← Ch.0266 | Ch.0268 → |
Nhưng tốc độ cực nhanh, phi thường lợi hại. Mặc dù qua trăm năm nhưng danh hào của Nhất Kiếm Tuyệt Mệnh Chu Vô Ảnh vẫn vang danh truyền lưu ở trên vương triều Thần Đao Vương.
Nguyên nhân chính là như thế, Huyền Thiên đạt được Tuyệt Ảnh tâm pháp trọng yếu hơn huyền giai phẩm công pháp khác, mới có thể vinh danh trên công đức bảng Võ Kỹ Các.
Dựa theo quy định của Thiên Kiếm Tông chỉ có vì tông môn đạt được hai loại huyền giai phẩm công pháp võ kỹ mới có tư cách vinh danh trên công đức bảng Võ Kỹ Các.
Tuyệt Ảnh tâm pháp không có hạn chế thể chất thuộc tính, mỗi người đều có thể tu luyện. Chỉ là ngộ tính cao thấp có quan hệ cùng thành tựu. Thiên Kiếm Tông đã lấy được Tuyệt Ảnh kiếm pháp, tất cả mọi người tu luyện thì chỉnh thể thực lực sẽ đại tăng.
Không người nào dám xem nhẹ tác dụng của Tuyệt Ảnh kiếm pháp.
Vũ Chấn Khôn nhận lấy Tuyệt Ảnh tâm pháp lật vài tờ, gật nhẹ đầu, nói:
- Ân, hoàn toàn chính xác không giả, Huyền Thiên, ta đại biểu Võ Kỹ Các, cảm tạ ngươi.
Huyền Thiên nói:
- Vũ trưởng lão nói quá lời, đệ tử không dám nhận.
Trong nháy mắt trong lòng chúng đệ tử cùng trưởng lão từ hình tượng Huyền Thiên sát hại đồng môn đệ tử biến thành công thần có đại cống hiến đối với tông môn chuyển biến 180°.
Ánh mắt chúng đệ tử nhìn Huyền Thiên toát ra vẻ kính ngưỡng, thậm chí là sùng bái.
Trong ánh mắt đám nội môn trưởng lão cũng lộ ra hâm mộ.
Vũ Chấn Khôn thu Tuyệt Ảnh tâm pháp lại rồi đi đến bên cạnh Đặng Phi, lớn tiếng nói:
- Đặng Phi chết chưa hết tội, bổn tọa sẽ đích thân thẩm lí và phán quyết, tra rõ đồng đảng, gia tộc của hắn sẽ do đích thân bổn tọa đến nhà bái phỏng. Dám động thiên tài đệ tử của bổn tông thì phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng. Đem Đặng Phi, Huyền Thiên và những người liên quan đi.
- Đợi một chút... !
Sở Chiến Phàm vừa rồi giữ im lặng lớn tiếng nói:
- Huyền Thiên đánh chết Đặng Phi là chuyện đã xảy ra thì bỏ qua, nhưng mà hắn đả thương con ta Sở Phong phải tiếp nhận xử phạt của Hình Phạt Đường.
Vũ Chấn Khôn nói:
- Hậu bối đệ tử luận bàn, thắng bại là thường tình, nhất thời thu tay không được, bị thương không thể tránh được. Sở sư đệ mặc dù Sở Phong bị thương là do Huyền Thiên không đúng, nhưng mà Huyền Thiên mang về Tuyệt Ảnh tâm pháp cho bổn tông có công lớn lao, chẳng lẽ, công lớn như thế vẫn không thể xóa đi sai lầm nhỏ sao?
- Sai lầm nhỏ? Toàn thân Phong nhi đều là vết thương, hiện giờ đã ngất đi mà nói là sai lầm nhỏ? Nói rõ cố ý đả thương người.
Thanh âm Sở Chiến Phàm càng nói càng lạnh:
- Vũ sư huynh, ngươi không nên thiên vị quá mức, ta bất kể hắn có công lao gì. Đã phạm vào môn quy thì phải thừa nhận xử phạt, bổn tọa thân là thủ tọa Hình Phạt Đường lo liệu công đạo, nhất định phạt. Huyền Thiên, ngươi thúc thủ chịu trói, đi Hình Phạt Đường tự thú hay là muốn bổn tọa xuất thủ, áp ngươi đi qua?
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Sở Chiến Phàm nhìn Huyền Thiên như là lưỡi dao sắc bén phong mang chi khí lộ ra.
Huyền Thiên đón ánh mắt của Sở Chiến Phàm giống như cây kim so với cọng râu, khí thế to lớn, không kém chút nào nói:
- Sở trưởng lão, ai phạm vào môn quy? Ngươi không nên ngậm máu phun người.
Huyền Thiên sẽ không cố ý đi gây phiền toái, nhưng mà nếu như phiền toái tự động đến thì hắn cũng không sợ, có Lăng Dật Trần làm chỗ dựa, trong lòng của hắn tự tin mười phần.
Đừng nói là trước mặt Sở Chiến Phàm, cho dù là trước mặt tông chủ Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên cũng sẽ không có chút nể nang.
