← Ch.1107 | Ch.1109 → |
Hỏa Tâm trưởng lão vung một chưởng, băng đóng trên người trên thân Chu Hằng lập tức hóa giải. Tu vi của hắn không kém gì Thiên Ấn trưởng lão, muốn hóa giải giam cầm này tự nhiên không thành vấn đề.
- Tiểu bối, hiện tại ngay cả Long tộc cũng không dám bảo đảm ngươi, ngươi còn gì để nói? Lão già này chỉ cho là Nhị tổ không thừa nhận thân phận của Chu Hằng là bởi Nhị tổ sợ rắc rối, dù sao loại chuyện giả mạo sư đệ của Hoặc Thiên Thánh nhân có thể lớn có thể nhỏ!
Vì thế, sợ đắc tội một vị Thánh nhân, Long tộc lựa chọn vứt chốt giữ xe, dứt khoát không thừa nhận tộc nhân này!
Theo Hỏa Tâm trưởng lão nghĩ, đây mới là cách giải thích hợp lý nhất, cái gì sư đệ Thánh nhân, ngươi đang đùa hả? Hắn là người cũ mười mấy kiếp ở Thái Hư Tông, Thái Hư Thánh Nhân có đồ đệ thứ ba hay không, Hoặc Thiên có sư đệ hay không, hắn lại không biết?
Chu Hằng giãn gân cốt một chút, tuy rằng Thiên Ấn trưởng lão không nặng tay, nhưng dù sao cũng là bị đóng băng, làm sao mà thoải mái được. Hắn cười nhìn Hỏa Tâm trưởng lão, nói: - Lão già, ngươi phải nên học tập tư thế quỳ lạy tổ sư gia, tư thế không đúng, ta sẽ không vừa lòng!
Tiểu tử khốn kiếp này!
Hỏa Tâm trưởng lão thật không nói được gì, làm sao trên đời này lại có kẻ cần mẫn đi giả mạo trưởng bối người khác như thế? Rốt cuộc là tên này cố chấp hay đầu óc chạm mạch?
Đối mặt với "ngu si" như thế, Hỏa Tâm trưởng lão cũng mất hứng thú nói nhảm, hắn chỉ chờ Thiên Ấn trưởng lão bị tông chủ đại nhân mắng cho một trận, lại giết ngay Chu Hằng tại chỗ, để cho Thiên Ấn trưởng lão càng thêm chịu tội!
Như vậy, đối phương mất hết mặt mũi, về sau còn tranh quyền với hắn là khí thế đã yếu mất ba phần!
Chu Hằng... chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là một đạo cụ mà thôi!
Sắc mặt Thiên Ấn trưởng lão đột nhiên đại biến, hắn đã kết nối thành công với Hoặc Thiên, nhưng lại nhận được tin tức làm hắn kinh hồn bạt vía, không khỏi nhìn sang Chu Hằng, sắc mặt đương nhiên không dễ coi.
Ha ha! Bị tông chủ đại nhân mắng một chặp rồi chứ gì!
Tên ngu đần này!
Hỏa Tâm trưởng lão mừng muốn chết, thế nào mà Thiên Ấn trưởng lão lại đi tin Chu Hằng nói bậy nói bạ, còn bị Nhị tổ Long tộc xúi giục đi hỏi tông chủ đại nhân chứng thực, vậy không phải ngu đần hay sao?
Hắn giơ cao tay phải, lực lượng hùng hồn đã tích tụ sẵn!
Lực lượng của hắn đủ để chấn Chu Hằng thành mảnh vụn, lại dùng pháp tắc hỏa diễm đốt thành hư vô, như là chưa từng tồn tại!
Bịch một cái, Thiên Ấn trưởng lão quỳ xuống.
Ngay từ đầu Hỏa Tâm trưởng lão còn tưởng hắn bị Hoặc Thiên mắng cho kinh hồn vỡ mật, đứng cũng không vững, nhưng hắn liền lập tức phát hiện không đúng, bởi vì Thiên Ấn trưởng lão là quỳ xuống trước Chu Hằng.
Hả?
