← Ch.0727 | Ch.0729 → |
Khuyên can mãi, cuối cùng vẫn là Hoặc Thiên không nhịn được trừng mắt nhìn Chu Vũ Hà một cái, lão nhân này cuối cùng không tiếng, đồng ý Chu Hằng một mình tiến vào.
Thực ra hắn phản đối cũng không có cách nào, hắn không có Thiên Kinh!
- Đi thôi! Hoặc Thiên phất phất tay, từ trước đến nay nàng không muốn lộ cảm xúc ở trên mặt, Chu Hằng cũng nhìn không ra lúc này nàng có tâm tình gì.
- Phu quân!.
- Chu Hằng!.
- Tiểu Chu Tử!.
Chúng nữ nhao nhao vây lên, chuyến đi này Chu Hằng không biết phải bao lâu, nói không chừng sẽ chia lìa một năm hai năm.
- Nếu ta lâu lắm chưa trở về, các ngươi giúp ta trước đưa cha mẹ bọn họ đến Tiên giới! Chu Hằng dặn dò, khoảng cách thời gian Bắc Ngọ Thành mở ra Giới Môn tiếp theo cũng không phải quá xa, vạn nhất hắn trì hoãn ở ngọn lửa quá lâu, hắn cũng không muốn đợi vài năm mấy chục năm các Tiên Thành Giới Môn khác mở ra.
- Chu tiểu tử, nhận được ưu đãi nhất định không thể quên Lư đại gia, nếu không bổn tọa làm hình nhân của ngươi, mỗi ngày đều ám ngươi 100 lần! Con lừa đen thì lôi góc áo Chu Hằng.
- Đầu con lừa đê tiện này tại sao không đi chết! Chu Hằng đá bay đầu con lừa đê tiện, hắn nhìn về phía chúng nữ, nói: - Ta đi thôi!.
Thân hình hắn lướt trên, hưu một chút liền đi vào trong ngọn lửa.
Nơi đây, khắp nơi là ngọn lửa lưu chuyển, nhưng tuy rằng Huyết Hà Thiên Kinh bởi vì đi theo hắn làm cho uy lực giảm nhiều, nhưng Thiên Kinh chính là Thiên Kinh, lập tức tràn đầy một đạo dòng sông màu máu, ở quanh thân Chu Hằng hình thành không gian độc lập ba trượng.
Đây là Huyết Hà Thiên Kinh tự mình vận chuyển, cũng không phải là Chu Hằng đánh ra tiểu phù văn. Bởi vậy trở lại tướng mạo sẵn có, là dòng sông màu máu mà không phải màu vàng.
Huyết mạch Chu gia quả thật có chút cổ quái. Huyết Hà Thiên Kinh, Nhân Uân Thiên Kinh đều biểu hiện ánh sáng vàng, mà Vạn Cổ Đại Đế cũng có thể tăng phẩm chất Thiên Kinh của Phàm giới lên, muốn nói là trùng hợp vậy cũng thật trùng hợp!
Có lẽ Vạn Cổ Đại Đế biết một ít chuyện tổ tiên viễn cổ, hết thảy cũng chỉ có trợ hắn thoát khốn mới có thể biết rõ ràng.
Di, không đúng a!
Chu Hằng đột nhiên tỉnh ngộ, phía trước bởi vì Chu Vũ Hà đột nhiên loạn nhập, hắn lại đã quên một cái vấn đề mấu chốt!
Hoặc Thiên nói qua, nơi này tổng cộng có 7 bộ Thiên Kinh. Nhưng có hai bộ không thuộc về một giới này!
Trong hai bộ Thiên Kinh, 1 bộ là bị Vạn Cổ Đại Đế nắm giữ, như vậy một bộ khác lại đang trong tay ai? Giống với Vạn Cổ Đại Đế, đến từ Phàm giới?
