← Ch.0811 | Ch.0813 → |
Dương Thiết Hổ từng vô số lần ảo tưởng đại năng Tuyệt Tiên Thành giống như thiên thần đột nhiên giáng xuống, một chiêu trấn giết tất cả cường đạo tinh hải nơi này, giải cứu mọi người. Nhưng thời gian trôi đi, hắn cũng dần cảm thấy nó thật xa vời.
Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới, không ngờ thực sự có người giống như thiên thần đột nhiên giáng xuống, hơn nữa người này còn là con rể tiện nghi của hắn.
Hắn đầu tiên cả kinh, sau đó vui sướng, tiếp đó lại biến thành kinh hoảng.
- Chu Hằng, chạy mau, ngươi thế đơn lực yếu, không phải đối thủ của bọn họ đâu! Chạy mau! Chạy mau! Thực ra Dương Thiết Hổ và Chu Hằng cũng không có bao nhiêu tình cảm cha vợ, con rể, nhưng mà nữ nhi duy nhất của mình đi theo tên nam nhân này, hắn tự nhiên phải nghĩ tới hạnh phúc của nữ nhi mình.
- Chu Hằng? Vi Hoa Đông dùng sức rút roi ra, nhưng đầu roi bị tay Chu Hằng nắm chặt như gọng kìm, hắn căn bản rút không nổi! Trong lòng hắn không khỏi kinh hoảng, nhưng nghĩ tới ở đây còn một vị Nhật Diệu Hoàng tọa trấn, trong lòng hắn lại trấn định lại.
- Không nghĩ tới còn có cá lọt lưới! Hắn lạnh lùng nhìn Chu Hằng. Xoạt xoạt xoạt, hai đại Long Hoàng cũng từ trên trời hạ xuống, cười cười đứng phía sau Chu Hằng.
- Oa, đàn bà đẹp quá!
- Thật đẹp, trời ạ, cực phẩm như vậy sao lại lộ ra trước mặt người?
- Sao tự dưng lại đưa tới cửa?
Nhìn thấy hai đại Long Hoàng, đám cường đạo tinh hải trông coi bên ngoài đều sôi trào. Bọn họ chưa từng thấy tuyệt sắc như vậy? Hơn nữa, hai đại Long Hoàng đều có điểm đặc sắc, một người tóc lam, một người tóc vàng, đầu lại có sừng dài, khiến cho các nàng có thêm vẻ mị hoặc kỳ lạ.
- Chu Hằng, Lan Hinh đâu? Dương Thiết Hổ trong lòng máy động, sao chỉ có Chu Hằng và hai nữ nữ phong tình này vậy? Ai nữ của hắn đâu? Nếu nói Chu Hằng đơn thương độc mã giết tới, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Chu Hằng lại dẫn theo nữ quyến, trong nữ quyến không có ái nữ của hắn, tự nhiên hắn sốt ruột!
Có phải binh hoang mã loạn, tiểu tử này để lạc ai nữ rồi hay không?
Hắn quýnh lên, đang muốn đứng lên tóm ngực Chu Hằng, nhưng hắn quên mất hai chân hai tay đều bị trói chặt với nhau, vừa đứng lên đã bị ngã nhào xuống đất.
Chu Hằng vội vàng nhích người qua, nếu để cho Dương Lan Hinh biết lão tử nàng nằm dưới chân mình, khó tránh khỏi sẽ bị nàng trợn mắt mấy ngày.
- Cạc cạc dát, nơi này không phải nơi các ngươi thủ thỉ đâu. Vi Hoa Đông cười quái dị nói, ánh mắt đảo qua hai đại Long Hoàng. Trong mắt có tàn nhẫn, lại như có ý hoàn toàn không quan tâm.
Khi còn nhỏ cái ấy của hắn từng bị thương quá nặng, sau trưởng thành đã không còn hứng thú với nữ nhân nữa, ngược lại tiếng kêu thảm của nữ nhân lại khiến hắn vui sướng.
Tra tấn hai cô gái tuyệt sắc này nhất định vô cùng thích thú!
- Lan Hinh không sao, nhạc phụ không cần lo lắng! Chu Hằng nói. Nhẹ buông roi da ra, sau đó đỡ Dương Thiết Hổ lên, cởi trói cho hắn.
Chỉ là lúc này Dương Thiết Hổ đã bị phế bỏ tu vi, không gian đan điền trống rỗng, không còn một tia linh lực nào nữa.
Hắn bây giờ ngoài có thọ nguyên của Nguyệt Minh Đế ra thì đã không khác gì người thường rồi. Hơn nữa, lúc trước còn bị khổ hình, đối với người thường mà nói chính là chuyện thương gân động cốt, thọ mệnh của hắn sẽ bị giảm mạnh.
Đầu lĩnh tạo phản bị phế bỏ tu vi là rất bình thường.
Chu Hằng tiện tay lấy ra một lọ đan dược đưa tới, nói: - Nhạc phụ, ngươi ăn những đan dược này trước đi, củng cố thân thể một chút! Có thiên tài đan đạo hắn ở đây. Dương Thiết Hổ muốn lấy lại tu vi thì có khó gì?
