hắn biết chiến đấu ở trong này đều là tù phạm tử hình, nhưng về phần ác tới mức độ nào hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe Dạ Ma nói ra mấy câu nói đó, lập tức hắn xác định những người này chết đi không có gì đáng tiếc!
Thậm chí chết 100 lần cũng không quá đáng!
- Mặc dù là máu của nam nhân, bất quá bây giờ điều kiện gian khổ, ta cũng không chọn tới chọn lui làm gì!
Dạ Ma gào to một tiếng, thân hình lại nhích động, vẫn là bộ pháp khiến thần trí người ta mê muội kia, phóng nhanh tới hướng Chu Hằng.
Chu Hằng lại mở ra cặp mắt, trong ánh mắt sát khí hừng hực.
- Ha ha ha... Lại còn dám trợn mắt, ngươi là ngại bị chết không đủ nhanh hay sao?
Dạ Ma cười to, xuống tay lại không lưu tình chút nào, tay phải xẹt qua, chủy thủ vạch thẳng vào cổ Chu Hằng. Với toàn bộ linh lực dồn hết vào, pháp khí này chỉ sợ thân thể Tụ Linh Cảnh đều có thể cắt đứt đoạn.
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, "keng keng keng", trường kiếm vung lên liên tục, hóa giải từng công kích của Dạ Ma.
- Ồ! Tại sao ngươi có thể không bị ảnh hưởng của Quỷ Ảnh Bộ ta?
Dạ Ma cả kinh kêu lên.
← Ch. 0081 | Ch. 0083 → |