Thiên Kinh của Phàm giới, Huyết Hà Thiên Kinh cũng không thể dung hợp cắn nuốt, bởi vì trình tự bất đồng, pháp tắc thiên địa cũng căn bản không có chỗ tương tự. Cho dù cắn nuốt cũng chỉ là một đống mảnh vỡ phù văn, căn bản không khả năng tăng lên đầy đủ pháp tắc
Trong tay hắn có 1 bộ Huyết Hà Thiên Kinh Băng Tâm Trúc có Hồng Liên Thiên Kinh, Công Dương Thái Tôn có Thanh Mộc Thiên Kinh, cộng thêm nơi đây rõ ràng cho thấy Thiên Kinh thuộc tính hỏa, Vạn Cổ Đại Đế Thiên Kinh Phàm giới, như vậy còn có 5 bộ!
Cuối cùng hai bộ Thiên Kinh đều ở trong tay ai?
Đương nhiên, Băng Tâm Trúc cùng Công Dương Thái Tôn chưa chắc sẽ tiến vào nơi này. Thay vào đó là Thái Nhất Giáo chủ cùng Độc Cô Huyền sau lưng bọn hắn! Tuy nhiên, nơi đây bị Hoặc Thiên phong chế, pháp tướng thần tướng giai không thể vào, cảnh giới lại bị áp chế đến Thăng Hoa Cảnh.
Nói cách khác, người mạnh nhất nơi này cũng chỉ là Thăng Hoa Đế. Như vậy Chu Hằng cho dù tạm thời không địch lại nhưng muốn thoát khốn cũng không khó.
Cũng chỉ có Hoặc Thiên mới có được thủ đoạn như vậy, đem một trận tranh đoạt biến thành rèn luyện thực lực đối với Chu Hằng.
Khi nào thì mới có thể đuổi kịp vị thiên nữ tuyệt thế này a!
Chu Hằng thở dài. Hoặc Thiên càng mạnh, hắn càng áp lực a!
Ngay từ đầu địa thế rất bằng phẳng, nhưng không lâu liền xuất hiện một đạo hẻm núi thật lớn, mà nơi này là Tuyệt Tiên Thành, trọng lực lớn thế nào, Chu Hằng là Thăng Hoa Vương cũng không thể bay lên không!
Đối mặt với tòa đại hạp cốc, Chu Hằng chỉ có thể leo vách tường.
Hẻm núi sâu đến đáng sợ!
Chu Hằng bò ít xuống phía dưới nhất nửa ngày, nhưng vẫn không tới cuối, tuy rằng mà Huyết Hà Thiên Kinh có thể sáng lập sông máu dọn sạch ngọn lửa vì hắn, nhưng đối với nham bích bị đốt đỏ lại không có khả năng lập tức làm lạnh, Chu Hằng bỏng nhe răng, nửa ngày qua bàn tay cùng chân của hắn đã sớm bị đốt đỏ!
Cũng may hắn còn có phù văn trị liệu, cũng có một đống lớn đan dược trị liệu, đủ để chống đỡ hắn tiêu hao dần lâu dài.
- Bếp lò, hỏa lực nơi này mạnh như vậy, có dị hỏa tồn tại hay không? Chu Hằng nói với Hỏa Thần Lô, bếp lò cũng có thể hấp thu ngọn lửa, nhưng giống sông máu cũng không thể lập tức hạ nhiệt độ nham bích, lấy ra cũng không dùng được.
- Nơi này có Thiên Kinh ngăn cách cảm ứng, bổn tọa cũng không cảm ứng được! Đáng ghét, Thiên Kinh căn bản không mạnh, nhưng ai bảo chúng nó có quan hệ cùng pháp tắc thiên địa, bổn tọa cũng không có biện pháp! Hỏa Thần Lô hừ nói.
- Hừ! Huyết Hà Thiên Kinh thì nhẹ nhàng xuy một tiếng, nó bình thường căn bản không nói chuyện, nhưng hôm nay có lẽ là hưng phấn, không ngờ lộ ra chút bộ dáng trước kia.
