← Ch.0252 | Ch.0254 → |
Chu Hằng có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp hộ thân, vạn nhất con lừa đen này thật muốn gài bẫy hắn, hắn hoàn toàn có thể trốn vào bên trong bảo tháp.
Lúc thân hình của hắn rơi xuống hơn ba trăm trượng, ông, hắn phảng phất đi vào trong một mảnh chất lỏng vô cùng đặc dính, ngay sau đó một cổ lực lượng huyền diệu dẫn dắt, hưu, cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi.
Không ngờ hắn xuất hiện ở trong một mảnh sơn cốc xa lạ.
- Cổ Hà Càn lão này rất âm hiểm, chế tạo vị trí cửa vào kín đáo như vậy, nếu không phải bổn tọa rõ hắn như lòng bàn tay, người bình thường tuyệt đối không thể tìm tới!
Con lừa đen hưng phấn mà nói, một bộ hung tướng muốn đào phần mộ của người ta.
Chu Hằng không thừa nhận cũng không được, cửa vào này quả thật được thiết trí cực kỳ bí ẩn, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả Kết Thai Cảnh mới có đại năng lực làm được điểm này!
- Chu tiểu tử, đừng tưởng rằng đến nơi này đã an toàn, Cổ lão tặc kia xấu xa, nơi này khắp nơi là yêu thú, đề cao cảnh giới!
Con lừa đen lại nói, người lại dựng lên, dùng hai chân sau từng bước từng bước đi về phía trước, bộ dáng thận trọng.
Chu Hằng không nhịn được cười lên ha hả, bộ dáng của con lừa giảo hoạt này thật sự quá khôi hài!
- Hư!
Con lừa đen quay đầu lại, giơ lên một chân làm hình dáng chớ có lên tiếng.
- Ân ân ân!
Chu Hằng gật đầu lia lịa, nhưng nhìn cái mông của con lừa đen, bộ dáng quơ quơ cái đuôi đi tới, để cho hắn không nhịn được mà tươi cười.
Chu Hằng có Ẩn Tức Phù, con lừa đen cũng tự có thủ đoạn giấu diếm khí tức, hai người như U Linh, đi xuyên qua trong sơn cốc cự đại này.
Sơn cốc này to đến thái quá!
Chỉ là đáy cốc đã có phương viên đại khái trên trăm dặm, mà chu vi vách tường của cốc thì cao ít nhất vạn trượng, đâm xuyên qua mây, cắm thẳng lên trời, tựa hồ có thể tiếp giáp cùng phía chân trời. Ngẩng đầu nhìn qua, tầng mây đều chỉ ở địa phương giữa sườn núi, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách.
- Phía trước là lãnh địa của Độc Linh Oa, phải xuyên qua, Chu tiểu tử, không nên ham chiến, một đường trực tiếp đi qua. Phía trước nữa chính là lãnh địa của Hổ Đầu Mãng, Độc Linh Oa không dám đuổi theo!
Con lừa đen nói.
Chu Hằng suy nghĩ một chút, nói:
- Con lừa đê tiện, ngươi không phải nói những ngày qua là lúc cấm chế yếu nhất, ta làm sao không nhìn thấy cấm chế gì?
- Ách?
Con lừa đen ngửa đầu nhìn bầu trời.
- Căn bản không có cấm chế có phải hay không?
Chu Hằng giận dữ, con lừa đê tiện này thật đúng là đê tiện a, vì lừa gạt hắn đi ra ngoài sớm một chút, thế nhưng nói ba hoa chích choè.
- Hắc hắc, có cấm chế, chúng ta đây không phải là còn không có tiến vào động phủ của lão tặc phôi đó sao?
Khóe miệng con lừa đen cười nói, lộ ra hai hàng răng trắng.
Thật ra thì Chu Hằng cũng không có quá để ý danh ngạch của Thượng Thiên Võ Các ở trong lòng, chẳng qua là khó chịu vì bị con lừa đê tiện này lừa mà thôi, hơn nữa nếu là đã tới, còn dây dưa ở vấn đề này cũng không có chút ý nghĩa nào.