Chuyện gì thế!
- Đệ tử Thiên Ấn, bái kiến Chu tổ sư gia! Hỏa Tâm trưởng lão cung kính dập đầu, giọng kinh hoàng sợ hãi, hắn đã được chính miệng Hoặc Thiên xác nhận!
Phụt!
Hỏa Tâm trưởng lão liền phun ra, phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là Hỏa Tâm trưởng lão điên rồi, rõ ràng bị tông chủ đại nhân mắng cho một trận, lại còn dùng phương pháp này để vãn hồi thể diện!
Nhưng hắn lập tức hiểu được điều này không thể nào!
Đường đường cường giả Chuẩn Hỗn Độn Cảnh làm sao cũng không cần dùng phương pháp mà ngày sau chọc thủng ngay để làm mình tạm thời không mất mặt, nên biết thân phận của hắn cao cỡ nào ở Thái Hư Tông, hắn vừa quỳ là đại biểu cho thái độ của toàn Thái Hư Tông!
Đến lúc đó, ngay cả Hoặc Thiên cũng không tha cho hắn!
Nhưng Thiên Ấn trưởng lão vẫn quỳ xuống, có nghĩa là... Chu Hằng không nói dối, Nhị tổ Long tộc cũng không nói bậy!
Sao lại thế được!
Nhưng Thiên Ấn trưởng lão đã xác nhận với tông chủ đại nhân!
Người khác có thể bị điên, nhưng tông chủ đại nhân có thế hay sao? Đó là tồn tại còn hùng mạnh hơn Thánh nhân đời trước, thiên hạ đệ nhất Thánh đó!
Hỏa Tâm trưởng lão vốn giơ tay lên thật cao, chuẩn bị đánh ra đành lúng túng chuyển sang vò đầu, trong nhất thời không biết phản ứng theo nào! Bản năng của hắn không muốn quỳ xuống trước Chu Hằng, hắn vẫn không muốn tin, nhưng trong lòng lại có một tiếng nói đang nói cho hắn biết, đây là sự thật!
Những người khác cũng trợn mắt cứng lưỡi, nháo cả buổi, Chu Hằng lại thật là tổ sư gia Thái Hư Tông bọn họ? Sư đệ của tông chủ đại nhân?
Bọn họ không phải là Hỏa Tâm trưởng lão, thấy Thiên Ấn trưởng lão cũng quỳ xuống, vội vàng đi ra quỳ xuống, còn như Nguyên Tâm lại xấu hổ đến đỏ hết cả mặt. Chu Hằng không nói sai, hắn nếu xưng huynh gọi đệ với Chu Hằng, quả thật là khinh sư diệt tổ mà!
Ở trong một tông môn, để ý nhất là bối phận, điều này tuyệt đối không được rối loạn!
Chu Hằng liếc Hỏa Tâm trưởng lão, ho khan một tiếng, lấy ra hắc kiếm.
- Thánh kiếm!
- Hắc Ảnh Kiếm!
Hỏa Tâm trưởng lão cùng Thiên Ấn trưởng lão đồng thời kinh hô, có lẽ những người khác chưa thấy qua hắc kiếm, nhưng bọn họ là người ở Thái Hư Tông mấy kiếp, làm sao không nhận ra được thanh Thánh khí mà Thái Hư Thánh Nhân sử dụng?
Như vậy, thân phận của Chu Hằng được xác nhận tuyệt đối!
Bịch! Hỏa Tâm trưởng lão cũng quỳ xuống, chỉ là trong lòng lão già này vẫn còn đang nén giận, ngươi rõ ràng mang theo Thánh kiếm, làm gì không sớm lấy ra đây?
Hắn đúng là xong chuyện mới phán như thánh, nếu Chu Hằng sớm lấy ra hắc kiếm, khẳng định hắn sẽ nghĩ là Chu Hằng trùng hợp nhặt được hắc kiếm, bởi vì năm đó trận chiến năm Thánh ngã xuống bùng nổ ở chỗ nào, căn bản không có người biết!
