← Ch.0807 | Ch.0809 → |
Hiện tại Huyền Thiên cảm giác lực lượng của mình rất mạnh.
Nhất là Huyền Thiên vận chuyển Bất Diệt Kim Thân thì lực lượng rất mạnh, chuyện này làm Huyền Thiên giật mình.
Tại Địa giai cảnh, Huyền Thiên vận chuyển Bất Diệt Kim Thân chỉ có mười ngón tay biến thành màu vàng, vô cùng chắc chắn, nhưng sau khi bước vào Thiên giai cảnh thì vận chuyển Bất Diệt Kim Thân, cương nguyên trong cơ thể tăng lên không chỉ gấp mười lần, Huyền Thiên có một loại cảm giác hắn đánh ra một quyền là có thể đánh nát bầu trời.
- Bất Diệt Kim Thân thật đáng sợ, không biết trình độ chắc chắn của mười ngón tay tới trình độ nào? Sẽ không phải chắc chắn so được với Thiên giai thượng phẩm bảo khí chứ?
Huyền Thiên sợ hãi thán phục.
Tại Địa giai cảnh thì địa cấp thượng đẳng bảo khí cũng không làm tổn thương tay của hắn mảy may, về sau Huyền Thiên có Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm, đã từng dùng nó để tử, kết quả là Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm chỉ làm bị thương thật nhỏ.
Hiện tại Huyền Thiên lại lấy Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm ra, ngón tay của hắn lập tức biến thành màu vàng.
Trước tiên cắt một cái, âm thanh kim loại vang lên, bàn tay vàng không lưu lại chút dấu hiệu nào.
Trong nội tâm Huyền Thiên lập tức đại hỉ, dùng Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm nhẹ nhàng chém lên còn không có một đạo dấu vết, Huyền Thiên lần nữa tăng thêm lực lượng chém xuống.
Keng -- một tiếng giòn tan vang lên, Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm rung lên ong ong, bàn tay vàng còn không có một điểm chút dấu vết.
- Ta hiểu rồi, Bất Diệt Kim Thân nhất định là Thần cấp công pháp, đã gọi là Bất Diệt Kim Thân thì cùng cảnh giới nhất định là kiên cố nhất, không gì có thể so sánh, nếu như có thể đem Bất Diệt Kim Thân học toàn bộ, thân thể của ta là vô địch, chỉ cần là cùng cảnh giới, sẽ không có gì phá được phòng ngự của Bất Diệt Kim Thân, chuyện này quá biến thái...
Trong nội tâm Huyền Thiên nghĩ vậy liền tăng thêm lực lượng chém xuống.
Lần này Huyền Thiên dùng lực lượng mười vạn cân, dùng Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm sắc bén thì cường giả Thiên giai cảnh hậu kỳ cũng không dám đứng bất động cho Huyền Thiên chém, nhưng mà một kiếm này chém lên bàn tay vàng còn không có lưu lại một chút dấu vết nào, chỉ có Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm bị chấn động rung lên kịch liệt, vang lên cực lớn.
Không cần phải tiến hành nghiệm chứng nữa, bàn tay vàng thật sự là kiên cố nhất, hiện giờ Huyền Thiên mới vào Thiên giai cảnh nhất trọng, khi tu vi của hắn tăng trưởng thì càng chắc chắn hơn, hiện tại Thiên cấp thượng đẳng bảo kiếm muốn làm hắn bị thương là không thể nào.
Tu vị đột phá tới Thiên giai cảnh nhất trọng, dược lực của Hóa Cương Thiên Đan còn lại rất nhiều, hiện giờ cần làm là củng cố tu vi.
Huyền Thiên không có xuất quan, thời gian một tháng qua đi, hắn mới toàn bộ dược lực của Hóa Cương Thiên Đan hấp thu xong.
Thời gian một tháng hắn củng cố tu vi lên nhất trọng trung kỳ, hiệu quả của Hóa Cương Thiên Đan đúng là nghịch thiên.
Tôc độ như vậy tương đương với Huyền Thiên tại Địa giai cảnh hấp thu địa mạch tinh khí tu luyện.
Huyền Thiên mở hai mắt ra, đứng lên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, có thể xuất quan.
- Phong Vân Đảo, bản thiếu gia nên tìm các ngươi tính sổ rôi.
Trong nội tâm Huyền Thiên thì thầm.
Đang lúc Huyền Thiên chuẩn bị rời khỏi sơn động thì cương nguyên không bị khống chế mà vận chuyển ngược dòng, toàn bộ xông lên đầu.
