← Ch.0708 | Ch.0710 → |
- Lão hủ Dương Minh, con cháu bất tài mấy ngày trước đui mù đắc tội đại sư, lão hủ đặc biệt đến thay mặt nhận lỗi! Tuy rằng lão tổ Dương gia chính là Sáng Thế Vương, nói thực lực nghiền ép Chu Hằng không biết mấy con phố, nhưng đối mặt với một Địa Dược sư, hắn lại không có một chút kiêu ngạo nào.
Địa Dược sư là thượng khách của tất cả Sáng Thế Vương, Sáng Thế Vương nào không phải hùng tâm tráng chí, khao khát tiến thêm một bước, đạt được địa vị cùng quyền lực lớn hơn?
Cái này cần có thực lực hùng mạnh!
Bọn họ nhất định phải ỷ lại vào đan dược của Dược sư để tăng lên thực lực, càng phải trị liệu những ám thương trong quá trình tu luyện. Hơn nữa Địa Dược sư đã có thể luyện chế vài loại đan dược mà Sáng Thế Hoàng cũng cần, bởi vậy ngay cả Sáng Thế Hoàng cũng sẽ không dễ đắc tội.
Chu Hằng chỉ cần vung tay hô lên, thu hút cả đoàn Sáng Thế Vương làm việc cho hắn cũng không phải chuyện khó, có rất nhiều người sẵn sàng kết giao góp sức cho vị Địa Dược sư mới lên!
Càng mấu chốt hơn, là Chu Hằng quá trẻ tuổi, hơn nữa trình độ luyện đan của hắn quá dọa người, Địa Dược sư căn bản không phải là cực hạn của hắn!
Hiện tại hắn đã có thể là Thiên Dược sư, nếu có thêm thời gian, tiến vào Thánh Dược sư cũng không phải chuyện gì khó!
Nhân vật như vậy, lão tổ Dương gia cho dù là không thể giao hảo cũng tuyệt đối không thể đắc tội, bằng không nói không chừng sẽ có Sáng Thế Đế vì lấy lòng vị Thánh Dược sư này mà chạy tới tiêu diệt Dương gia!
Đừng nhìn hiện tại hắn cao cao tại thượng, giống như Thần Vương Tiên giới, nhưng ở trước mặt Sáng Thế Đế hắn chẳng xứng xách giày, người ta chỉ cần uy áp cũng chấn hắn tan nát thần hồn!
À, thì ra lão già này là trưởng bối của Dương Tiếu Hùng!
Chu Hằng gật đầu, ngày đó quả thật hắn có chút tức giận. Nhưng dù sao Dương Tiếu Hùng không có nói lời xấu xa, chỉ là muốn tới gần Hồ Mị. Hắn không không phải nhỏ bụng như thế, nếu người ta thành tâm thật lòng đến nhận lỗi, không ngại cười qua ân thù, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
- Ha ha! Chu đại sư quả nhiên đại nhân có đại lượng! Dương gia lão tổ cười to, chuyện tình tiến triển thuận lợi ngoài dự liệu, lúc này hắn có ý tiến thêm một bước, nói: - Đợi lát nữa lão hủ để tiểu tử kia quỳ xuống xin lỗi đại sư!
Hắn muốn lợi dụng cơ hội này làm tốt quan hệ với Chu Hằng, còn đứa cháu chỉ biết ăn chơi của hắn nói không chừng có thể tạo thành hiệu quả đặc biệt, dù sao nói tới hưởng thụ thì Sáng Thế Vương như lão có cưỡi ngựa cũng kém hơn Dương Tiếu Hùng.
Chu Hằng không tỏ vẻ gì, hắn nà không biết lão tổ Dương gia có ý gì, nhưng thời gian hắn ở chỗ này có hạn, chỉ là khách qua đường vội vàng mà thôi, làm sao để lại gợn sóng gì?
