Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0102

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0102: Võ đạo thập trọng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Lazada


- Dạ! Hài nhi biết rõ.

Huyền Thiên gật gật đầu, nói:

- Cha, mẹ, con cảm thấy tuy là chúng ta giành được thắng lợi, nhưng bây giờ không phải lúc để bốn phía ăn mừng, ba nhà Ngưu, Trình, Trương tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng gia tiếp tục phát triển lớn mạnh một cách dễ dàng đâu, nếu như thế lực của Hoàng gia uy hiếp địa vị của bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ quyết sống mái với Hoàng gia chúng ta, chèn ép Hoàng gia, cho nên, ba tòa thành trấn mà bọn họ thua cho chúng ta lần này, hoặc là vô dụng đối với Hoàng gia, hoặc là, chỉ e là sẽ lật mặt sống máu với Hoàng gia, tình thế hiện tại rất bất lợi với Hoàng gia.

Hoàng Nguyệt và Huyền Hồng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cả kinh, thầm nghĩ: Thiên Nhi tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng cách nhìn với mấy chuyện thế này lại thập phần lão luyện.

Huyền Hồng nói:

- Đây là chuyện không thể tránh khỏi, Hoàng gia chúng ta tuy là ngoài mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng cũng đã âm thầm chuẩn bị để đánh một trận với ba nhà kia rồi, nếu như ba nhà Ngưu, Trình, Trương thật sự có can đảm động thủ, muốn đưa Hoàng gia vào tuyệt lộ thì cũng chỉ có thể thi triển tuyệt học của hai nhà Huyền, Hoàng, cho dù bị người nọ phát hiện cũng sẽ không tiếc để tiêu diệt ba nhà kia.

Huyền Thiên nói:

- Cha, các người có thể không động thủ thì nên tận lực tránh không động thủ đi, dẫn người nọ tới thật thì chúng ta sẽ gặp tai ương đó, trải qua ba trận chiến liên tục trong cuộc luận võ này, dược lực của Ngọc Linh chi trong cơ thể con hầu như đã bị hấp thu hoàn toàn rồi, rất nhanh là sẽ đột phá tới cảnh giới võ đạo cảnh thập trọng, không bao lâu nữa, chờ con bước vào Tiên thiên cảnh, con liền có thể diệt trừ ba nhà Ngưu, Trình, Trương.

Đang lúc nói chuyện, Huyền Thiên lấy mảnh bản đồ bảo tàng để trong ngực áo ra, nói tiếp:

- Ngưu Chấn Sơn hôm nay vì tiếc rẻ năm mươi vạn lượng bạc mà coi mảnh bản đồ bảo tàng này như rác rưởi mà đưa cho con, nhưng hắn không biết chuyện trên người con vừa lúc lại có hai mảnh bản đồ bảo tàng còn lại, địa điểm của bảo tàng này vừa hay là ở cạnh Bắc mạc huyện, con hợp nhất ba phần bản đồ lại, có lẽ sẽ tìm được bảo tàng này, thu được một phen kỳ ngộ.

- A - -!

Ánh mắt của Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt đều sáng ngời lên, Huyền Hồng vui vẻ nói:

- Ta đã nghe nhị cữu của con nói là Ngưu Chấn Sơn đưa cho một mảnh bản đồ rách, kết quả con lại bảo là muốn lấy, hóa ra trên người con đã có sẵn hai mảnh còn lại rồi, Ngưu Chấn Sơn lần này có thể coi là giúp chúng ta một việc tốt rồi.

Huyền Thiên đặt hết ba mảnh bản đồ bảo tàng lên hết trên bàn, quả nhiên, ba mảnh hợp lại vừa khít với nhau, mỗi một phần không trọn vẹn của từng mảnh bản đồ đều bổ sung với nhau, tạo thành một phần địa đồ hoàn chỉnh.

- Dãy núi Thú Hoang!

Nhìn vào hình vẽ một ngọn núi đặc thù trên tấm bản đồ hoàn chỉnh, Huyền Thiên và Huyền Hồng đều trăm miệng một lời thốt lên một câu.

Địa điểm của bảo tàng là ở trong Thú Hoang sơn mạch, nằm ở phía bắc của Bắc Mạc huyện, là một ngọn núi ước chừng phải cao hơn cả ngàn dặm.

Thú Hoang sơn mạch, chính là càng rộng và dài hơn, cũng nguy hiểm hơn dãy núi Âm Phong rất nhiều, đây cũng là nơi yêu thú trú ngụ đông đảo nhất ở Thần châu đại địa này.

