Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0434

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0434: Âm mưu quỷ kế (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Shopee


cũng đi tới, đi tới Hằng Nhạc Sơn ở giữa Liên Nhạc Tông, Vân Mộng cốc, Cự Linh Môn.

Ngạo Vô Song, Ngạo Cam Tuyền hai người dẫn đầu đi tới Hằng Nhạc Sơn, đang chờ ở chân núi.

Ngạo Huyên Huyên, Hoành Phượng Vân, Ngạo Thanh Hồng, Phùng Ngọc Lan bốn người Huyền Thiên không thấy, có khả năng còn chưa có tới.

Hai bên gặp nhau, Vệ Song Lâm liền đem chuyện xảy ra ở Cự Linh Môn nói cho Ngạo Vô Song nghe một lần, nghe được Ngạo Vô Song cùng Ngạo Cam Tuyền hai người kinh hãi nhìn nhau, thật không ngờ trong một ngày Huyền Thiên, Vệ Song Lâm ở Cự Linh Môn lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Đương nhiên Vệ Song Lâm sẽ không nói phát hiện trong Cự Linh Môn có người cấu kết với Luyện Huyết Tà Giáo là công lao của mình Huyền Thiên, mà là nói đó là thành quả của bọn họ.

Ngạo Vô Song vẫn nhìn Huyền Thiên không vừa mắt, chưa từng cho sắc mặt tốt, Huyền Thiên nhìn vào trong mắt, đến Hằng Nhạc Sơn thì cùng Tiểu Hổ đứng ở một bên, không quan tâm tới Ngạo Vô Song.

Mặc dù không có chính diện nhìn Ngạo Vô Song. Nhưng mà thần sắc của mọi người Huyền Thiên đều có quan sát, phát hiện hôm nay trên mặt Ngạo Vô Song không có nụ cười nào. Hơn nữa ánh mắt thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua hắn, cũng không có cừu thị như ngày xưa. Ngược lại có chút hưng phấn, kích động.

Tuy những biến hóa này rất nhỏ bé, nhưng Huyền Thiên nhìn vào trong mắt. Lại biết Ngạo Vô Song nhất định có chuyện gì, hơn nữa có liên quan tới hắn.

Qua một lát Vệ Song Lâm đem chuyện xảy ra trong Cự Linh Môn nói xong, thậm chí trong đó còn có chuyện Huyền Thiên một kiếm đánh chết trưởng lão nội môn của Cự Linh Môn, Tiểu Hổ lập tức đánh giết Hô Duyên Báo, trong lời nói mang theo tin tức thực lực của Huyền Thiên.

Tuy Ngạo Vô Song nghe được thì kinh hãi, nhưng trên mặt thủy chung mỉm cười, dường như hôm nay là ngày tốt lành của hắn.

Nghe được Vệ Song Lâm giảng thuật, Ngạo Vô Song đi tới gần Huyền Thiên, Ngạo Cam Tuyền, Vệ Song Lâm, Bặc Hi Trí đều đứng ở sau lưng.

Huyền Thiên thấy bọn họ đi tới chỗ mình, chính diện nghênh tiếp ánh mắt của Ngạo Vô Song, nói:

- Ngạo Huyên Huyên cùng Hoành Phượng Vân các nàng như thế nào còn cũng không đến?

Huyền Thiên bởi vì Tiểu Hổ săn giết tên đệ tử Cự Linh Môn vụng trộm rời đi. Trở về Cự Linh Môn, lãng phí không ít thời gian, cho nên lúc này tới tương đối trễ, nếu như Ngạo Huyên Huyên cùng Hoành Phượng Vân đi Vân Mộng cốc không có đại sự gì, có lẽ còn tới sớm hơn Huyền Thiên mới đúng.

Thế nhưng mà hai người không thấy bóng dáng, làm cho bọn họ có chút kỳ quái.

Huyền Thiên có loại dự cảm, Ngạo Huyên Huyên, Hoành Phượng Vân hai người còn chưa tới, dường như có khả năng liên quan tới Ngạo Vô Song.

Ngạo Vô Song nghe vậy dáng tươi cười càng sáng lạn, nói:

- Các nàng sẽ không tới.

- Ah?

Huyền Thiên sờ sờ đầu Tiểu Hổ, nói:

- Vì cái gì?

Ngạo Vô Song hai tay khoanh trước ngực, hưng phấn nói:

- Sáng sớm hôm nay, các nàng đã thu được truyền tin của ta, ta nói với các nàng địa điểm hội họp đã cải biến, muốn bọn họ đi tới Vân Mộng cốc chờ, ta sẽ đi tới Vân Mộng cốc tìm các nàng.