Lão tổ Dương gia vội cáo từ đi ra, giữa hắn và Chu Hằng cũng không có tiếng nói chung gì, nếu nói thảo luận võ đạo, một người Sáng Thế Vương, một người Nhật Diệu Đế, có thể nói gì? Nếu nói đan đạo, lão tổ Dương gia gần như mù tịt!
Cho nên, phải nhanh phái đứa cháu qua đây, nhưng nhất định phải dặn dò hắn cho kỹ, để nó biết tầm quan trọng của chuyện này, tuyệt đối không thể làm hỏng. Bằng không quả thật sẽ tự tay đập chết nó, miễn cho thấy mà phiền lòng!
Nửa ngày sau, quả nhiên Dương Tiếu Hùng đến đây, lúc thấy Chu Hằng, vẻ mặt anh tuấn đầy tươi cười, nhanh chân đi tới, nói: - Chu ca, nhớ chết ta!
Nè, bọn họ có quen như thế không?
Chu Hằng thầm lắc đầu, mặc dù là Dương Tiếu Hùng này là ăn chơi trác táng, nhưng hắn hơn ở chỗ da mặt đủ dày, loại chuyện ăn nói hạ mình thế này thì có Sáng Thế Vương nào làm được? Nhưng Dương Tiếu Hùng lại không hề có áp lực, hắn chính là tên khốn vô học bất tài, ăn nói hạ mình thì đã là gì?
Nếu phải khách sáo qua lại với một đống lớn Sáng Thế Vương, Chu Hằng thà rằng đi giao tiếp với chân tiểu nhân thế này, ít nhất không phải mệt mỏi như thế, vừa lúc lợi dụng tên này cản khách.
Bình thường Dương Tiếu Hùng nghe quen thủ hạ nịnh nọt, mưa dầm thấm đất, về mặt này hắn mở mồm là nói, đủ những lời buồn nôn mà không hề đỏ mặt, thổi phồng Chu Hằng thành đứng đầu trên trời dưới đất.
Chu Hằng không khỏi buồn cười, người này không cần mặt mũi không biết xấu hổ, quả thật là huynh đệ của con lừa, tuy rằng vô sỉ thì vô sỉ một chút, nhưng cũng còn có chút thú vị.
Hắn câu có câu không phụ họa theo Dương Tiếu Hùng, không cần cố kỵ có đả kích tính tích cực của đối phương, lại không biết tâm tình Dương Tiếu Hùng hiện tại đang phấn chấn cỡ nào.
Tất cả những gì Dương Tiếu Hùng làm đều là bởi lão tổ Dương gia, nhưng ngay cả lão tổ Dương gia cũng phải cung kính khách sáo ở trước mặt Chu Hằng, đủ thấy địa vị Chu Hằng như thế nào!
Nhưng đại nhân vật như vậy lại có thể nói chuyện tán dóc với mình, đây là điều vinh diệu cỡ nào?
Ngay cả ông của hắn cũng chỉ ngẫu nhiên nói với hắn mấy câu, mỗi lần không phải dặn dò hắn tu luyện, thì là bảo hắn bớt ăn chơi đàng điếm, mười năm cộng lại cũng không bằng một lần trò chuyện với Chu Hằng.
Hắn trác táng là thật, hắn ngạo khí cũng là thật, nhưng hắn lại không ngốc! Thân là con cháu hào môn, làm sao có thể làm sao có thể không biết Địa Dược sư có ý nghĩa gì? Đó là tồn tại có thể đè Thái Âm Thành không trở mình được!
Nếu có thể kết giao bằng hữu với Chu Hằng, về sau còn ai dám coi thường hắn?
Dù cho Chu Hằng đi rồi, nhưng chỉ cần hắn không chết, quầng sáng này vẫn có thể bao phủ hắn! Thậm chí, ngày sau khi Chu Hằng tiến vào Thiên Dược sư, Thánh Dược sư, quầng sáng này sẽ càng thêm chói lọi!
