Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0117

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0117: Cường hóa thể chất (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Lazada


Nhưng như vậy đã cực kì khủng khiếp, ít nhất thì võ giả chỉ cần không sử dụng binh khí trực tiếp công kích trên người Huyền Thiên thì công kích của đao khí, kiếm khí thì đều khó tạo thành thương tổn với Huyền Thiên.

Thân thể Hắc Tuyến Vương Xà dài đến sáu bảy mươi mét, máu tươi trong cơ thể nhiều không kể xiết, Huyền Thiên uống nửa canh giờ chỉ sợ là cũng không thể uống hết một phần mười, nhưng thân thể Huyền Thiên cường hóa đã đến cực hạ nên không thể uống thêm nữa.

Nhìn về phía thi thể Hắc Tuyến Vương Xà, vảy rắn này cũng là một trong bảo khố, nếu có đủ vảy rắn để làm một bộ quần áo thì bảo khí Huyền Giai trở xuống đến vũ khí bình thường cũng đều không phá được phòng ngự.

Nếu có luyện khí sư tìm được vảy rắn này, thậm chí có thể luyện thành Huyền Giai bảo khí phòng ngự, chỉ sợ là ngay cả Huyền Giai bảo khí công kích, cũng rất khó có thể phá vỡ.

Nếu như Hắc Tuyến Vương Xà còn sống thì cho dù Huyền Thiên có dùng Hàn Tuyết kiếm chém thì cũng khó có thể chém phá được vảy rắn, nhưng mà Hắc Tuyến Vương Xà đã chết nên không có "chân khí" gia trì, phòng ngự của vảy rắn đã thấp rất nhiều lần rồi, Huyền Thiên sử dụng Hàn Tuyết kiếm tiêu hao chút ít tinh lực thì vẫn có thể lột bỏ vảy rắn của Hắc Tuyến Vương Xà.

Mất sức của chín trâu hai hổ, qua gần nửa canh giờ, Huyền Thiên mới lột bỏ được mười mét vảy rắn, nhưng đồng thời cái khối này cũng không hề nhỏ, nếu tiếp tục lột tiếp thì không cách nào mang theo, chỉ có thể bỏ qua.

Lưng đeo vảy rắn bị lột bỏ, Huyền Thiên dọc theo phương hướng tàng bảo đồ bày ra, đi thẳng đến đại điểm bảo tàng.

Ước chừng đi hơn bốn mươi dặm thì Huyền Thiên đã đi tới dưới ngọn núi mà tàng bảo đồ biểu thị, phía trước có một thác nước chảy từ sườn núi xuống, ở dưới thác nước có một đầm nước rộng khoảng ba bốn mươi mét, phía đông đầm nước có một con sông nhỏ rộng chừng sáu bảy mét.

Xem trên địa điểm tàng bảo đồ biểu thị thì cửa vào ở trong đầm nước dưới thác nước

Huyền Thiên đứng quan sát bên cạnh đầm nước một hồi, ánh mắt giương lên rơi vào trên thác nước, chuẩn xác mà nói thì phía sau thác nước, chỉ là ánh mắt Huyền Thiên không có năng lực nhìn thấu nên không thể nhìn được cảnh tượng phía sau thác nước.

Đứng ở dưới núi nhìn thì phía sau thác nước tựa hồ đều là đá xanh, nhưng Huyền Thiên lại là một người xuyên không, kiếp trước đã nhìn đọc qua không ít tiểu thuyết nên biết rõ bình thường đằng sau thác nước sẽ có sơn động, ngoài ra trong tiểu thuyết còn nói đó là nơi dễ có bảo tàng nhất.

Thác nước theo sườn núi chảy xuống, độ cao ước chừng hơn bốn trăm mét, thân thể Huyền Thiên nhảy lên, thi triển long hổ bộ, thân thể phóng qua đầm nước, trực tiếp bay về phía sau thác nước.

Bất quá điều khiến Huyền Thiên thất vọng chính là đằng sau thác nước không hề có sơn động mà thật sự chỉ có đá xanh.

Bất đắc dĩ Huyền Thiên phải nhảy xuống, theo thác nước nhảy vào trong đầm nước, nếu đằng sau thác nước không có cửa vào thì cửa vào bảo tàng hẳn là ở trong đầm nước.

Huyền Thiên thầm nghĩ: chẳng lẽ ta lại có duyên với đầm nước sao? Ở trong đầm Ẩn Kiếm ta đã từng kiếm được một thanh bạch ngọc kiếm nhỏ, ngay lúc này tìm kiếm bảo tàng cũng là bắt đầu từ trong đầm nước?

Huyền Thiên vừa mới nghĩ lại thì trong lúc đó có một hình bóng màu xanh từ một bên phóng đến, là một đại xa màu xanh biết, yêu thú tam cấp đê giai - - Lục Thủy Mãng.

