← Ch.0020 | Ch.0022 → |
Chu Hằng tiện tay vung lên, thi thể Triệu Tứ lập tức té lăn trên đất, mặt không chút biểu tình.
Triệu Tứ chỉ là một hạ nhân, nghe lệnh làm việc, giết cũng không thể giải hận, người làm chủ sau lưng mới là kẻ đầu sỏ!
- Thình thịch!
Đúng lúc này, cửa lạc việc đột nhiên kêu lên, chỉ là lần này cũng không phải bị người đẩy ra, mà bị một cước nặng nề đá văng ra, bốn tên thiếu niên đi tới. Chu Khảm, còn ba tên người hầu của hắn.
- Chu Hằng, lăn ra đây cho ta!
Chu Khảm hét lớn:
- Bản thiếu gia biết ngươi mới vừa trở về, đừng nghĩ trốn trong phòng giả chết, hiện tại, lão già phế vật kia của ngươi không bảo vệ được ngươi đâu.
Chính mình tìm tới cửa chịu chết!
Chu Hằng mắt nhắm lại, tiếp đó mở lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Hắn phải quậy tưng bừng một trận!
Đại trưởng lão Chu gia đúng là lấy thúng úp voi, nhưng gia tộc còn có bốn vị trưởng lão khác, trong lòng đã sớm bất mãn với bá quyền của Chu Hiến Minh, chỉ cần cho bốn người này một cơ hội gạt bỏ được Chu Hiến Minh, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha!
Vỗ vỗ Sương Hàn Kiếm bên hông, Chu Hằng sải bước đi ra phòng ở.
- Ha ha ha! Rùa đen rút đầu, né tránh ta ba tháng thì thế nào, có thể tránh được cả đời sao?
Chu Khảm cười to:
- Lại đây, quỳ xuống cho bản thiếu gia, liếm đế giày cho bản thiếu gia đi!
Ba người hầu đều cười hả hả, vốn bọn họ không dám lớn lối như vậy, nhưng ai bảo Chu Định Hải đã thành phế nhân chứ, bản thân Chu Hằng lại là rác rưởi không có cách nào tu luyện, sang năm mới sẽ bị loại khỏi gia phả, vậy còn có gì phải cố kỵ chứ?
- Chu Khảm, cho ngươi một cơ hội, tự đoạn tay phải, cắt bổ cái lưỡi thối thô tục của ngươi, ta tha cho ngươi một mạng!
Chu Hằng thản nhiên nói, tất cả lửa giận đều hóa thành sát khí lạnh tanh.
- Ha ha ha!
Sau khi Chu Khảm sửng sốt, đột nhiên cất tiếng cười to:
- Rác rưởi không thể tu luyện, cũng chỉ có miệng lưỡi lợi hại! Ồ, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, một tháng trước ta đã đột phá Luyện Thể tầng bảy, hiện tại, ta là Luyện Cốt Cảnh!
- Rác rưởi, ở trước hào quang chói mắt của bản thiếu gia quỳ lạy thần phục, ta có thể cho ngươi làm một con chó bên cạnh ta!
Chu Hằng lắc lắc đầu, nói:
- Nếu ngươi tự mình muốn chết, vậy đừng trách người khác!
- Ba người các ngươi, không nghe bản thiếu gia nói, để phế vật này liếm giày ta sao?
Chu Khảm liếc ba người hầu một cái, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.
Ba người kia vội vàng đi ra, ép tới Chu Hằng, cũng không có vũ khí, đối phó một rác rưởi không thể tu luyện còn cần vận dụng vũ khí sao?
Bọn họ đều hét lớn một tiếng, nhao nhao đánh ra, giống như chó dữ chụp mồi.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Ba tiếng trầm đục vang lên, ba người giống như diều đứt dây, đồng loạt bay ra ngoài, từng người đụng lên tường viện, tiếng va chạm liên tục vang lên. Hai người hôn mê tại đương trường, chỉ có một người miễn cưỡng bò dậy, khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Hả?
Chu Khảm lộ ra vẻ khó tin, hắn tuyệt nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Phế vật này khí lực sao lại lớn như vậy?
Hắn chợt nghiêm lại, lúc này mới quan sát Chu Hằng một lần nữa, cảm ứng khí tức trên người Chu Hằng phát ra, thâm trầm, mạnh mẽ, không kém hắn chút nào!
Luyện Cốt Cảnh!
Làm sao có thể!
Tên này không phải là rác rưởi không cách nào tu luyện sao? Hơn ba tháng trước vẫn là tồn tại phế không thể nào phế hơn, sao bỗng nhiên lại có lực lượng địch nổi hắn.
- Chu Hằng, ngươi cho dù có thể tu luyện thì thế nào, lão tử ngươi đã phế rồi, ngươi có năng lực cao bằng trời sao?