- Ngươi xuy cái gì, tin bổn tọa uống ngươi vào hay không? Hỏa Thần Lô tức giận kêu to.
Huyết Hà Thiên Kinh không nói gì, nhưng qua vài giây sau lại xuy một tiếng.
- Không nên cản bổn tọa, bổn tọa muốn đốt nó thành tro! Hỏa Thần Lô rống to.
- Đừng ầm ĩ! Đừng ầm ĩ! Chu Hằng đột nhiên xua tay, dùng cái mũi nhẹ nhàng ngửi một chút - Có mùi!.
- Hắc hắc, có phải là thịt ngươi bị nướng chín hay không? Hỏa Thần Lô vui sướng khi người gặp họa, ai bảo Chu Hằng không giúp nó nói chuyện.
Chu Hằng không để ý tới nó, thân hình leo lên như linh vượn, bò qua hướng về nham bích bên tay phải. Ở sau khoảng cách bò gần cả lý, Chu Hằng không khỏi cười, trên vách đá xuất hiện một gốc cây thực vật màu đỏ, trên đỉnh kết hai viên trái cây màu đen, tuy nhiên cũng chỉ lớn cỡ anh đào.
- Bếp lò, biết đây là cái quả gì không, có thể luyện đan hay không? Hắn hỏi.
Hỏa Thần Lô cảm ứng một chút, nói: - Tiểu tử vận khí không tệ, đây là Hỏa Nguyên Quả, không cần luyện đan, có thể dùng thẳng, đối với ngươi có lợi thật lớn!.
Nơi này chỉ có thể người có được Thiên Kinh tiến vào, vô số năm qua cơ bản không có vết chân tới, linh thảo trân quý sinh trưởng ở trong này cũng không ly kỳ gì.
Chu Hằng đẩy nhanh tốc độ hơn, rất nhanh đi tới gần Hỏa Nguyên Quả, nhưng vào lúc này. Trong lòng của hắn đột nhiên hiện lên báo động.
Hưu!
Một đạo dấu roi xẹt qua, hung hăng quất tới hắn!
Nơi này có người thứ hai?
Không phải!.
Hắn ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy dấu roi kia là một con rắn dài!
Đây là một linh xà màu đỏ thẫm, dài chừng năm trượng. Nhưng thân thể lại rất nhỏ, to cỡ cổ tay, so với thân nó dài có vẻ vô cùng thon thả. Trên đầu linh xà có một cái mào gà dường như cục thịt, màu vàng, cũng là địa phương duy nhất toàn thân nó không phải màu đỏ.
Chu Hằng không biết con rắn này là cái giống gì, nhưng hắn có thể cảm ứng được cảnh giới con rắn này - Thăng Hoa Hoàng, hơn nữa còn là Thăng Hoa Hoàng cấp bậc đỉnh phong. Bước ra một bước mấu chốt tiến vào Thăng Hoa Đế chỉ trong gang tấc.
Con rắn này khẳng định đã chờ Hỏa Nguyên Quả thành thục, sau khi ăn vào một lần hành động xông lên Thăng Hoa Đế!
Tuy nhiên thiên địa linh vật, người có duyên có!
Chu Hằng cầm lấy nham bích, cười nói: - Cá chạch, ta coi trọng Hỏa Nguyên Quả này, ngươi ngoan ngoãn tránh ra. Nếu không ta làm thịt ngươi, nấu thành canh rắn ăn luôn!.
Ti!
Kim Quan Xà lập tức lè lưỡi đánh trả, với thần thức chấn động thanh âm, nói: - Nhân tộc tiểu tử, đây là linh thảo bổn đại gia chờ đợi. Hôm nay thành thục! Tâm tình bổn đại gia coi như không tệ, ngươi giao ra ba cỗ pháp tướng để bổn đại gia cắn nuốt. Bổn đại gia để ngươi rời đi!.