Ở phía ngoài của dãy núi Âm Phong thì còn có yêu thú cấp một hoạt động, chứ còn ở Thú Hoang sơn mạch này thì cấp thấp nhất cũng phải là yêu thứ cấp hai, đi vào vài trăm dặm sẽ có yêu thú cấp ba xuất hiện, nếu tiếp tục tiến vào sâu bên trong thì thậm chí yêu thú cao cấp cỡ cấp năm, cấp sáu, cấp bảy cũng có.

Ngọn núi được vẽ trên bản đồ nằm ở khoảng vị trí sâu vào tầm ngàn dặm gì đó trong Thú Hoang sơn mạch, nơi đó tuyệt đối là địa bàn của yêu thú cấp ba, cao thủ mới bước vào Tiên thiên cảnh, chẳng có bất kỳ ai dám đơn độc tiến vào địa bàn của yêu thú cấp ba một cách tùy tiện cả.

Huyền Thiên chỉ tay lên chỗ ngọn núi trên bản đồ, nói:

- Cha, con muốn tới Thú Hoang sơn mạch một chuyến.

Hoàng Nguyệt đứng bên cạnh vội la lên:

- Thiên Nhi, Thú Hoang sơn mạch không giống với Âm Phong sơn mạch đâu, bên trong nó có rất nhiều yêu thú lợi hại, cho dù là cha con lúc toàn thịnh cũng không thể nào tùy ý đi lại bên trong Thú Hoang sơn mạch được đâu.

Huyền Thiên nghe vậy thì trong lòng liền cả kinh, lúc toàn thịnh của Huyền Hồng, chính là một siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh tứ trọng, mấy yêu thú cấp thấp cỡ cấp một hay hai đã tương đương với Võ đạo cảnh, yêu thú tầm trung cỡ cấp ba hay bốn thì tương đương với Tiên thiên cảnh, yêu thú cấp cao cỡ cấp năm cấp sáu tương đương với địa giai cảnh, yêu thú có thực lực xêm xêm với siêu cấp cường giả cỡ Thiên giai cảnh chính là yêu thú cấp bảy, cấp tám.

Chẳng lẽ bên trong Thú Hoang sơn mạch có luôn cả siêu cấp yêu thú cấp bảy cấp tám luôn sao?

Huyền Hồng nói:

- Nguyệt, nàng không cần phải lo lắng, Thú Hoang vô cùng rộng lớn, trong khoảng ngàn dặm bất quá chỉ là biên giới của Thú Hoang thôi, không gặp được mấy yêu thú cao cấp kia đâu, bất quá nhất định là sẽ đụng phải yêu thú cấp ba, Thiên Nhi, lấy thực lực của con bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với yêu thú cấp ba có thực lực thấp nhất mà thôi, cứ thế mà tới Thú Hoang sơn mạch thì đúng là rất quy hiểm!

Huyền Thiên nói:

- Cha, mẹ, các người không cần phải lo lắng, con trước mắt tạm thời sẽ không đi, trải qua mấy trận đấu lần này ở trận tỉ võ, con đã hoàn toàn hấp thu hết dược lực của Ngọc Linh chi rồi, tu vi rất nhanh sẽ đột phá tới Võ đạo cảnh thập trọng, tới lúc đó thực lực sẽ tăng lên không ít, mấy yêu thú cấp ba bình thường cũng sẽ không đáng ngại nữa, bất quá, vì đảm bảo an toàn một chút, con sẽ tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành rồi mới tới Thú Hoang sơn mạch, cho dù gặp phải yêu thú lợi hại, đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát thân được.

Trong Âm Phong sơn mạch, Huyền Thiên đã từng bị yêu thú cấp ba đuổi giết, bằng vào Báo Ảnh thuật đã đạt tới cảnh giới đại thành mà có thể chạy thoát được, hiện tại lại tu luyện thân pháp Huyền giai hạ phẩm Long Hổ bộ tới cảnh giới tiểu thành, tốc độ lại càng nhanh hơn nữa, yêu thú cấp ba bình thường căn bản không thể nào đuổi kịp được.

Bất quá, Thú Hoang sơn mạch so với Âm Phong sơn mạch thì nguy hiểm hơn rất nhiều, ở khu vực hoạt động của yêu thú cấp ba, cũng có khả năng sẽ đụng phải yêu thú cấp bốn, nếu có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, thì cho dù gặp phải yêu thú cấp bốn đi nữa thì cũng vẫn có cơ hội chạy thoát được.

Huyền Hồng gật gật đầu:

- Nếu như muốn tu luyện nhanh hơn người khác trên con đường võ đạo thì chỉ bế quan khổ tu, vững bước đi tới thôi là không đủ, ngoại trừ phải có thiên tư và ngộ tính nhất định ra, mấu chốt còn phải xem cơ hội và vận khí nữa, Thiên Nhi, nếu như con có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành thì con hoàn toàn có thể một mình đi tới Thú Hoang sơn mạch.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1895)