Chu Khảm lại la ầm lên, Luyện Cốt Cảnh mười tám tuổi quả thật bất phàm, nhưng mà Chu gia cũng không thiếu tồn tại Luyện Cốt Cảnh!
Thiên tài là cần thời gian, không gian để trưởng thành, nếu trước thời hạn bóp chết, như vậy thiên tài và rác rưởi có cái gì khác nhau chứ?
- Vẫn là câu nói kia, quỳ xuống liếm đế giày cho bản thiếu gia, bản thiếu gia có thể cân nhắc cho ngươi một con đường sống!
Chu Hằng biểu tình lạnh lùng, cả nhà Chu Khảm công khai giết tới chỗ hắn, vậy hãy để cho bọn họ dùng máu tươi bồi thường đi!
- Chết!
Trường kiếm lập tức xuất ra, hình ảnh phụ thân chịu khuất nhục đọng lại trong đầu hắn, hóa thành vô tận lệ khí, tự trách, nếu không phải liên quan tới hắn thì phụ thân sẽ không rơi xuống bước này!
Tự trách mãnh liệt hóa thành vô tận sát ý, hắn khát vọng nhìn thấy máu tươi của kẻ thù.
Hắn từng bước ép sát Chu Khảm, sát ý như thực chất du động quanh người, tạo thành từng mũi kiếm, nhìn kỹ giống đoạn kiếm màu đen như đúc, bất quá lại là hắc kiếm hoàn chỉnh.
Sát ý cùng Lăng Thiên Cửu Thức không ngờ hợp nhau, tuy rằng kiếm thức chưa ra, nhưng lại tạo thành áp lực vô cùng cường đại, đủ để cho người tu vi yếu, tâm ảnh dơ bẩn nổ tung mà chết!
Chu Khảm không tự chủ được từng bước lui về phía sau, tuy rằng hắn cũng có tu vi Luyện Cốt Cảnh, nhưng mà dưới áp lực cực lớn của Chu Hằng vẫn không dậy nổi một chút phản kháng nào, chỉ cảm thấy đối phương là một tòa núi cao, một mảnh biển rộng, làm sao có thể chống đỡ?
- Huỵch!
Chỉ cảm thấy phía sau là một bức tường, không có cách nào lui lại nữa, Chu Khảm vô tình đã lui về phía tường viện. Mồ hôi trên trán như mưa rơi xuống, ngay cả cử động cũng khó, dường như chỉ cần tay hơi động thì sẽ bị Chu Hằng đánh cho một đòn lôi đình.
Cảm giác như vậy khiến hắn khuất nhục vô cùng!
Không, hắn tuyệt không thể thua một tên phế vật!
Cuối cùng Chu Khảm rống to một tiếng, nổi lên một tia chiến ý, keng, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, hắn vọt mạnh về phía trước, một kiếm nặng nề chém về phía Chu Hằng.
- Bịch!
Một kiếm này mới chém ra, đã thấy thân thể Chu Hằng nhoáng lên một cái, không ngờ trực tiếp vọt đến trước người hắn, một quyền dưới ánh mắt của hắn nhanh chóng phóng to, nặng nề nện lên mặt hắn.
Cảm giác đau đớn truyền lại, Chu Khảm không tự chủ được quay đầu đi, hộc ra một ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn mấy cái răng, cả người liên tiếp thối lui ba bước, một lần nữa đụng phải tường viện mới ngừng lại được.
Hắn run run lau miệng, nhìn lại biểu tình đằng đằng sát khí của Chu Hằng, đột nhiên ý thức được Chu Hằng không phải đang uy hiếp hắn, mà là thật sự sẽ giết chết hắn!
Vì cái gì!
Vì cái gì tiểu tử này đột nhiên có thực lực cường đại như vậy?
Hắn chính là Chu Khảm a, độc tôn của đại trưởng lão, trước mười tám tuổi đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh, mới là kiêu ngạo của Chu gia, sao lại thua bởi một phế vật.
- Ngươi không dám giết ta! Nơi này là Chu gia, cha ta là gia chủ, gia gia ta là đại trưởng lão, ngươi giết ta, chính là cùng toàn bộ Chu gia là địch!
Chu Khảm hét lớn, dường như bắt được một cây rơm rạ cuối cùng.
- Cùng Chu gia là địch thì thế nào?
Chu Hằng mờ nhạt nói:
- Hơn nữa, phụ tử, ông cháu các ngươi có thể Chu gia sao?
- Roẹt!
Một kiếm đâm ra.
- Hỗn đản!
Chu Khảm rống to, vội vàng vung kiếm chắn lại.
- Đinh!
Trường kiếm vừa rút ra được một nửa, Sương Hàn Kiếm đã đâm tới, một kiếm đâm vào vai trái của hắn.
- A!
Chu Khảm kêu lên thảm thiết, Chu Hằng thu hồi trường kiếm, phốc, đầu vai Chu Khảm vọt ra một vòi máu tươi.
