← Ch.0989 | Ch.0991 → |
Không thể không nói, con lừa đen nghiên cứu cấm chế vượt xa xa những Tuệ Tinh Đế kia, suốt hai ngày sau, cánh cửa này mới bị đánh phá ra, có nghĩa là cuối cùng cấm chế trong cung điện thứ ba cũng bị tháo dỡ.
Chu Hằng cùng Liễu Thi Thi, con lừa đen, Tiểu Hỏa đã sớm nấp ở sau một cây trụ lớn, do Chu Hằng mở ra Ngũ Hành Phù Văn che giấu khí tức.
Đổi lại là lúc bình thường, bọn họ tuyệt đối không thể che giấu được thần thức của Tuệ Tinh Đế, nhưng bây giờ đã có ba món Bảo khí "cấp Hắc Động" đặt ở trước mặt, trong bọn họ còn ai có lòng dạ bình thường được nữa?
Bảo khí cấp Hắc Động đó!
Mỗi người đều xông tới, nháo nhào vây quanh ba cái bàn đá, mỗi người kích động đến đỏ cả mặt.
Theo đám đông tiến vào, đám người Chu Hằng cũng nghênh ngang hòa lẫn trong đám đông, ai biết bọn họ đi vào lúc nào chứ!
Nhìn một đoàn cường giả cấp Tuệ Tinh chen lấn nhau phá giải cấm chế, Liễu Thi Thi cùng con lừa đen đều không nhịn được cười xấu xa. Nếu như đám người kia mở ra cấm chế, vì ba món "Bảo khí" này xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, mới phát hiện mấy thứ này căn bản không đáng một đồng, không biết vẻ mặt sẽ phấn khích cỡ nào.
Đương nhiên Liễu Thi Thi chịu giữ bí mật là bởi cuối cùng nàng cũng móc được cái chặn giấy kia từ cái miệng cứng của Tiểu Hỏa, được chỗ tốt, tự nhiên nàng cũng lên thuyền giặc, cam lòng "thông đồng làm bậy" với đám Chu Hằng.
Nói đi nói lại, vì một món Bảo khí cấp Hắc Động, ai lại để ý thông đồng làm bậy một lần?
Đối với chuyện này, con lừa đen vẫn luôn lầm bầm làm sao giết người diệt khẩu Liễu Thi Thi, lấy cái chặn giấy kia về, cũng tiện tay lấy luôn món Bảo khí hình bảo tháp kia, làm Liễu Thi Thi tức giận đến nghiến răng.
- Thi Thi, mấy ngày qua nàng đi đâu, sao tìm khắp nơi cũng không thấy nàng? Chu Hằng đang muốn ra ngoài thu Tinh Thạch Nguyên Dịch trong hai pho tượng khỉ đá, lại thấy Kim Hạo Thìn đi qua, vẻ mặt quan tâm.
Cách đó không xa, Dương Húc Đông, Triệu Hà Khải đều cười dài, có chút vui vẻ thấy người gặp họa, rõ ràng mong chờ Chu Hằng trở mặt với Kim Hạo Thìn, tốt nhất là dẫn ra hai vị đại nhân vật đằng sau bọn họ.
Tốt nhất là những nhân vật cấp Hắc Động này chết hết đi, nhường sân khấu cho bọn họ tung hoành suy diễn.
- Ai cần ngươi lo! Liễu Thi Thi tức giận nói, tâm tình của nàng đang rất tốt, không muốn bị con gấu to xác này phá hỏng.
- Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta! Kim Hạo Thìn rất nghiêm túc nói. - Ta đã xin phụ thân đồng ý, sau hành trình cổ mộ lần này, sẽ lập tức dẫn nàng về thành hôn!
- Cái gì! Liễu Thi Thi sắc mặt đại biến, vội vàng lắc đầu. - Ta mới không muốn gả cho ngươi!