Hắn hỏi:
- Những con Độc Linh Oa kia là cảnh giới gì?
- Đại bộ phận là Khai Thiên Cảnh, nhưng có vài đầu Oa Vương là Sơn Hà Cảnh!
Con lừa đen nói:
- Không cần thiết triền đấu cùng những yêu thú râu ria này, mục tiêu của chúng ta là phải dọn sạch của cải của Cổ lão tặc!
- Không, chúng ta phải một đường giết đi qua!
Tay phải Chu Hằng rung lên, xuất hiện thêm đoạn kiếm màu đen.
Đây cũng là cơ hội tăng tu vi linh lực lên cực kỳ khó có được!
Thấy hắc kiếm, ánh mắt con lừa đen nhất thời sáng lên:
- Chu tiểu tử, ngươi nhìn bổn tọa một thân đen, kiếm này cũng là một thân đen, vẫn là đưa cho bổn tọa đi, xứng đôi nhất!
Nó chảy nước miếng đầm đìa.
Con lừa đê tiện này rất nhạy cảm đối với đồ tốt.
- Cút!
Chu Hằng đi trước, không có đi ra bao xa, phía trước liền xuất hiện một mảnh chỗ trũng, thủy thảo cao chừng ba bốn trượng, căn bản là đại thụ xanh biếc. Nhưng đây đúng là thủy thảo, rể cây non mềm, đón gió lay động, không hề chắc chắn giống cây cối.
Oa!
Trong đất trũng thỉnh thoảng có tiếng ếch ộp vang lên.
Chu Hằng nghe hướng gió, lập tức nhắm một phương hướng, bay vút đi.
- Tiểu tử thúi này cần gì phải gây sự với mấy con cóc này?
Con lừa đen vươn chân ra gãi đầu một cái, trăm điều khó hiểu.
Sưu sưu, Chu Hằng lên xuống mấy cái, đã đi tới trước một cái ao nước, chỉ thấy một đầu con ếch lớn chừng con nghé con. Toàn thân là màu đen, khi miệng phồng lên lại càng lộ vẻ xấu xí.
- Không trách được người ta nói con cóc ăn thịt thiên nga, thật đúng là xấu xí, đặc biệt xấu!
Chu Hằng lẩm bẩm.
- Oa!
Con ếch kia mặc dù không ngôn ngữ của người nhưng yêu thú Khai Thiên Cảnh tự nhiên có linh trí cực cao, có thể cảm giác được Chu Hằng khinh miệt mình, nhất thời giận tím mặt.
Hơn nữa, năng lượng huyết nhục cường đại hàm chứa trong cơ thể nhân loại này, chính là vật đại bổ hoàn hảo đối với nó, cũng để cho con ếch sinh ra ý nuốt chửng mãnh liệt.
Nó nhảy lên thật cao, hộc ra một đạo máu đỏ, cuốn về phía Chu Hằng.
Hai mắt Chu Hằng mở ra, hắn có lực lượng gấp 180 lần Khai Thiên nhị trọng thiên bình thường, cho dù chống lại võ giả Khai Thiên tam trọng thiên đỉnh phong cũng có khả năng nghiền ép 60 lần, căn bản không phải chút thể chất của yêu thú có thể bù đắp!
Lực lượng kinh khủng cuốn qua, con ếch nhất thời từ không trung ngã xuống, giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình ấn xuống!
Xoẹt!
Chu Hằng tay nâng kiếm, bóng kiếm màu đen xẹt qua, cả đầu con ếch nhất thời bay lên.
Oa! Oa! Oa!
Nhất thời, cả chỗ lõm đầy nước cũng sôi trào, chừng trăm con ếch lớn nhảy tới đây.
Bọn chúng bị vây ở trong tuyệt cốc này không cách nào rời đi, nhưng cũng không trở ngại khi bọn chúng lấy cường đại lực lượng trở thành chủ nhân của đầm nước này, cả sơn cốc cũng bị mấy chủng tộc yêu thú cường đại phân chia mà trị, nước giếng không phạm nước sông.