Từ khi đến Ngạo Kiếm Sơn Trang, Huyền Thiên vẫn có thể cảm nhận được Ngạo Vô Song nhìn hắn dấu diếm sát cơ, hôm nay tuy hắn mặt mũi mỉm cười, thần sắc hưng phấn, nhưng mà sát cơ toát ra càng nồng đậm.

Rất nhiều suy nghĩ đan vào cùng một chỗ, không có nhìn thấy Ngạo Huyên Huyên cùng Hoành Phượng Vân, trong nội tâm Huyền Thiên hiểu được ý đồ của Ngạo Vô Song tám chín phần mười.

Nhưng vẫn phải nhờ Ngạo Vô Song xác định, mới có thể khẳng định.

Huyền Thiên nói:

- Thì ra các nàng ở Vân Mộng cốc chờ chúng ta, chúng ta đi Vân Mộng cốc thôi.

- Ha ha ha ha...

Ngạo Vô Song cười dài một tiếng, nói:

- Hoàng Thiên, lỗ tai ngươi có vấn đề à, ta nói là ta, ta cũng không nói ta và ngươi, cũng không nói gì chúng ta.

Huyền Thiên biết rõ còn cố hỏi:

- Có ý gì?

Vệ Song Lâm bên cạnh lớn tiếng nói:

- Ý tứ chính là từ nay về sau ngươi sẽ không còn tồn tại, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, nghe rõ chưa, ngươi là đồ ngu, ha ha ha...

Ánh mắt Huyền Thiên lạnh lùng:

- Các ngươi muốn giết ta?

Tươi cười trên mặt Ngạo Vô Song hơi dừng lại, nói:

- Hôm nay ngươi hẳn phải chết.

Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Trách không được ngày hôm qua ngươi không cho Ngạo Huyên Huyên đi cùng ta tới Cự Linh Môn, xem ra các ngươi đã sớm có kế hoạch rồi.

- Đương nhiên!

Ngạo Vô Song nhếch môi lên, khôi phục dáng tươi cười.

Huyền Thiên nói:

- Ngạo Vô Song, ta và ngươi xưa nay không thù oán, mà từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, lần này đi ra là đi tìm cứ điểm của Luyện Huyết Tà Giáo, đánh chết yêu nghiệt tà giáo, ngươi lại hao tâm tổn trí ép ta vào đường chết, rốt cuộc là vì cái gì?

- Vì cái gì?

Âm thanh của Ngạo Vô Song đề cao lên một đoạn, quát lớn:

- Ngạo Vô Song ta là đệ nhất thiên tài của Ngạo Châu, ta không cho phép bất luận kẻ nào rung chuyển địa vị của ta, ta mới là tiêu điểm của tất cả mọi người, ai cũng không thể đoạt được hào quang của ta.

Hoàng Thiên, ngươi an ổn đứng trong Thiên Kiếm Tông thì ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi lại đi tham gia thi đấu, muốn tiến vào Thiên Tinh các, để cướp đoạt hào quang vinh quang của ta, chuyện này phạm tới ta rất sâu, đây là chính ngươi muốn chết, chẳng trách người khác làm gì.

Huyền Thiên cười to một tiếng, nói:

- Ha ha ha ha, Ngạo Vô Song, vinh quang của ngươi, ngươi thứ nhất chính là vượt qua tất cả người trong thiên hạ sao? Xem ra hào quang trên người của ngươi quả nhiên là đến không dễ, nhưng mà đệ tử trong Thiên Tinh các thiên tài như mây, mạnh hơn ngươi không biết có bao nhiêu, ngươi tiến vào Thiên Tinh các, giết được hết sao? Cho dù không nói đệ tử Thiên Tinh các, lúc này Thiên Tinh các tuyển nhận đệ tử ở Bắc Vực, Ngạo Châu chỉ là nơi đầu tiên, ngươi giết được ta thì sao? Ngươi có thể trở thành đệ nhất Ngạo Châu, cũng không có khả năng trở thành đệ nhất Bắc Vực, là vàng thì ở đâu cũng sáng, nếu như không phải thì chỉ là cục gạch lót đường cho người khác giẫm lên, mặc kệ ở đâu, chỉ là kẻ bình thường, Ngạo Vô Song, vinh quang đệ nhất ngươi chịu không nổi, bởi vì ngươi căn bản không xứng, lòng dạ của ngươi đã không phải là vàng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1895)