Tốc độ của Lục Thủy Mãng trong nước rất nhanh, mà Huyền Thiên bị lực cản của nước nên tốc độ giảm đi nhiều. Vậy nên khi một đuôi của Lục Thủy Mãng quét tới, Huyền Thiên nghiêng người né tránh được nhưng đuôi Lục Thủy Mãng lại quét trúng kiếm sau lưng Huyền Thiên, Hàn Tuyết kiếm lập tức bị đánh rớt qua một bên.

Không có Hàn Tuyết kiếm khiến Huyền Thiên trở thành một kiếm khách không có kiếm.

Tốc độ của Lục Thủy Mãng cực nhanh, thân hình dài ước chừng khoảng ba mươi thước, quấn lại, vừa vặn quấn hết cả người Huyền Thiên.

- Mẹ nó, lão tử không chỉ có duyên với đầm nước mà còn có duyên với xà, kháo

Liên tục gặp được hai yêu thú là rắn khiến Huyền Thiên không nhịn được mà mắng to trong lòng.

Xà là một con vật rất cường hạng, quấn quanh con mồi, trên cơ bản chính là cuốn lấy con mồi thập tử nhất sinh.

Lục Thủy Mãng gắt gao cuốn lấy thân thể Huyền Thiên, mở miệng ra, miệng rắn mở ra còn to hơn cả đầu Huyền Thiên, cắn tới hướng Huyền Thiên.

- Lão hổ không phát uy thì tưởng rằng ta là mèo bệnh à, một yêu thú tam cấp đê giai mà cũng dám tập kích ta à.

Huyền Thiên giờ đã khác xưa, thể chất cường hóa, lực lớn vô cùng, cho dù trong tay không có kiếm thì thân thể của hắn cũng là một thứ vũ khí vô cùng đáng sợ.

Huyền Thiên đánh ra một quyền hướng về phía đầu của Lục Thủy Mãng, lực cản của nước không các nào ngăn cản sức mạnh của Huyền Thiên bộc phát, một quyền đánh ra liền khiến Lục Thủy Mãng chóng hết cả mặt.

Tay kia của Huyền Thiên đưa về phía trước dùng sức nhéo ngay thất thốn của Lục Thủy Mãng, khiến miệng của Lục Thủy Mãng há to, toàn thân vô lực, lực cuốn lấy thân thể Huyền Thiên lập tức được nới lỏng.

Huyền Thiên liên tục tung ra vài quyền vào trên đầu Lục Thủy Mãng, sau đó uốn éo vặn gãy cổ Lục Thủy Mãng, thân thể Lục Thủy Mãng vẫn còn đang vặn vẹo nhưng cuối cùng lại chìm dần xuống đầm nước, hẳn là đã chết rồi.

Ném Lục Thủy Mãng ra, Huyền Thiên nhặt Hàn Tuyết kiếm về, bắt đầu tìm kiếm ở trong đầm nước.

Quái thật, đầm nước này không có cửa ra vào nào cả, tất cả đều bình thường.

Với tu vi của Huyền Thiên thì nín thở chừng mười phút đồng hồ không phải là việc khó, cuối cùng sau khi tìm kiếm một lần chung quanh đầm nước, thì ở gần ngọn núi bên cạnh đầm nước, ở bên cạnh khối đá xanh, Huyền Thiên đã phát hiện một điểm kỳ quặc trên một khối thạch bích bóng loáng.

Trên thạch bích này có năm tảng đá giống như năm cái bánh bao, sắp xếp không theo một quy tắc nào cả.

Năm tảng đá này Huyền Thiên nhấc lên nhưng lại không cầm nổi, nhưng lại có thể trượt ở trên thạch bích.

Huyền Thiên trong nháy mắt đã nghĩ tới.

Ở đằng sau thác nước, trên một tảng đá có độ cao khoảng trăm mét gì đó, Huyền Thiên phát hiện ngũ xử ao tào, lúc ấy hắn cho rằng đã tìm được chốt mở, nhưng ngũ xử ao tào căn bản không thể động, tựa hồ như tồn tại tự nhiên, cho nên Huyền Thiên không có suy nghĩ nhiều.

Hiện tại xem ra thì có lẽ mấy cái này có liên quan đến nhau.

Huyền Thiên di chuyển năm tảng đá trên thạch bích theo như ngũ xử ao tào trên tảng đá đằng sau thác nước, sắp xếp giống y như đúc.

Sau đó Huyền Thiên phóng lên trời, ly khai khỏi đầm nước, đi tới đằng sau thác nước, sử dụng "Long hổ bộ" đi vào chỗ cao trăm mét.

Huyền Thiên đoán không sai, quả nhiên năm tảng đá có liên quan với ngũ xử ao tào phía trên, hiện tại có một tảng đá xanh đã dời đi một bên, lộ ra một cái động âm u, tối tăm.

Đã đến cửa vào bảo tàng thì không thể không vào.

Ầm ầm!

Huyền Thiên vừa mới đi vào sơn động thì một âm thanh vang lên, cửa vào bị đóng lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1895)