Hắc hắc, ai cho rằng hắn ngốc thì kẻ đó mới là ngu!
Đến buổi tối, lúc này Dương Tiếu Hùng mới cáo từ, lúc ra cửa gặp được Hồ Mị, nhưng lần này hắn không dám có biệu hiện khác thường gì, không dám liếc xéo hô một tiếng "chị dâu", liền rút lui.
Như vậy lại làm Hồ Mị hết hồn, hỏi Chu Hằng: - Tên này uống lộn thuốc ư?
- Nàng có phát hiện không, trên thế giới này thật ra không có ngu ngốc, chỉ có bản thân hắn có thật sự nghiêm túc nhìn người cùng chuyện trước mặt mình hay không? Chu Hằng cảm khái nói.
Dương Tiếu Hùng làm hắn cảm thán.
- Ta chỉ biết là, sắc trời đã tối rồi! Hồ Mị chui vào lòng Chu Hằng, dùng hai quả đào lớn ma sát Chu Hằng, hai bàn tay cũng không yên phận mò mẫm bên dưới.
- Nè, nói chính sự đó!
- Cũng không phải không cho ngươi nói chuyện! Hồ Mị cười duyên hì hì, đẩy Chu Hằng lên ghế, sau đó cưỡi lên đùi Chu Hằng, mông ta đầy đặn, dưới váy lộ ra đùi trắng mê người.
- Nữ nhân nhà ngươi, xem ta gậy đánh yêu tinh!
- A....
Một đêm qua đi, Chu Hằng còn phải chờ trình báo, chế tạo minh bài Dược sư, chỉ có thể tiếp tục chờ ở khách sạn, cũng tiếp đón các lão tổ hào môn tới thăm, làm hắn phiền không thôi.
Ngay lúc này, Dương Tiếu Hùng đã đến.
Chu Hằng lại có cảm giác vui mừng, nói chuyện vơi những lão già này quả thật không thú vị, bởi vậy hắn lập tức gặp mặt Dương Tiếu Hùng, cũng không cân nhắc gì liền đồng ý lời của đối phương, đi dạo xung quanh Thái Âm Thành.
Về mặt đi chơi, Dương Tiếu Hùng tuyệt đối là tiêu chuẩn đại sư, tông sư, có thể sánh với trình độ luyện đan của Hỏa Thần Lô.
- Chu ca, ta dẫn ngươi đi gặp một người! Sau khi đi vài chỗ, Dương Tiếu Hùng đột nhiên thần thần bí bí nói.
- Ai?
- Giữ bí mật trước, Chu ca ngươi cứ tin tưởng ta là được! Dương Tiếu Hùng vỗ ngực. - Người bình thường ta còn không dẫn đi!
Chu Hằng cười nhạt, hắn thì không sao, chỉ muốn đốt thời gian chờ đợi mấy ngày này. Hơn nữa, sau khi hắn chứng thực Thiên Dược sư, có thể thời gian xét duyệt còn lâu hơn, cũng sẽ thật sự kinh động tới trung tâm Hiệp hội Dược sư.
Hắn đã tạo thế Dược Tôn chuyển thế, theo hắn trở thành Địa Dược sư liền đạt đến cao trào đầu tiên, như vậy người nắm quyền Hiệp hội Dược sư hiện tại sẽ thờ ơ với chuyện này, mặc cho hắn tiến lên thần tốc?
Nên biết rằng nếu Chu Hằng thật sự chắc danh Dược Tôn, toàn bộ Hiệp hội Dược sư sẽ nghe theo hắn sai khiến!
Hiệp hội Dược sư là một quái vật lớn ở Tiên giới, cộng thêm tính đặc thù của Dược sư, nắm giữ tài sản tuyệt đối không ít hơn Thiên Bảo Các, dù tính là ít cũng sẽ không ít chỗ nào.