- Ha ha, nếu ngươi ác như vậy, ta đây ăn canh rắn cũng an tâm! Chu Hằng cười to, hai chân phát lực, thình thịch, thình thịch, hai chân của hắn khảm vào trong nham bích, ngăn cản trọng lực đáng sợ, tay phải rung lên, hắc kiếm đã tế ra.
Linh xà hẳn là thổ địa sinh ra ở nơi này, Chu Hằng không tin trên người nó sẽ có một quyển Thiên Kinh.
- Làm càn! Linh xà xoay động, ở trên vách đá cũng du hành tự nhiên, xoạt, nó vẫy đuôi một cái, hung hăng quất tới Chu Hằng.
Dấu roi tầng tầng lớp lớp!
Chu Hằng không có thời gian lãng phí, tâm niệm vừa động, 157 cái mảnh vỡ phù văn đã bố trí toàn bộ ở trên hắc kiếm, một luồng sáng vàng tràn đầy ở trên thân kiếm màu đen.
Hắn chém qua, một kiếm một tiếng nổ nặng nề vang lên, dấu roi kia lập tức hóa thành hai đoạn!
Chỉ cần lực lượng Chu Hằng đủ, hắc kiếm tuyệt đối là vô kiên bất tồi!
- Ti ti Kim Quan Xà đau đến phun lưỡi rắn, kiếm khí hắc kiếm tràn đầy lực phá hoại đáng sợ, máu tươi chỗ vỡ bắn ra điên cuồng, căn bản không ngừng được!
Chu Hằng vỗ trên vách đá, thân hình lập tức nhào ra ngoài, hkiếắc m giơ lên, Tinh Vân Kiếm Pháp đẩy ra.
- Tha ta một mạng! Con rắn kia liên tiếp lui về phía sau, một bên chấn động thần thức cầu xin tha thứ.
- Chậm rồi, bây giờ ta muốn ăn canh rắn!.
- Phụ thân ta là Thiên Mãng Tiên Quân, hắn cũng không ngươi có khả năng chống lại, giết ta ngươi cũng đừng mong may mắn thoát khỏi!.
- Nguyên lai nhà ngươi còn có nhiều rắn như thế, tốt lắm, toàn bộ giết làm canh rắn!.
Chu Hằng công kích không ngừng, nhân loại cùng yêu thú vốn là quan hệ săn giết lẫn nhau.
- Bổn đại gia liều mạng với ngươi! Cái Kim Quan Xà kia kêu to, 7 đạo pháp tướng trồi lên, đem khí thế của nó đột nhiên tăng lên một đoạn.
Nó hiển nhiên vận dụng bí pháp nào đó tăng lên tu vi!
Chu Hằng hừ nhẹ một tiếng, khí thế vận chuyển, ầm ầm chấn ra!
Ông!
Khí tức Kim Quan Xà lập tức sụt, nó là Thăng Hoa Hoàng thì như thế nào, không phải là Vương giả trong võ, bị khí thế Chu Hằng ảnh hưởng - chịu khí thế Chu Hằng áp chế, Vương giả trong võ cũng phải cao hơn một cái cảnh giới so với hắn, mà không phải Vương giả trong võ tắc thì phải cao hơn hai cái cảnh giới mới được!
Chu Hằng xẹt qua một kiếm, đầu Kim Quan Xà lập tức bị chém xuống, thần hình câu diệt.
- Ai, lực sát thương hắc kiếm quá mạnh mẽ, vốn còn muốn lật xem thần thức cá chạch nầy một chút, tìm hiểu tình huống nơi này một chút! Chu Hằng tự lẩm bẩm - Dù sao tất cả tồn tại nơi này đều bị Hoặc Thiên áp chế cảnh giới, gặp được Thăng Hoa Đế, cho dù ta đánh không lại cũng có thể đào thoát!.
Hắn thu thi thể Kim Quan Xà vào pháp khí không gian, đây cũng là thức ăn không tệ, tác dụng yêu thú bậc cao cũng không kém hơn linh dược bao nhiêu, càng chưa nói thịt rắn vốn ngon.
← Ch. 0727 | Ch. 0729 → |