Hiện tại lại có ngoại địch dám vào, những con ếch lớn này tự nhiên là giận dữ.
Trong tiếng kêu của con ếch, những con ếch này rối rít phát khởi công kích về Chu Hằng, bọn chúng cũng có thể cảm ứng được huyết khí vô cùng dồi dào trong cơ thể người này, đối với yêu thú mà nói đây quả thực là một hỏa lò ngất trời!
Vật đại bổ, nhất định phải ăn!
Sát khí trong mắt Chu Hằng tăng mạnh, tâm niệm vừa động, linh lực chuyển động, lực lượng của hắn chỉ có thể thi triển gần người, nhưng linh lực cũng không bị hạn chế này, cho dù là tầm xa, linh lực vô cùng kinh khủng kia vẫn là có thể phát huy ra uy lực đáng sợ.
Bành! Bành! Bành!
Tất cả con ếch lớn bị hắn đè ép xuống từ giữa không trung, cái bụng hướng lên trời, nằm ở trong vũng nước, phát ra tiếng kêu to tức giận mà bất đắc dĩ.
Chu Hằng không chút lưu tình, hắc kiếm vạch ra, tận tình thu hoạch mạng của con ếch.
Oa! Oa!
Ở bên trong tiếng kêu điếc tai của con ếch, ba con ếch rõ ràng là lớn nhất xuất hiện, giống như một núi nhỏ, tản mát ra khí thế đáng sợ.
Sơn Hà Cảnh!
Nhưng hắn nhe răng cười một tiếng, ngay từ lúc ở đầm lầy Dã Hỏa hắn đã đánh lui một con cóc lớn Sơn Hà Cảnh, hiện tại mặc dù nhiều hơn hai con, nhưng hắn cũng có thêm tử hỏa dị biến, chiến lực tăng vọt rất nhiều.
- Tới đây đánh một trận!
Chu Hằng cười to nói.
- Oa!
Yêu thú có lẽ không nói mặt mũi, tự nhiên là đồng loạt lên, bọn chúng cho rằng lấy đông người để lấn át mới là phương pháp săn bắt vương đạo.
Chu Hằng gào to một tiếng, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắc kiếm xoáy tròn, khai hỏa toàn bộ chiến lực.
Ba đầu Độc Linh Oa này thật đúng là hết sức cường đại, có hai đầu trong đó đạt đến Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong. Một đầu khác hơi yếu một chút, nhưng cũng đạt tới Sơn Hà nhị trọng thiên, hơn nữa yêu thú mạnh mẽ, mỗi một đầu Độc Linh Oa cũng có lực lượng vượt xa Chu Hằng.
Hắc kiếm mặc dù sắc bén, nhưng những con ếch này hình thể to lớn, một kiếm đâm tới cơ hồ là không đau.
Lúc trước hắn có thể dễ dàng chém giết Độc Linh Oa Khai Thiên Cảnh, là bởi vì lấy linh lực của hắn kích phát ra hắc kiếm, tạo thành kiếm khí dài chừng mấy trượng, mới có thể trực tiếp chém đứt mấy con ếch. Nhưng linh lực của hắn dù sao kém Sơn Hà Cảnh quá xa, kiếm khí này chém vào ba con ếch lớn kia cũng là không đau, phải lấy sự sắc bén của bản thân hắc kiếm cộng thêm lực lượng của hắn mới có thể có hiệu quả.
Nhưng hắc kiếm dù sao cũng là lưỡi dao gãy, cứ hơn một xích như vậy, vết thương cắt ra có thể sâu sao?
Hơn nữa, bởi vì tầng thứ linh lực của Chu Hằng không đủ, con ếch lớn có thể dễ dàng lấy linh lực ra để tiến hành chữa thương, uy hiếp tạo thành tự nhiên nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
- Chu tiểu tử, đi thôi, ngươi có thể đánh tới sang năm cùng bọn chúng đấy!