Vi Hoa Đông cũng không ngăn cản Chu Hằng, hắn thấy ba người này là tự chui đầu vô lưới, hắn cần gì phải gấp?
Con mồi, phải từ từ đùa bỡn mới thích!
- Tiểu tử, hai cô bạn gái của ngươi không tồi, bảo các nàng cởi quần áo, để mọi người cùng nhau thưởng thức một chút, thế nào? Hắn cười lạnh nói với Chu Hằng.
- Cởi! Cởi hết đi. Keo kiệt làm gì. Tiểu tử ngươi khẳng định đã nhìn chán rồi, để tên to xác đó xem chút đi!
Đám cường đạo tinh hải cũng nhao nhao kêu lên, bọn họ chưa từng gặp nữ nhân đẹp như vậy, mỗi người đều muốn lòi cả mắt, thét lên chói tai, giống như trâu đực động dục.
Dương Thiết Hổ cười khổ, hắn biết người con rể này rất lợi hại, nhưng mà lợi hại là lợi hại ở trên đan dược a! Nhưng lúc này chỉ có thể dựa vào nắm tay, ngươi luyện đan lợi hại hơn nữa thì có ích gì?
Vì sao lại đến, hắn tu vi đã phế, vốn đã mất đi hy vọng, sao không để hắn chết đi cho rồi?
Hả? Một cỗ nhiệt khí đột nhiên từ bụng dâng lên, điên cuồng lan tràn khắp toàn thân, đan điền vốn khô kiệt được rót vào một dòng suối mát, không ngờ lại có một đường sinh cơ, sau đó phát triển phồn thịnh.
Tu vi của hắn... Đang lấy tốc độ khủng khiếp khôi phục! Ông, trong cơ thể hắn chấn ra từng dòng linh lực, giống như sóng nước, mọi người dễ dàng cảm nhận được.
Tên này đang khôi phục tu vi!
Xít!
Lúc trước Vi Hoa Đông để chấn nhiếp mọi người mới phế bỏ tu vi 12 người này trước mặt mọi người, đương nhiên, sau khi phế bỏ tu vi, bị đánh sẽ càng đau hơn.
Nhưng bây giờ tên này chỉ ăn mấy viên đan dược, tu vi lại đang điên cuồng khôi phục.
Này này này này này, này là cấp bậc Tiên đan gì a! Tốc độ khôi phục như thế chẳng khác nào ánh sáng à, nhanh chóng lướt qua Tụ Linh, Ích Địa, Khai Thiên, Sơn Hà... Một đường cuồng phong đến Hóa Thần Cảnh, chỉ hơi hơi tạm dừng, liền vượt qua tiến vào Nguyệt Minh Vương.
Sau khi trở thành tiên nhân, tốc độ khôi phục hơi chút chậm, nhưng vẫn nhanh đến kinh người, chỉ một hai phút đã đạt tới Nguyệt Minh Vương đỉnh phong, trực tiếp nhảy vào Nguyệt Minh Hoàng!
Dương Thiết Hổ vốn là Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, hắn mất đi chỉ là tích lũy linh lực, lĩnh ngộ cảnh giới bản thân thì lại không. Mà Chu Hằng cho hắn ăn cái gì? Nguyệt Hoa Đan a, đó là đan luyện từ Nguyệt Hoa Liên à, một viên có thể gia tăng lực lượng một vầng trăng sáng, khôi phục linh lực còn không nhanh sao?
Về phần Nguyệt Hoa Đan, có Mộc Đồng Đồng - Tinh Linh nữ hoàng tương lai đào tạo Nguyệt Hoa Liên, hiện tại đã sinh trưởng đầy ra, cho dù không luyện thành đan dược ăn vào cũng có thể khôi phục rất nhanh.
Đỏ mắt a!
Mặc kệ đám cường đạo tinh hải thích giết chóc điên cuồng thế nào, nhưng có một điểm bọn họ không khác gì võ giả 49 Tiên Thành, đó chính là khát vọng lực lượng!
Tiên đan này có thể khiến cho thực lực Dương Thiết Hổ tăng vọt như đánh máu gà, sao không khiến cho bọn họ không đỏ mắt ghen tị chứ? Cũng không biết là ai rống lên trước, lập tức có mười mấy giết lại.
Trước đoạt Tiên đan... Sau đoạt mỹ nữ!
Cường đạo tinh hải cũng không có quy củ nào, quả đấm người nào lớn người đó chính là vương! Chu Hằng khí thế chấn nhẹ ra, thình thịch thình thịch thình thịch, những người này lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình chấn bay. Nếu không phải Chu Hằng cố ý thủ hạ lưu tình, những người này đã sớm chết mấy trăm lần rồi!
Cũng không phải Chu Hằng không đành lòng hạ sát thủ, mà khi chứng kiến cha vợ vị tra tấn khổ sở như vậy, chuyện này để hắn báo thù là tốt nhất.
