← Ch.0257 | Ch.0259 → |
Đúng là không để hắn vào mắt mà, trong lòng Đặng Phi giận dữ, hắn tung một cước như thiểm điện ra rồi giẫm mạnh lên mặt đất.
Bành! Âm thanh nổ vang kèm theo một đạo tiếng kêu thảm thiết thê lương người tới bị Đặng Phi dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Đặng Phi gầm lên một tiếng:
- Không nghe được có người nói cung nghênh Đặng Phi sư huynh sao? Biết rõ ta đã tới, còn vội vàng hấp tấp lao về phía ta làm gì?
Mặt đệ tử kia bị lòng bàn chân Đặng Phi dẫm vào, hắn rên thảm nói:
- Đặng sư huynh, là ta... ta là Dương Kiệt!
- Dương Kiệt?
Đặng Phi thu chân lại, người dưới chân ngẩng đầu lên, tuy rằng trên mặt có một cái dấu chân, mặt bên kia có một dấu tay nhưng người này đúng là kẻ đi mở đường - Dương Kiệt. Đặng Phi hỏi:
- Dương Kiệt sư đệ, ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Dương Kiệt từ trên mặt đất bò lên, nói:
- Đặng sư huynh, là Huyền Thiên, Huyền Thiên ở bên trong, đệ bảo hắn nhường đường, hắn chẳng những không làm còn tát đệa một cái. Đặng sư huynh hắn đánh vào mặt của đệ chính là dẫm lên thể diện của ngài, đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Đệ là người của ngài hắn cũng dám đánh, quả thực quá làm càn.
- Huyền Thiên? Hắn còn sống trở lại?
Sắc mặt Đặng Phi lập tức cả kinh, thầm nghĩ: chẳng lẽ đám người Tứ trưởng lão thất thủ rồi sao? Vậy làm sao có thể, Tứ trưởng lão tự thân xuất mã làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Không cho phép Đặng Phi suy nghĩ nhiều, Huyền Thiên đã từ trong nội đường nhân sự đi ra xuất hiện trong tầm mắt của Đặng Phi.
Chứng kiến Huyền Thiên, trong lòng Đặng Phi phát giác khí tức nguy hiểm khiến cho tâm tình hắn nổi giận.
- Cút sang một bên!
Đặng Phi đá ra một cước, Dương Kiệt đột nhiên không kịp đề phòng, tuyệt đối không nghĩ tới Đặng Phi lại đột nhiên cho hắn một cước. Cả người hắn như một trái bóng da, bị Đặng Phi đá ra ngoài mấy chục thước phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Trong lòng Đặng Phi tinh tường, nếu là Huyền Thiên biết hết thảy, không chỉ có là hắn, mà ngay cả gia tộc của hắn cũng vì thế mà diệt vong.
Huyền Thiên là bất thế thiên tài của Thiên Kiếm Tông, nếu như tông môn biết có người muốn mưu hại Huyền Thiên, nhất định sẽ diệt trừ, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trong nháy mắt Đặng Phi dâng lên sát ý đối với Huyền Thiên, sát ý tất sát.
- Giết hắn đi, cùng hắn quyết đấu trước mặt mọi người không chết không thôi. Giết hắn thì tối đa ta chỉ bị xử tử, nhưng gia tộc lại có thể bảo toàn, có lẽ Sở sư huynh sẽ vì ta cầu tình, nói ta là quyết đấu ngộ sát hắn, có khả năng ta chỉ bị tông môn xử phạt mà không bị chết!
Trong lòng Đặng Phi suy nghĩ rất nhanh.
Thấy Đặng Phi, trong lòng Huyền Thiên cũng dâng lên sát ý vô hạn.
Bất quá, Huyền Thiên không có cân nhắc được nhiều như Đặng Phi, mặc kệ trước công chúng cũng tốt, vạn chúng nhìn trừng trừng cũng tốt, Huyền Thiên cũng đánh chết Đặng Phi. Người này không thể tha cho hắn sống.
Ánh mắt hai người mang theo sát ý khắc thật sâu vào trong lòng song phương, .
Cảm nhận được sát ý của Huyền Thiên, Đặng Phi cũng xác định Huyền Thiên đã biết mọi chuyện. Một ít tia may mắn trong lòng không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có mục đích giết chết thằng này.
Huyền Thiên ra khỏi nhân sự đường đối diện cách Đặng Phi hơn ba mươi mét, hắn lẳng lặng nhìn Đặng Phi, không ai lên tiếng.
Sát ý trong ánh mắt đã nói lên rất nhiều điều.
Hai người muốn nói đều chỉ có một chữ chết!
Sát ý tràn ngập, ở giữa hư không của Huyền Thiên cùng Đặng Phi trở nên vặn vẹo, khí tràng vô hình bắt đầu khởi động.
Nội môn đệ tử hai bên đường ở bên ngoài nhân sự đường cảm nhận được sát ý song phương, nguyên một đám kinh hãi không hiểu.