Kim Hạo Thìn cười khẽ, nói: - Mặc kệ nàng có thích hay không, cũng không sửa đổi được sự thật chúng ta sắp thành hôn! Hơn nữa, nàng chỉ là không hiểu ta, chờ sau này nàng sẽ biết mình lựa chọn sẽ không sai!
- Không được, ta đã có người thích! Liễu Thi Thi kiên quyết tiếp tục lắc đầu.
Ngươi nói thì nói, làm gì cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy chứ?
Chu Hằng thở dài, hết cách, ai bảo trước đó hắn đã đồng ý giúp nữ nhân này giải trừ hôn ước, tuy rằng chỉ có một gốc rõ ràng quá keo kiệt, làm hắn vẫn luôn muốn tăng thêm giá.
- Ha ha ha! Chu huynh đã có ái thê, nàng đừng nên nói đùa! Kim Hạo Thìn cười to, đường đường Hắc Động Vương chịu gả cho Chu Hằng đã là phúc khí bằng trời, hắn còn dám dính hoa, ghẹo cỏ khác?
Hơn nữa, Hồng Nguyệt xinh đẹp kinh thế hãi tục, gặp nàng rồi nhìn lại nữ nhân khác, liền thấy xấu như vịt xám.
- Ta cứ thích, ngươi lo được sao? Liễu Thi Thi ngang ngược không nói lý, đây là đặc quyền của nữ nhân.
Cuối cùng trên mặt Kim Hạo Thìn toát ra vẻ âm trầm, đương nhiên là hắn lo được, hơn nữa có đầy đủ tư cách phải lo. Là hoàng đế định sẵn trong tương lai, hắn vẫn luôn bị yêu cầu phải có phong độ đế vương, bởi vậy hai lần ba lượt khoan dung Liễu Thi Thi làm trái ý!
Nhưng hắn không phải không có nóng giận, chỉ là đế vương giận dữ, thiên hạ ắt phải đổ máu, hắn mới vẫn không nổi giận. Hiện tại đã không thể nhịn được nữa, hành vi của Liễu Thi Thi đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn!
- Liễu Thi Thi, ngươi phải tự trọng! Hắn lạnh giọng nói.
- Kim huynh, cảm tình không thể miễn cưỡng. Thay vì ngày sau hai người đau khổ, còn không bằng thoải mái buông tay. Bằng dung mạo, thực lực, địa vị như Kim huynh, muốn tìm được mỹ quyến như hoa tự nhiên dễ như trở bàn tay! Chu Hằng xen vào nói, ai bảo hắn đã thu chỗ tốt rồi chứ?
Nói đi nói lại, một gốc tiên dược bậc cao nào có sánh được với một phần Tinh Thạch Nguyên Dịch cùng một món Bảo khí cấp Hắc Động, Liễu Thi Thi chính là bán luôn nàng gộp vào cũng không đáng giá!
Mối mua bán này thật là lỗ quá!
Chu Hằng thầm nói, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Kim Hạo Thìn lại cho là Chu Hằng đang cười nhạo mình, hắn hừ lạnh, nói: - Vậy, nếu ta mời Chu huynh tách khỏi Hồng Nguyệt đại nhân, Chu huynh nói như thế nào?
Vậy thì thật là cầu còn không được!
Chu Hằng thầm nhủ, nhưng đó là chuyện giữa hắn và Hồng Nguyệt, hắn tự nhiên sẽ không để người ngoài xen vào. Thật ra hắn hiểu ý của Kim Hạo Thìn, đây vốn là chuyện riêng của đối phương với Liễu Thi Thi, hắn không có tư cách xen vào.
Nhưng ai bảo Liễu Thi Thi là đương sự mời hắn hỗ trợ, vậy thì khác, làm hắn không muốn nhúng tay cũng phải nhúng tay.
- Xem ra là nói chuyện không hợp ý! Chu Hằng cười nhạt, nói: - Chuyện về sau ta mặc kệ, nhưng ở trong này, hy vọng Kim huynh không nên tới gần ta trong vòng ba trượng, bằng không ta sẽ nghĩ rằng Kim huynh muốn bất lợi đối với ta, không nhịn được sẽ ra tay!