Cho nên, Hắc Ảnh Kiếm được coi như Thánh kiếm, tượng trưng của Thái Hư Tông vẫn mãi không được thu hồi.
Trên thực tế, nếu như Chu Hằng không gặp được Hoặc Thiên, hắn quả thật chỉ là một "dã nhân".
- Bái thêm mấy cái! Bái thêm mấy cái! Con lừa đen vọt ra. - Lư đại gia bị các ngươi dọa sợ không nhẹ, không dập đầu thêm mấy cái sao mà được?
Con lừa đê tiện này phát hiện tình huống không đúng liền bỏ chạy cực nhanh.
Thường nói quân tử không đứng trước tường đổ, con lừa đen dù không dính dáng gì với quân tử, nhưng năng lực bỏ chạy lại tuyệt đối siêu hạng.
Mãi đến giờ chuyện đã sáng tỏ, nó mới chạy trở ra, có thể giở trò uy phong tổ sư gia.
- Thiên Ấn trưởng lão mời đứng lên, Nguyên Tâm "huynh" mời đứng lên! Chu Hằng chỉ đỡ hai người lên, rồi nói: - Những người khác thì quỳ thêm một hồi đi!
Nguyên Tâm nghe chữ "huynh"này thiếu chút hôn mê, hắn nếu thật làm huynh trưởng của Chu Hằng, không phải sẽ ngang hàng với Hoặc Thiên, còn không phải muốn chết hay sao?
- Ha ha! Chỉ đùa thôi, Nguyên Tâm đừng để ý! Chu Hằng cười nói.
Nguyên Tâm dùng ánh mắt ai oán nhìn Chu Hằng, chỉ là ai bảo hiện giờ bối phận của Chu Hằng cao đến kinh người, hắn có muốn oán trách cũng không có tư cách, chỉ có thể cúi đầu như nàng vợ bé nhỏ.
- Thiên Ấn trưởng lão, mời dẫn ta đi gặp sư tỷ! Chu Hằng nói với Thiên Ấn trưởng lão.
- Tuân dụ! Thiên Ấn trưởng lão cung kính thưa, tuy rằng tu vi của hắn mạnh hơn Chu Hằng không biết bao nhiêu lần, nhưng có bối phận đè xuống, dù hắn có bước vào Hỗn Độn Cảnh cũng phải thành thật cung kính trước mặt Chu Hằng.
Trừ khi hắn không muốn ở trong Thái Hư Tông nữa!
Thiên Ấn trưởng lão dẫn Chu Hằng cùng con lừa đen rời đi, đám người Hỏa Tâm trưởng lão thì căn bản không dám đứng lên, mỗi người đều toát đầy mồ hôi lạnh, bởi vì tính tình tông chủ đại nhân của bọn họ hiện tại không nói là tốt, tuy rằng bình thường căn bản không để ý chuyện vặt trong tông môn, nhưng người là là thiên hạ đệ nhất Thánh, năm đó đã được chúng thần thú gọi là đệ nhất nhân vật không thể chọc tới!
Lăng Phi thì có chút không nắm chắc, hắn căn bản không phải đệ tử Thái Hư Tông mà, vừa rồi bị dọa cũng quỳ xuống theo, bây giờ tiếp tục quỳ hay là đứng lên đây?
Sớm biệt thế hắn phải nên lập tức chạy ra ôm chân Chu Hằng, liều chết cũng phải bám dính theo, vậy sau này hắn liền phát đạt rồi!
Hắn tiếc than không thôi, vì mình lãng phí cơ hội bằng trời mà hối hận muốn vả mặt mình.
.............
Chu Hằng đi theo Thiên Ấn trưởng lão đến một ngọn núi cao, nơi này đá mọc lung tung, hùng vĩ tráng lệ, trên đỉnh núi có một tòa cung điện trôi nổi, đây là vị trí tông môn Thái Hư Tông.
Trên đường có Thiên Ấn trưởng lão dẫn trước, tự nhiên không bị ngăn cản, nhanh chóng đi tới trước một tòa cung điện hoa lệ. Ngoài cửa đại điện có tám nữ hầu thủ vệ, nhìn thấy Thiên Ấn trưởng lão đi đến cũng không nể mặt, đồng loạt đưa tay ra, quát: - Người đến dừng bước!