Nhưng nói tới địa vị cùng tầm quan trọng, Thiên Bảo Các cưỡi ngựa cũng không sánh được với Hiệp hội Dược sư.
Người đương quyền sẽ chấp nhận được địa vị, tài sản này dễ dàng rơi vào tay người khác?
Đương nhiên cũng có khả năng những Dược sư này chỉ biết luyện đan, địa vị gì, danh lợi gì đối với bọn họ cũng chỉ là nhất thời, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ có thể đợi xem.
Theo Dương Tiếu Hùng dẫn đường, bọn họ đi đến một chỗ sân viện nhỏ u nhã, sau khi thủ vệ bẩm báo, bọn họ theo tiểu tỳ nữ xinh đẹp dẫn vào, đi qua hành lang thủy tạ, đến một chỗ hoa viên.
Cả vườn thơm mát, hoa thơm nhiều loại, mùi hương phà vào mũi, giữa mảnh hoa tươi sáng ngời này, một nữ nhân áo trắng đang đánh đàn đưa lưng về phía bọn họ, tiếng đàn đinh đương như âm thanh tự nhiên. Dù là Chu Hằng không hiểu nhạc lý, vẫn có một loại cảm giác cả người nhẹ nhàng, bay bổng như say.
Dương Tiếu Hùng càng không cần nói, con mắt đỏ rực, miệng sắp chảy nước dãi!
Hắn tuyệt đối không phải đang thưởng thức âm nhạc, mà là có hứng thú sâu đậm với nữ nhân áo trắng này, rõ ràng hắn đã thấy qua dung mạo của nữ nhân áo trắng, mới có dáng như heo thế kia.
Một khúc kết thúc, nữ nhân áo trắng vuốt dây đàn, nhìn lên không trung một hồi, mới nói: - Hai vị công tử, xin thứ U Nguyệt xúc cảnh sinh tình, làm thất lễ!
Nàng đứng lên, duyên dáng xoay người.
Dù cho ánh mắt kén chọn như Chu Hằng cũng không nhịn được thầm khen một tiếng, cô gái này xinh đẹp như tiên, nói dung mạo tuyệt sắc không kém gì Ứng Mộng Phạm, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, dáng người thon thả, lồi lõm rõ ràng, đường cong mê người, ngực dù không lớn rõ ràng, nhưng vừa vặn nắm lấy, eo nhỏ mông cao, đôi chân ngọc cũng dài kinh người.
So với Ứng Mộng Phạm, nàng có một loại khí chất không nói rõ, như gần như xa, giống như một gốc sen, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể tới gần.
Chính là loại khí chất này, lại thu hút người ta càng muốn đến gần, làm cho để cho nàng càng tỏ rõ khí chất tao nhã, càng thêm có mị lực.
Khó trách Dương Tiếu Hùng lại đỏ mắt chảy nước miếng, mị lực của nữ nhân quả thật là lớn, cũng chỉ có Hoặc Thiên mới vững vàng đè nàng xuống được.
Nữ nhân áo trắng dường như đã quen với nam nhân lộ ra vẻ mặt khó coi ở trước mặt nàng, bởi vậy không hề để ý Dương Tiếu Hùng, ngược lại bởi vì Chu Hằng chỉ là kinh diễm lóe lên rồi mất lại làm nàng có vài phần tò mò.
Làm bộ không để ý tới nàng, cố ý làm nàng bị thu hút, hay là thật không chú ý tới nàng, điểm này thì nàng phân biệt rõ ràng.
Tốc độ máu chảy, nhịp tim, hít thở, dao động thần thức của thần thức đều không có thay đổi nhỏ, rõ ràng hắn không phải mạnh mẽ đè xuống kinh diễm trong lòng, mà là thật sự lướt qua.
Đây là điều trước nay nàng chưa từng gặp!
- Tiểu nữ tử Vương U Nguyệt, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?
Nàng hơi cúi người với Chu Hằng.
← Ch. 0708 | Ch. 0710 → |