Hắn có chín thành nắm chắc lúc ở trên băng nguyên là do người thủ hộ của Kim Hạo Thìn ra tay gài hắn, hắn cũng đối phương không thù không oán, vậy dĩ nhiên là do Kim Hạo Thìn chỉ định. Bởi vậy, hắn tự nhiên không thể có hảo cảm gì với Kim Hạo Thìn, không ngại lại giúp Liễu Thi Thi một lần.
Trong lòng Kim Hạo Thìn giận dữ, hắn cũng không muốn ở gần Chu Hằng, tuyến an toàn ba trượng là không thành vấn đề. Nhưng mấu chốt là, vị hôn thê của hắn ở ngay bên cạnh Chu Hằng, không thể tới gần Chu Hằng ba trượng, có nghĩa cũng phải cách xa Liễu Thi Thi ba trượng.
Thật là quá đáng!
Hắn oán hận nhìn Chu Hằng, nhưng không ra tay, chỉ lộ ra nụ cười âm lãnh, rồi xoay người bước đi.
Đánh? Hắn căn bản không phải đối thủ với Chu Hằng, lấy lòng dạ cùng bình tĩnh của hắn thì tự nhiên sẽ không rước lấy nhục. Cho nên, ở trên băng nguyên hắn lựa chọn gài bẫy Chu Hằng, bởi vì nếu xung đột trực diện, sẽ dẫn tới Hồng Nguyệt trả thù, vậy thì quá ngu xuẩn.
Lại nghĩ cách khác, không tin một tên Thiên Hà Đế bậc thấp thật có thể lật trời!
Chu Hằng lắc đầu, nếu vừa rồi Kim Hạo Thìn lựa chọn ra tay, vậy hắn sẽ lại tin tưởng trên băng nguyên không phải là do Kim Hạo Thìn hạ độc thủ, nhưng hành vi của đối phương hiện tại quả thật là đang ngầm thừa nhận.
Chỉ dám chơi thủ đoạn lén!
Hành động của Liễu Thi Thi trên thọ yến hoàng cung đã khơi dậy sát ý của hoàng tử này, nhưng bởi vì kiêng kỵ Hồng Nguyệt, Kim Hạo Thìn vẫn duy trì quan hệ với Chu Hằng ở mặt ngoài. Cho đến giờ, hành động của Liễu Thi Thi đã vượt qua giới hạn cuối cùng của hắn, cuối cùng vị hoàng tử này đã không che giấu ý đối địch với Chu Hằng.
Chu Hằng vuốt cằm, hắn không phải người dễ tha thứ, nếu Kim Hạo Thìn xuống tay với hắn, vậy hắn tự nhiên cũng phải trả lại món nợ này - mặc dù lúc trước hắn rơi vào biển băng cũng sẽ không chết.
Ở trong này rõ ràng không dễ táo tợn ra tay, bởi vì lão cha của Kim Hạo Thìn ở ngay gần đó, một khi con trai chết, khẳng định lão già kia sẽ nổi giận.
Chu Hằng lấy được Tinh Thạch Nguyên Dịch có thể chống đỡ công kích cấp Tuệ Tinh, nhưng tuyệt đối không chống nổi một vị Hắc Động Vương giận dữ ra tay!
Cũng tìm cơ hội gài hắn?
Chu Hằng vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài cung điện, rút ra Tinh Thạch Nguyên Dịch từ hai con khỉ đá.
Lúc này hắn đã đề phòng Liễu Thi Thi, không cho nữ nhân này lại đánh lén thành công lần nữa.
- Keo kiệt! Liễu Thi Thi bĩu môi hừ nói.
- Đối với người nào đó không nói tự lấy, lại mặt dày vô sỉ, chỉ có thể đề phòng cẩn thận!