- Tám vị tiên cơ, đây là Chu tổ sư gia, sư đệ của tông chủ đại nhân, đến đây xin gặp tông chủ đại nhân! Thiên Ấn trưởng lão không dám sơ suất, vội nghiêm mặt nói.
Tám nữ nhân này dù cũng chỉ là Hắc Động Vương, nhưng các nàng chính là cận thị của Hoặc Thiên, địa vị vượt xa tu vi.
- Chờ ở đây, ta đi vào bẩm báo tông chủ đại nhân! Một thị cơ nói.
- Để hắn vào đi!
Ngay lúc này, giọng nói lành lạnh nhưng ngọt ngào của Hoặc Thiên truyền tới, truyền rõ ràng vào tai mỗi người.
Chu Hằng cười hắc hắc, sải bước đi tới, xuyên qua tám cơ thị đi vào cung điện, con lừa đen cũng muốn đi qua, lại một bị một thị cơ nắm đuôi, chỉ có thể đạp bước tại chỗ.
- Tông chủ đại nhân chỉ nói để một mình Chu tổ sư gia đi vào! Thị cơ kia lạnh lùng nói.
- Hứ! Nói như là bổn tọa rất muốn gặp đại ma nữ kia vậy! Không đi càng tốt! Con lừa đen hừ một tiếng, ngạo kiều nói.
- Ngươi nói cái gì!
Thị cơ kia giận dữ, con yêu thú đẳng cấp thấp này dám nhục mạ tông chủ đại nhân?
- Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nắm đuôi của Lư đại gia thật thoải mái, thêm lần nữa được không? Con lừa đen đột nhiên mặt dày nói.
Biến.... biến thái a!
Thị cơ kia sợ đến run run, lập tức đạp thẳng vào con lừa đen.
- A.... Con lừa đen kêu thảm một tiếng, đã bị đá bay đụng vào cột đá, két một tiếng tuột xuống, miệng sùi bọt mép.
................... .
Chu Hằng đi vào cung điện, một đường có tiếng nói của Hoặc Thiên chỉ dẫn, xuyên qua mấy con đường, cuối cùng hắn gặp được vị thiên nữ tuyệt thế ở trong hoa viên. Hoặc Thiên đang ngồi dưới một gốc đào lớn, một thân váy hồng, hai chân trầ, cùng một tính cách với Hồng Nguyệt.
- Không tệ, tiến bộ rất nhanh, lại hình thành 1000 sao chối, cũng trưởng thành 2 cái hố đen, có hy vọng trong vòng trăm năm xông lên Hỗn Độn Cảnh! Hoặc Thiên nhìn hắn một cái, dùng giọng khẳng định bình luận.
Trăm năm đột phá Hỗn Độn Cảnh? Vậy thì quá chậm!
Chu Hằng ho khan, nói:
- Có chuyện này, ta muốn làm rõ với nàng!
Hắn kể lại chuyện Hồng Nguyệt, trọng điểm là là đối phương bị Thiên Mệnh Chân Quân dùng thủ đoạn kỳ dị mê hoặc.
Sau khi nghe xong, Hoặc Thiên im lặng hồi lâu, mới nói: - Sư huynh của ta vốn có thiên phú võ đạo không kém gì ta, nếu hắn tập trung tâm tư vào kỳ môn này, nói không chừng quả thật có năng lực đó!
Chu Hằng mừng rỡ, Hoặc Thiên có thể tiếp nhận luận điểm này, vậy đã thiết lập được cơ sở để "sửa án" cho Hồng Nguyệt.
- Nhưng mà, làm sao ngươi biết được? Hoặc Thiên đột nhiên chuyển giọng, nhìn vào Chu Hằng.
- Ngươi đã gặp cô ta? Hình như, quan hệ còn rất gần!
Nào chỉ là gần, ngay cả mạng người cũng làm thành rồi!
← Ch. 1107 | Ch. 1109 → |