Con lừa đen ở một bên ngáp, nói.
Chu Hằng có tốc độ cực nhanh, mà ba đầu Độc Linh Oa lại chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về lực lượng, ở trong thời gian ngắn căn bản không phân ra thắng bại.
- Không cần thiết!
Tay trái Chu Hằng rung lên, xuất hiện của viên hạt châu màu tím.
Tử Lôi Châu, có thể sinh ra uy hiếp đối với cường giả Linh Hải Cảnh của
Ném!
Ầm! Ầm! Ầm!
Chu Hằng liên tiếp ném ra ba miếng Tử Lôi Châu, âm thanh nổ thật to nhất thời vang dội cả sơn cốc.
Bùn đất tung bay, chỉ thấy ba con ếch lớn đều bị chấn cho bụng hướng lên trời, chỉ còn lại có nửa sức lực!
Con ngươi của con lừa đen cũng trợn ra, không ngừng dậm chân, chảy nước miếng lẩm bẩm:
- Biết điều một chút. Thứ tốt! Thật là đồ tốt! Lại là sức thiên lôi!
Chu Hằng bay vọt tới, đẩy hắc kiếm ra, chém ra mười mấy kiếm. Một đầu Độc Linh Oa cuối cùng bị hắn chém đứt. Hắn tiếp tục, ba đầu Độc Linh Oa Sơn Hà Cảnh trong nháy mắt thây đầy đất.
Đáng tiếc, Nguyên Lôi Bảo Trận cũng bị Hàn Diệc Dao mang đi, trên người hắn chỉ có mười hai viên Tử Lôi Châu, dùng một viên sẽ ít đi một viên! Nhưng bảo vật che giấu để làm chi, tự nhiên là phải dùng để tăng cường thực lực của mình, dù sao nó cũng không khác thủ đoạn tự vệ.
Ba thủ lĩnh Sơn Hà Cảnh vừa đi, cả bầy ếch nhất thời tan rã, Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, rất nhanh đã tàn sát cả bầy ếch.
- Chu tiểu tử, ngươi thật đúng là lòng dạ độc ác!
Con lừa đen quyệt miệng nói.
- Hắc hắc, buổi tối có muốn ăn thịt lừa chưng hay không?
-... Ừm, hôm nay sao không tệ!
Chu Hằng tiến vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, luyện hóa tinh khí sinh mệnh mà hắc kiếm hấp thu được, chẳng qua là nửa ngày, tu vi của hắn đã đẩy mạnh đến Khai Thiên nhị trọng thiên hậu kỳ.
Nếu là có một bầy Độc Linh Oa nữa, hắn có thể trực tiếp phá Khai Thiên tam trọng thiên!
- Con lừa, Hổ Đầu Mãng kia số lượng là bao nhiêu?
- Ít hơn so với Độc Linh Oa, bất quá Sơn Hà Cảnh có tới năm đầu!
- Vậy tiếp tục giết đi qua!
Chu Hằng đằng đằng sát khí nói, loài người cùng yêu thú vốn là trời sanh đối địch, là con mồi của nhau, nên không cần nói tới lòng dạ độc ác.
Một người một lừa tiếp tục đi tới, rất nhanh liền tiến vào lãnh địa của Hổ Đầu Mãng.
Hổ Đầu Mãng, danh như ý nghĩa, đầu hổ thân rắn, lực lớn vô cùng, là một trong bá chủ trong sơn cốc.
Loại yêu thú này khả năng sinh đẻ có thể xa xa không giống Độc Linh Oa, tổng cộng chỉ có hơn ba mươi con, nhưng thực lực tổng thể lại cường đại hơn, có năm đầu Sơn Hà Cảnh, vì vậy từ trước đến giờ Độc Linh Oa không dám phạm giới, ngược lại thỉnh thoảng sẽ bị Hổ Đầu Mãng nuốt trọn vài đầu.
Chu Hằng cầm trường kiếm tiến vào.
← Ch. 0252 | Ch. 0254 → |