Lại ba ngày sau, cung điện thứ tư im ắng thật lâu đột nhiên bùng nổ đại chiến, thì ra cấm chế trên ba món "Bảo khí" đã bị giải trừ!
Đây chính là Bảo khí cấp Hắc Động đó!
Các cường giả Tuệ Tinh Cảnh ồ ạt ra tay, lúc này nào còn nói giao tình cái gì, mọi thứ chỉ là mây khói ở trước mặt Bảo khí cấp Hắc Động.
Đại chiến vô cùng kịch liệt, Thiên Hà Đế căn bản không có tư cách xem chiến ở trong cung điện, ai cũng bị dư sóng lực lượng cuồng bạo chấn ra ngoài, người phản ứng chậm hơn thì bị chấn đến mình đầy thương tích.
Chu Hằng, Liễu Thi Thi, con lừa đen tự nhiên đã sớm chờ ở ngoài cung điện, loại náo nhiệt này không có gì mà xem, bởi vậy không bị tổn thương gì, những người khác thì có là Dương Húc Đông, Triệu Hà Khải, Kim Hạo Thìn cũng khó tránh khỏi chật vật.
Con lừa đen hả hê cười to, xem như đầu sỏ gây họa, một tay đạo diễn ra trận đại chiến này, hiện tại nó tự nhiên là tràn đầy cảm giác thành tựu, chỉ là không thể nói ra cho mọi người đều biết, khó tránh khỏi có chút không hoàn mỹ.
Kịch chiến kéo dài một ngày, trả giá bằng sinh mạng của hai vị Tuệ Tinh Đế, cuối cùng xác định được sở hữu ba món "Bảo khí", nhưng cũng làm những cường giả Tuệ Tinh Cảnh kia giận muốn phát điên!
Bởi vì ba món này nào phải Bảo khí gì, căn bản là pháp khí chỉ có Phàm giới mới sử dụng, phẩm chất kém cỏi đã không thể dùng hai chữ phẩm chất để hình dung nữa!
Những đại nhân vật như bọn họ lại vì ba món rác rưởi mà đánh cả ngày, lại còn vì thế mà chết hai Tuệ Tinh Đế, nói ra chuyện này quả thật mất mặt chết người! Nhưng mà, không ai hoài nghi đây là con lừa đen động tay chân, bởi vì trước đó cửa lớn vẫn đóng kín!
Ai có thể ngờ phù văn thuấn di của con lừa đen lại mạnh mẽ đến thế
Thuấn di phù vốn không có năng lực xuyên qua không gian đóng kín!
Ai bảo bọn họ đến là trộm mộ, chính là bị người ta gài cũng không có chỗ mà nói lý lẽ được.
Uất nghẹn một hồi, mọi người đành phải tiếp tục đi tới, đến trước cung điện thứ năm, không có gì bất ngờ, canh gác nơi này chính là hai pho tượng dê đá.
Kích hoạt hai pho tượng canh gác, tự nhiên là một trận ác chiến, cơn giận của các cường giả Tuệ Tinh Cảnh cũng trút lên đầu hai con Thạch Tượng tộc này. Mỗi người bùng nổ bạo lực mười phần, chỉ cần nửa giờ là đánh chết hai con dê đá này.
Con lừa đen không khỏi kẹp chặc đuôi, nếu bị người ta phát hiện ra là nó giở trò trong này, kết cục sẽ không hay ho gì!
Trong cung điện thứ năm, chính là cất chứa đan dược.
Bởi vì có kinh nghiệm bốn cung điện trước, mọi người đều không ngừng lại, một đường đánh thẳng về phía cung điện thứ tám. Rõ ràng, không có ai là ngu ngốc, lập tức suy đoán ra được, trong cung điện thứ tám mới có chứa đựng đan dược tốt nhất, nếu như không bị trêu đùa nữa.
Nhưng mà bị thiệt một lần, trước khi mọi người đánh lên liền xác định cấp bậc đan dược, miễn cho lại hồ đồ đánh không một trận.
← Ch. 0989 | Ch. 0991 → |