Chu Hằng cũng không muốn hắn chết dễ dàng như vậy!
Tam đại tổ tôn bọn họ đối đãi phụ thân hắn như thế, chẳng khác nào mạnh mẽ khuất nhục tử cả đời anh hùng của phụ thân hắn, Chu Hằng sao không giận?
- Chu Hằng, ngươi dám! Ngươi dám!
Chu Khảm sợ tới mức chân run lên, rớt mấy cái răng, giọng nói của hắn cũng bóp méo, trên vai còn có một lỗ máu, tuy rằng bị hắn dùng chân nguyên lực tạm thời ép máu tươi phun ra, nhưng mà nếu lại bị đâm mấy kiếm thì..
- Biết sợ chết, tốt lắm!
Khóe miệng Chu Hằng gợi lên nụ cười lãnh khốc, tay phải run lên một cái, Sương Hàn Kiếm lại đâm ra.
- Phốc!
Chu Khảm phản kích hắn thấy giống như trò đùa, Sương Hàn Kiếm không chút cản lại đâm lên người Chu Khảm, một kiếm đâm vào chân trái hắn.
- A!
Chu Khảm lại kêu lên thảm thiết, thanh âm lớn tới mức thổi bay nóc nhà.
- Kêu lớn tiếng như vậy, không sợ người ta chửi ồn sao? Còn có gia giáo gì?
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, một đấm nện lên mặt Chu Khảm.
Chu Khảm lập tức kêu thảm thiết một trận, nhưng tiếp theo cuồng phún máu tươi, máu tươi lại lẫn lộn mấy cái răng, tiếng kêu thảm thiết chẳng những không dừng lại, mà càng lớn thêm.
- Đã nói với ngươi, không cần làm phiền người khác!
Chu Hằng liên tục đánh ra mấy quyền, mặt của Chu Khảm lập tức sưng lên, lúc này cho dù Chu Kiếm Minh lại đây cũng không nhận ra được con trai mình giống như đầu heo này.
- Ba!
Một viên gạch rơi trên mặt đất, Chu Hằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên người hầu duy nhất theo Chu Khảm còn thanh tỉnh đang không ngừng run rẩy, đụng rơi một viên gạch đặt trên đó.
Bị Chu Hằng nhìn qua, người nọ không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy háng nóng lên, đúng là dọa sợ quấn ra tè (tè ra quần ^^).
Tên điên này ngay cả Chu Khảm đều dám tra tấn như thế, vậy không phải trực tiếp giết chết mình sao?
Chu Hằng quay đầu, thình thịch thình thịch thình thịch, lại vài quyền đánh ra, Chu Khảm đã hấp hối, cho nên ngoan ngoãn không nên tiếng nữa.
Loảng xoảng, lại một tiếng vang truyền đến, Chu Hằng lại quay đầu lại, chỉ thấy người hầu kia đã chạy ra khỏi chỗ ở, cửa lớn phía sau đập vào vách tường. Nhưng mà không đợi hắn quay đầu, đã thấy bóng người kia trở lại.
Không phải một cái, mà là hai cái!
Có thêm một trung niên hơn 40 tuổi, dáng người bình thường, sắc mặt thập phần âm trầm, vừa thấy là biết người lòng dạ thâm hiểm.
Chu Kiếm Minh, cha của Chu Khảm!
Hắn tới nhanh như vậy là vì đợi quá lâu mà không thấy Triệu Tứ trở về báo lại, nhất thời tâm huyết dâng trào chạy tới xem một chút, phải ngay trước mặt Chu Định Hải chế nhạo tên đã áp chế hắn mấy chục năm một phen.
Ai ngờ hắn chưa tới cửa thì gặp tên người hầu luống cuống chạy nhào ra, sau đó xuất hiện một màn này.
- Khảm, Khảm nhi!
Ánh mắt Chu Kiếm Minh quét đến Chu Khảm, tuy rằng không nhận ra khuôn mặt, nhưng mà phụ tử liên tâm, cộng thêm quần áo trên người Chu Khảm, hắn vẫn nhận ra được.
Cả người vừa vọt tới, đã thấy một đạo kiếm quang xẹt qua, linh hoạt, sắc bén vô cùng, mạnh mẽ cản lại.
Chu Kiếm Minh ánh mắt sâm lạnh nhìn Chu Hằng tay đang cầm kiếm, hai đấm nắm siết chặt, tiếng răng rắc liên tiếp vang lên. Lúc này hắn không ngờ lấy lại bình tĩnh:
- Chu Hằng, ngươi ý đồ mưu hại tộc nhân, chứng cớ vô cùng xác thực, lúc này bổn gia chủ tuyên bố, khai trừ ngươi khỏi gia tộc!
- Phải không?
Chu Hằng tươi cười, xoay mình nhấc Chu Khảm lên, vẻ mặt không chút che giấu sát khí.
← Ch. 0020 | Ch. 0022 → |