Bọn họ từng bước từng bước đi ra đồng dạng ánh mắt kinh hãi nhìn hai người.
- Đặng Phi, ta với ngươi quyết đấu!
- Huyền Thiên, ta với ngươi quyết đấu!
Sau nửa ngày Huyền Thiên cùng Đặng Phi đồng thời mở miệng, nói cùng một câu.
- Được, ta đáp ứng cùng quyết đấu!
- Được, ta đáp ứng cùng quyết đấu!
Hai người giống như sớm có tập luyện mà đồng thời lên tiếng.
Đặng Phi nói:
- Đi, đi lôi đài ở Thiên Kiếm quảng trường.
Huyền Thiên vẫn không nhúc nhích, lắc đầu nói:
- Không, ngay ở chỗ này.
Nếu là sinh tử quyết đấu, cần gì phải đi lôi đài, ở đâu cũng đều giống nhau.
Đặng Phi trầm mặc một chút, nói:
- Tốt, ngay ở chỗ này.
Đặng Phi cảm thấy thế sự thật là tang thương, hơn nửa năm trước, hắn gặp Huyền Thiên tại Âm Phong Sơn Mạch, Huyền Thiên vẫn chỉ là ngoại môn đệ tử Võ Đạo cảnh bát trọng.
Mà hắn có tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng, nội môn nhị đệ tử.
Không lâu sau, hắn đã trở thành đệ tử đệ nhất nội môn phong quang vô hạn.
Không nghĩ tới, ngắn ngủn nửa năm thời giờ, Huyền Thiên lại phát triển đến tình trạng này.
Lúc ấy ánh mắt của hắn chả thèm liếc ngoại môn đệ tử như Huyền Thiên thì giờ đây Huyền Thiên đã có thực lực quyết chiến sinh tử cùng hắn.
Huyền Thiên tại thời điểm tu vi còn là Tiên Thiên Cảnh nhất trọng đã đả bại nội môn đệ tử đệ ngũ Dương Ma - Dương Thiên Quân.
Hiện tại tu vi của Huyền Thiên đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh nhị trọng.
Mỗi một vị nội môn đệ tử cũng biết thực lực của Huyền Thiên đáng sợ như thế nào.
Dù Đặng Phi là đệ tử đệ nhất nội môn, thực lực cường đại, không ít vũ giả Tiên Thiên Cảnh tứ trọng đều thua ở trên tay hắn, nhưng khi đối mặt với Huyền Thiên đều cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn.
Huyền Thiên không có cho Đặng Phi quá nhiều cân nhắc, hắn nhẹ nhàng phun ra bốn chữ:
- Quyết đấu bắt đầu!
Vừa mới nói xong, hai chân Huyền Thiên khụy xuống, đạp mạnh xuống mặt đất.
Đại địa chấn động, một dấu chân sâu hơn một tấc lập tức xuất hiện.
Thân thể Huyền Thiên trong khoảnh khắc đó, biến mất tại chỗ.
Hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chốc lát liền xông đến trước mặt Đặng Phi.
Bàn tay Huyền Thiên vừa nhấc theo thế xông tới của thân thể đánh ra một chưởng.
Tiên Thiên Chân Hỏa theo bàn tay nổ bắn ra trong chốc lát hóa thành một thanh hỏa diễm đao mang.
Huyền giai hạ phẩm võ kỹ - - Phách Hỏa Đao.
Phốc - -
Phách Hỏa Đao thân là chưởng pháp, không có trầm trọng như chưởng mang, nhưng nó có bóng kiếm sự sắc bén của đao mang kiếm ảnh, khí kình hộ thể của Đặng Phi lập tức bị Phách Hỏa Đao nghiền nát.
Sắc mặt Đặng Phi cả kinh, hai mắt nháy mạnh. Thực lực của Huyền Thiên cường đại hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Không cần kiếm, vẻn vẹn là chưởng pháp và một cái nhấc tay đã phá hộ thể khí kình của hắn.
Lập tức Phách Hỏa Đao của Huyền Thiên sắp bổ vào người Đặng Phi.
Đặng Phi triệt thoái phía sau một bước.
Tóc dài dựng lên như một đầu sư tử đang giận dữ biểu lộ hung uy.
Nắm tay phải lập tức mạnh mẽ oanh ra một quyền.
Huyền giai trung phẩm võ kỹ - - Nộ Sư Quyền!
Quyền kình hóa mang sáng chói mắt.
Phách Hỏa Đao tụ hỏa thành nhận bị một kích của quyền mang đả bại.
Trong chốc lát chưởng ấn của Huyền Thiên cùng quyền phong của Đặng Phi giao kích cùng một chỗ.
Một tiếng nổ tung như là tiếng sấm vang lên, khí lưu bắn ra bốn phía.
Khí kình của hai người cuốn lấy nhau, theo chưởng ấn quyền mang va chạm kịch liệt.
← Ch. 0257 | Ch. 0259 → |