Vi Hoa Đông sắc mặt căng thẳng, lúc trước người phát động công kích với Chu Hằng tuy rằng người mạnh nhất cũng chỉ là Nguyệt Minh Đế, nhưng mà Chu Hằng chỉ khẽ nâng tay đã đánh bay bọn họ, đủ thấy người này ít nhất phải là Nhật Diệu Vương!
Không thể khinh địch, không thể sơ suất!
Hắn gào to một tiếng, thông tri cho hai vị Nhật Diệu Vương và Nhật Diệu Hoàng khác, ba người này cũng không biến thái như hắn, sau khi tới nơi này, khẳng định suốt ngày đều đè người nữ nhân.
Chu Hằng cũng không gấp, chỉ đợi tu vi Dương Thiết Hổ khôi phục toàn bộ, quá trình này cũng không quá lâu.
Hưu, hưu, hưu, ba gã võ giả Nhật Diệu Cảnh từ nhà gỗ trong sơn cốc bay ra, mỗi người đều bất mãn. Bọn họ đang cao hứng, đột nhiên bị gọi đi, sao lại không bất mãn chứ.
Nhưng lúc nhìn thấy hai đại Long Hoàng, bọn họ đều sáng mắt, bất mãn cũng không cánh mà bay!
Vi Hoa Đông vẫn rất giảng nghĩa khí, cũng không độc chiếm loại cực phẩm này! Ồ, đồ chơi của tên này cũng không dùng được, cho hắn nữ nhân xinh đẹp hơn nữa cũng không cương được.
Chính vào lúc này, rốt cục Dương Thiết Hổ đã phục hồi tu vi, thậm chí ở dưới tác dụng của Nguyệt Hoa Đan, hắn còn cố gắng đột phá cực hạn, trở thành Nguyệt Minh Đế 8 luân!
- Nhạc phụ, oan có đầu, nợ có chủ, mối thù này để ngươi tự tay báo mới thống khoái, tiểu tế sẽ không nhúng tay vào! Chu Hằng cười nói, chỉ chỉ cường đạo tinh hải trong cốc.
Ngươi rất là để mắt ta a!
Dương Thiết Hổ khóe miệng giật một cái, hắn đã hoàn toàn khôi phục tu vi, thậm chí đột phá cực hạn thì thế nào, Nguyệt Minh Đế cũng chỉ là Nguyệt Minh Đế, sao có thể địch nổi Nhật Diệu Vương chứ, nếu như đổi trường hợp khác, hắn đột phá Nguyệt Minh Đế 8 luân khẳng định vui muốn chết, nhưng bây giờ nào sao có tâm tình này.
- Nhạc phụ cứ việc yên tâm, tiểu tế sẽ áp trận cho ngươi! Chu Hằng bơm hơi cho hắn.
Dương Thiết Hổ trong lòng định lại, đúng, hắn còn gì mà phải sợ?
Đã mất đi tu vi một lần, đã có giác ngộ hẳn phải chết, như vậy thì oanh oanh liệt liệt chiến một trận đi!
- Chu Hằng, đợi lúc lão phu xuất thủ, ngươi lập tức trốn đi! Dương Thiết Hổ chỉ chú trọng trình độ đan đạo của Chu Hằng, lại không ôm hy vọng chiến lực của hắn. Hắn không muốn ái nữ trở thành quả phụ. - Đi đi! Chu Hằng ra vẻ không quan tâm.
Trời ạ, lão tử ta chính là nhạc phụ của ngươi a!
Dương Thiết Hổ thiếu chút nữa rống lên, nhưng nghĩ tới địch nhân ở ngay trước mặt, hắn vẫn nhịn xuống, cười với bốn người Vi Hoa Đông nói: - Các ngươi từng người lên, hay là cùng tiến lên.
- Không biết sống chết! Một gã Nhật Diệu Vương cười lạnh, ánh mắt của hắn đảo đi đảo lại thân thể hoàn mỹ đẫy đà dọa người của hai đại Long Hoàng, không nhịn được liếc Dương Thiết Hổ một cái, giống như nhìn một con bọ chó vậy.
Đối với Nhật Diệu Vương mà nói, Nguyệt Minh Đế chỉ là như vậy mà thôi.
Hắn tùy ý đánh ra một chưởng, chụp xuống Dương Thiết Hổ.
- Đi! Dương Thiết Hổ rống với Chu Hằng, toàn lực nghênh đón công kích của đối phương, lực lượng 8 vầng trăng tràn ra.
- Tự tìm đường chết! Tên Nhật Diệu Vương kia khinh thường nói, một chưởng giống như núi lớn đập xuống.
Thình thịch!
Dương Thiết Hổ đỡ một chưởng này, một dao động lực lượng tràn ra, hắn lại mạnh mẽ đánh tan, thân hình như ánh chớp bắn về phía đối phương, một quyền đánh ra, nện thẳng tới ngực tên Nhật Diệu Vương kia.
Trong tiếng trầm đục vang lên, tên Nhật Diệu Vương kia lập tức bị đánh cho liên tiếp thối lui hơn mười trượng, lại nặng nề đụng vào vách núi đá mới ngừng lại được, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống một khối. - - - - - oOo- - - - -
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |