← Ch.0548 | Ch.0550 → |
Dương Lan Hinh cùng Nạp Lan Yêu Nguyệt vẫn không tin Mông gia huỷ diệt, muốn phái người đi nghe ngóng tình hình.
Xem thì xem đi, dù sao hiện tại cũng không nguy hiểm gì, mà Phạm gia lại phái người lại đây cũng cần thời gian rất lâu.
Mang tiểu cô nương Nạp Lan Vũ Nguyệt, bốn người ra đi, không tốn bao nhiêu thời gian đã về tới khu chợ. Quả nhiên, căn bản không cần tìm hiểu, chỉ cần đứng ở trên đường cái đi một chút, khắp nơi đều có thể nghe được mọi người đang nghị luận Mông gia huỷ diệt.
Các cư dân bàng hoàng, bởi vì theo Mông gia huỷ diệt, nơi này trống ra một khối quyền lực, không bao lâu nữa thế lực phụ cận sẽ chạy tới phân cục thịt béo này.
Bất kể cuối cùng là ai đắc thủ, bị thương ở trong chiến tranh khẳng định là dân chúng tầm thường.
Cho đến lúc này, Dương Lan Hinh cùng Nạp Lan Yêu Nguyệt mới tin tưởng Mông gia xong đời, tuy rằng các nàng vẫn không tiếp thụ được kết quả này, nhưng sự thật chính là sự thật.
Tìm gian khách sạn ở, Nạp Lan Yêu Nguyệt đi tới phòng Chu Hằng, thi lễ hắn, nói: - Cảm ơn!.
Nạp Lan Yêu Nguyệt đứng lên xong, hai người ngồi đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì.
- Soái đệ đệ, thật không nghĩ tới lúc trước gặp ngươi, ngươi cũng chỉ có tu vi Sơn Hà Cảnh, hiện tại đã trở thành Nguyệt Minh Hoàng, thiên phú như thế tuyệt đối sử thượng đệ nhất! Một lát sau, Nạp Lan Yêu Nguyệt khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói.
Chu Hằng mỉm cười, loại nói này, hắn đã nghe nhiều, thấy cũng nhiều, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.
- Ai, ngươi đã báo đại thù thay Nạp Lan gia ta. Thế này thì bảo ta phải làm sao? Nạp Lan Yêu Nguyệt đột nhiên thở dài sâu kín.
- Ta không phải mới vừa được ngươi thi lễ sao? Chu Hằng cười nói.
- Ai, người ta cũng muốn cứ như vậy a, nhưng người ta cũng có lương tâm, ngươi sờ đi? Nàng ưỡn ngực ra, một mảnh mê hồn hở ra.
Con mẹ nó. Sắc dụ, không chơi như vậy!
Chu Hằng nhíu mày, nói: - Về sau ngươi và Vũ Nguyệt đi con đường nào?.
- Xú tiểu tử, lão nương yêu thương nhung nhớ còn chưa đủ, đã nghĩ định xơi cả lớn nhỏ sao? Nạp Lan Yêu Nguyệt quăng cho Chu Hằng một cái mị nhãn, bộ dáng rất động lòng người.
Chu Hằng tối sầm sắc mặt. Yêu nữ chính là yêu nữ, chủ động câu dẫn mình không tính còn muốn trả đũa, thật sự không có cách nào trao đổi khác!
Hắn cũng không phải người có tính khí tốt, lộ ra một chút nguy hiểm tươi cười - Đáng tiếc. Khẩu vị của ta rất cao, ngươi... còn chưa đủ tư cách lên giường của ta!.
- Khốn nạn, ngươi dám xem thường lão nương? Nạp Lan Yêu Nguyệt nổi giận, nàng ra vẻ xắn tay áo - Lão nương hôm nay phải xử được ngươi!.
- Này, đùa giỡn một chút thì quên đi! Sắc mặt của Chu Hằng trầm xuống, hắn cũng có chút sinh khí.
- Không được. Ngươi hôm nay thế nào cũng phải lên giường cùng lão nương! Nạp Lan Yêu Nguyệt tỏ vẻ bá vương.
- Ngươi phát bệnh gì vậy! Chu Hằng không nhịn được, hắn không bài xích mỹ nữ, nhưng cũng không lạm tình đến mức đó. Hơn nữa, hắn bây giờ ăn uống cũng quá đủ, cho dù Dương Lan Hinh cũng là bởi vì nhìn thấy mông đối phương, xuất phát từ chủ nghĩa đại nam tử mới thu.
- Chu Hằng, lão nương không đủ đẹp? Nạp Lan Yêu Nguyệt không phục lắm, ươn bộ ngực đầy đặn lên, sau đó thuận tay vỗ một cái ở trên mông, lập tức nhũ hoa dập dờn bồng bềnh, vô cùng gợi cảm.
- Ngươi có xinh đẹp hay không đâu có chuyện gì liên quan tới ta?.
- Lão nương xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là nữ nhân Phong Dực, là vưu vật trên giường, ngươi không muốn thử xem? Nạp Lan Yêu Nguyệt mê hoặc nói, vươn lưỡi nhỏ thơm tho nhẹ nhàng liếm ở trên môi.
- Còn dài dòng nữa lão tử bán ngươi vào thanh lâu! Chu Hằng phất phất tay, đã không muốn nói nhảm nữa.
- Đầu gỗ không hiểu phong tình! Nạp Lan Yêu Nguyệt mặc dù là yêu nữ, nhưng vẫn có chút tôn nghiêm, khó chịu hừ một tiếng sau, lắc lắc cái mông đầy đặn ly khai căn phòng của Chu Hằng.
Chu Hằng thở dài, biện pháp cảm ơn của nữ nhân này chẳng lẽ chỉ có lấy thân báo đáp, lại không thể thông mình hơn?
Cả đêm qua, Nạp Lan Yêu Nguyệt dẫn Nạp Lan Vũ Nguyệt rời đi, trước khi chia tay còn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, một bộ dáng tức giận. Nhưng thật ra Tiểu Vũ Nguyệt lôi kéo tay Chu Hằng một hồi, một hồi ôm Dương Lan Hinh, không đành lòng phân biệt.
Nhưng cô cháu các nàng vẫn ly khai, nghiêng nhìn hai mỹ nhân một lớn một nhỏ biến mất ở phương xa, Chu Hằng không khỏi nhẹ nhàng thở dài, Nạp Lan Yêu Nguyệt với thực lực Nguyệt Minh Hoàng chỉ cần lộ ra ngoài cùng thân phận Phong Dực tộc thân có thể bảo đảm hai người cô cháu an toàn.
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ăn cả đôi lớn nhỏ! Dương Lan Hinh tựa vào trên vai Chu Hằng nói.
- Ta là người như vậy sao?
Chu Hằng nhéo nhéo cái mũi, khuôn mặt khó chịu.
Dương Lan Hinh không trả lời, cho Chu Hằng một cái biểu tình khinh thường.
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, nói: - Ta là người như vậy, ngươi bây giờ còn có thể là khuê nữ?.
Dương Lan Hinh mặc dù là nhân vật cầm quyền, có thể nói lòng dạ sâu đậm, nhưng nghe Chu Hằng trắng trợn đùa giỡn vẫn đỏ mặt lên, dùng bàn tay ngọc đập một cái ở ngực của hắn, quở mắng: - Miệng vô lại!
- Ta giúp ngươi giải cấm chế! Chu Hằng nói, hắn hiện tại đã có được lực lượng Nguyệt Minh Đế, tuy rằng còn chưa bằng Mặc Ngọc Nghiên, nhưng ở chất lượng đã không có khác biệt.
Cộng thêm cấm chế chính là chết, hắn là sống, cho dù không thể giải cũng nhiều lắm hao tổn một ít thời gian thôi.
Dương Lan Hinh đối với chuyện này tự nhiên vui vẻ đáp ứng, Nguyệt Minh Hoàng thói quen cao cao tại thượng, nàng làm sao có thể chịu được cuộc sống phàm nhân?
Mà khi nàng bị Chu Hằng ôm vào phòng thì lộ ra xem thường, bởi vì Chu Hằng theo thường lệ lại cởi nàng trần trùng trục, hai bàn tay to sờ loạn để cho nàng dầm dề nước rất nhanh, thiếu chút nữa vẻ mặt mê loạn làm chuyện tốt cùng Chu Hằng.
Gần nửa ngày sau, Chu Hằng rốt cục phá bỏ cấm chế trong cơ thể nàng, để cho nàng khôi phục thực lực Nguyệt Minh Hoàng.
- Thưởng cho ngươi một chút! Dương Lan Hinh chủ động hôn Chu Hằng.
Nữ nhân thành thục dù sao không phải tiểu nha đầu ngây ngô có thể sánh bằng, chẳng những dáng người đẫy đà mê người, ở việc cảm tình cũng không che che giấu giấu chút nào.
- Đi, chúng ta đi Tây Hợi Thành!.
Một người nhớ nhà, một... người khác cũng gấp gặp lại cùng chúng nữ Hoặc Thiên trời vừa sáng, hai người lập tức xuất phát.
Hiện tại tốc độ Chu Hằng nhanh đến thái quá, vẻn vẹn chỉ nửa ngày sau bọn họ đi tới Bắc Hợi Thành. 49 Tiên Thành đi vào khó, đi ra ngoài lại đơn giản, căn bản không cần kiểm tra, trực tiếp cho đi.
Chu Hằng hiện tại một lòng chỉ muốn đi gặp chúng nữ Hoặc Thiên, lại đã quên một sự tình.
Tỷ như, Mặc gia còn có một chút người coi chừng hắn ở cửa thông đạo, nhưng bởi vì cảnh giới của hắn đi vào Nguyệt Minh Hoàng, hơn nữa còn là Nguyệt Minh Hoàng 8 luân, khí tức cũng có biến hóa rõ ràng. Đối phương căn bản không nhận ra hắn.
Điều này làm cho những người Mặc gia trốn khỏi một kiếp, cũng cho bọn hắn có cơ hội truyền tin tức về Mặc gia.
...