Thấy Huyền Thiên không bị khí thế uy nghiêm của mình ảnh hưởng, lửa giận trong lòng Sở Chiến Phàm càng tăng lên, hắn quát:
- Đồ hỗn trướng, còn dám ở trước mặt ta rống to.
Thanh âm Huyền Thiên tuy rằng không nhỏ, nhưng tuyệt đối không có giống Sở Chiến Phàm rống như thế, hắn bình tĩnh nói:
- Ở đây có nhiều trưởng lãp nội môn cùng với đệ tử nội môn như vậy. Ai rống to thì mọi người đều biết rõ, Vũ trưởng lão, ngài hẳn là coi mọi người như mù điếc sao? Cuộc chiến của đệ tử cùng với Sở Phong, mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, là Sở Phong chủ động khiêu khích, chủ động tấn công đệ tử. Đệ tử bị hắn công kích hơn mười chiêu mới xuất thủ đánh trả, chỉ là thực lực của Sở Phong quá yếu. Đệ tử thật không ngờ, đệ tử mới đánh trả ba quyền hai cước hắn đã trở nên như thế. Tình hình chiến đấu kịch liệt khi đó trong lúc nhất thời không thể thu tay, nếu không phải Sở Phong quá yếu đuối, có thể đứng vững trước hai chiêu của đệ tử thì cũng sẽ không bị bại chật vật như thế mà nhanh chóng như thế.
Trong miệng Huyền Thiên, Sở Phong quả thực quá yếu như quả hồng mềm, muốn bóp tròn thì tròn, muốn bóp bẹp thì bẹp. Sở Chiến Phàm càng nghe càng giận, ngực phập phồng không ngừng, quả thực muốn nổ tung, hắn quát:
- Đồ hỗn trướng, ngươi còn dám nói xạo!
Ánh mắt Huyền Thiên hướng nội môn đệ tử bốn phía quét qua, lớn tiếng hỏi:
- Các vị sư đệ, các ngươi vừa rồi đều nhìn, phải Sở Phong chủ động xuất thủ với ta không?
Bốn phía lặng ngắt như tờ, chúng nội môn đệ tử, lúc này chỉ cảm thấy núi lớn áp trong lòng, nào ai dám nói?
- Phải hay là không?
Vũ Chấn Khôn hét lớn một tiếng.
Vũ Chấn Khôn thân là thủ tọa trưởng lão Võ Kỹ Các, bài danh trưởng lão gần với Đại trưởng lão. Hắn vừa lên tiếng, chúng nội môn đệ tử không còn cảm nhận được khí thế áp bách của Sở Chiến Phàm, lập tức dễ dàng rất nhiều, không dám không trả lời. Ít nhất hai phần ba nội môn đệ tử cùng kêu lên:
- Vâng!!
Huyền Thiên tiếp tục hỏi:
- Sở Phong xuất thủ với ta, có phải ta một mực phòng thủ, thẳng đến Sở Phong đâm mấy chục kiếm ta mới không thể không hoàn thủ?
Uy thế trong lời nói vừa rồi của Vũ Chấn Khôn vẫn còn, đại bộ phận nội môn đệ tử đáp:
- Đúng!
Huyền Thiên nói:
- Ta hoàn thủ một hai chiêu, Sở Phong bị thua, hơn nữa bản thân bị trọng thương?
- Đúng!
Huyền Thiên nhìn Sở Chiến Phàm, nhún vai, nói:
- Sở trưởng lão, lần này ngài nghe rõ ràng rồi chứ? Nếu không phải Sở Phong tự cho là đúng muốn cùng đệ tử chiến một trận, đệ tử căn bản không có để hắn vào mắt? Nếu như không phải Sở Phong một mực hướng đệ tử công kích, hơn nữa thi triển đại sát chiêu Lưu Tinh Phi Tốc Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm liên tục đâm đệ tử mấy chục kiếm. Đệ tử không thể làm gì khác hơn phải đánh trả, nếu không phải Sở Phong quá yếu đuối, làm sao bị một hai chiêu của đệ tử đánh trọng thương??
- Đáng tiếc Sở Phong quá vô dụng, chỉ cần hắn mạnh hơn một chút, có thể duy trì tới lúc Sở trưởng lão ngài tới lo liệu môn quy, dùng thân phận thủ tọa Hình Phạt Đường của Sở trưởng lão nhất định sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật mà mang Sở Phong về Hình Phạt Đường chịu phạt. Như thế so với hắn tự mình chuốc lấy cực khổ, tổn thương dưới tay đệ tử thì tốt hơn nhiều. Môn quy sâm nghiêm cũng không thể xử phạt Sở Phong thành cái dạng vừa rồi.
Nhìn Huyền Thiên, trong lòng chúng nội môn trưởng lão đều nói: khá lắm nhanh mồm nhanh miệng.
Tuy rằng Huyền Thiên nói rõ ràng hợp lý, nhưng mà Sở Chiến Phàm thì càng nghe càng giận, trong lòng nghẹn một hơi cơ hồ muốn tuôn ra. Cuối cùng hắn thẹn quá hoá giận hét lớn một tiếng:
- Bổn tọa đập chết tiểu tử ăn nói bừa bãi ngươi.
← Ch. 0266 | Ch. 0268 → |