Ra Bắc Hợi Thành, Chu Hằng chân đạp hư không mà đi, hắn và Dương Lan Hinh đều là tiên nhân, hoàn toàn có thể cả đời không ăn không uống, căn bản không cần lo lắng vấn đề sinh tồn ở trong hư không.
Từ Bắc Hợi Thành đến Tây Hợi Thành có khoảng cách chừng mười mấy khối đại lục không gian. Nếu vượt qua những đại lục này, cho dù với tu vi Chu Hằng bây giờ đều phải dùng tới số đếm là năm.
Nhưng trong hư không lại không có trọng lực, để cho Chu Hằng hoàn toàn phát huy ra tốc độ, vẻn vẹn chỉ một tháng phi hành, hắn cùng Dương Lan Hinh đi tới lối vào thông đạo Tây Hợi Thành.
Lần này Dương Lan Hinh trực tiếp lấy ra một tấm bảng hiệu, căn bản không để bọn họ bày ra cái gì vầng trăng, vầng mặt trời.
- Đây là vật gì? Chu Hằng có chút tò mò.
- Tiên Thành lệnh! Dương Lan Hinh nhoẻn miệng cười, nàng biết Chu Hằng mới phi thăng từ Phàm giới lên. Mặc dù đối với Tiên giới có bước đầu hiểu biết, nhưng không biết đồ vật này.
- Tỷ như thế lực giống Dương gia chúng ta sẽ xin Tiên Thành lệnh, người cầm lệnh phù có thể tự do thông hành, cao thủ mạnh nhất trong gia tộc là trình tự gì có thể xin Tiên Thành lệnh cấp bậc đó, đây là Tây Cửu Tiên Thành lệnh, có thể cho ta cầm lệnh bài tự do thông hành ba tòa Tiên Thành Tây Hợi, Tây Tuất và Tây Dậu!.
Chu Hằng vỗ đùi, nếu Chu Hoành Thân cũng cho hắn một khối Tiên Thành lệnh, vậy hắn chẳng phải có thể trực tiếp đi Bắc Ngọ Thành? Tuy nhiên, Chu Hoành Thân không làm như vậy đại khái là bởi vì muốn khích lệ hắn, để hắn dựa vào cố gắng của mình đi bước này!
Nếu Chu Hoành Thân đại qua loa biết suy nghĩ Chu Hằng lúc này. Có thể xấu hổ đến thần tình đỏ rực hay không?
Còn nữa, Vạn Cổ Đại Đế nhất mạch lúc này đang bị Tuyệt Tiên Thành truy nã, phỏng chừng Chu gia cũng không dám lấy Tiên Thành lệnh ra, nó có khả năng tiết lộ thân phận.
Dương Lan Hinh đầu tàu gương mẫu, dẫn Chu Hằng đi về phương đông. Hai người cũng là không vội, dọc theo đường đi tình chàng ý thiếp, triền triền miên miên, tìm nửa tháng mới rốt cục đi tới nơi Dương gia cư ngụ.
Đây là một tòa núi cao, theo Dương Lan Hinh nói, địa phương càng cao linh khí càng dồi dào, đáng tiếc thực lực Dương gia vẫn chưa đủ, tòa núi cao này chỉ có thể đạt tới 5000 trượng.
Dương gia ở trên ngọn núi này hạ công phu, bày ra một cái siêu cấp Tụ Linh Trận, tăng linh khí nồng đậm lại lên cấp bậc, đã không kém gì trình độ Dậu Tiên Thành.
Mà hậu quả mang tới chính là trọng lực lớn hơn, Chu Hằng phỏng chừng ngay cả Nguyệt Minh Vương cũng không nhất định có thể bay được, mà Chuẩn Tiên vừa bước lên núi sẽ ầm ầm gục, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh càng bị đè chết!
Cũng may hai người Chu Hằng đều không phải là Nguyệt Minh Vương, hơn nữa Chu Hằng lại có được thực lực Nguyệt Minh Hoàng, hai người cấp bách bay lên núi, dọc theo đường đi Chu Hằng có thể nhìn thấy rất nhiều ruộng nương, trồng trọt phiến phiến tiên thảo.
Đây là thủ đoạn đại bộ phận thế lực Tiên giới nuôi sống gia tộc, bán ra tiên thảo với đổi lấy tiên thạch, lại dùng tiên thạch tu luyện, mua tài nguyên tu luyện, tỷ như đan dược.
Chu Hằng không khỏi thở dài, nếu Dương gia có Dược sư, những tiên thảo này sẽ không nhất định bán!
- Dược sư? Ngươi tưởng đẹp! Người Dược sư nào không phải mắt cao hơn đỉnh đầu, Dương gia chúng ta căn bản không xuất nổi cái giá này! Dương Lan Hinh trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, nhưng mắt lập tức sáng ngời, người trước mắt này không phải có sẵn Dược sư sao?
Nhưng bộ dáng lại rất lợi hại!
- Đại, đại tiểu thư? Thời điểm hai người Chu Hằng bay vút đến đỉnh núi, có người phát hiện bọn họ.
← Ch. 0548 | Ch. 0550 → |