Tình huống như thế nào? Huyền Thiên chấn động, hắn phát hiện mình không khống chế nổi cương nguyên.
Rất nhanh Huyền Thiên đã biết nguyên nhân chuyện này, Thần Kiếm Kiếm Linh đang ngủ say trong mi tâm giờ phút này đã sinh động lại, sinh ra một cổ hấp lực cực lớn, chính là cổ hấp lực này đem cương nguyên của Huyền Thiên hút đi.
Cương nguyên chảy vào trong mi tâm, giống như trâu đất vào biển, toàn bộ bị Thần Kiếm Kiếm Linh thôn phệ, ngay cả cặn bã cũng không còn
Huyền Thiên thầm nghĩ xong rồi, hắn đã nhìn thấy Thần Kiếm Kiếm Linh thôn phệ, ngay cả oán linh vô thượng vương giả cũng bị thôn phệ không còn chỉ trong nháy mắt, chỉ cần Thần Kiếm Kiếm Linh phát uy, có thể trong nháy mắt hút toàn bộ cương nguyên trong người Huyền Thiên, tu vi Huyền Thiên lại thoái hóa tới Địa giai cảnh, nếu như ngay cả chân nguyên cũng thôn phệ, có thể hút Huyền Thiên thành một phàm nhân không có thực lực gì.
Nhưng rất may mắn, Thần Kiếm Kiếm Linh thôn phệ một nửa cương nguyên trong người Huyền Thiên thì dừng lại, Huyền Thiên không có thoái hóa đến Địa giai cảnh, nhưng mà thối lui tới Thiên giai cảnh nhất trọng sơ kỳ.
Xem như khổ sở hấp thu dược lực một tháng qua là vô ích.
Trước kia là Thần Kiếm Kiếm Linh phụng dưỡng lại cho hắn, làm cho tu vi của Huyền Thiên tăng lên, nhưng đây là lần đầu tiên thôn phệ tu vi Huyền Thiên, chuyện này làm chi Huyền Thiên cả kinh.
Sau khi thôn phệ xong, không biết Thần Kiếm Kiếm Linh trong mi tâm của hắn là phúc hay họa.
- Ai...
Trong lúc đó một tiếng thở dài vang lên, vang lên trong tai Huyền Thiên.
- Ai?
Tinh thần Huyền Thiên khẽ giật mình, lập tức mở ra Địa Nhãn Thần Đồng, ánh mắt nhìn qua bốn phía.
Hắn còn chưa ra khỏi sơn động, kết quả trừ hắn ra ai cũng không có.
- Ai... Ngủ thời gian không ngắn a.
Âm thanh này lại vang lên trong tai Huyền Thiên, có loại cảm giác hữu khí vô lực, vừa tỉnh ngủ.
Huyền Thiên quả thực là giật mình, trong động không có ai cả, thậm chí thần đồng của hắn nhìn xuyên thấu qua đất đá, nhìn ra hơn nghìn thước cũng không nhìn thấy cái gì.
- Chẳng lẽ...
Trong nội tâm Huyền Thiên đột nhiên khẽ động, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Thần Kiếm Kiếm Linh, hình như đã hiểu.
Biết rõ hư thật, Huyền Thiên nhanh chóng trấn định lại, trực tiếp ngồi ở trên phiến đá, khép thần đồng lại, hai mắt nhắm lại.
Hơn nửa tiếng lại có âm thanh vang lên:
- Ô... Ta chết thật thê thảm a... Phong Vân Song Thánh ta chết không nhắm mắt... o a... Huyền Thiên, ngươi để mạng lại... Ta có thành quỷ cũng không tha ngươi... Ô...
Âm thanh này thê lương chói tai, vô cùng quỷ dị, làm cho nội tâm Huyền Thiên sợ hãi!
Nhưng mà Huyền Thiên càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, thần sắc trấn định.
Nơn nửa tiếng trôi qua, lại có âm thanh vang lên trong tai.
- Tiểu tử, ngươi không nói gì sao?
Huyền Thiên lắc đầu.
Âm thanh kia lại nói:
- Hắc... Ngươi không sợ sao?
Huyền Thiên nói:
- Bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ta có cái gì phải sợ?
Thanh âm kia cười rộ lên, nói:
- Trả lời rất tốt, vậy ngươi cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao âm thanh của ta vang lên trong tai ngươi sao? Không biết đúng không, hỏi ta đi.
Huyền Thiên nói:
- Trong nội tâm của ta đã biết rõ, cần gì hỏi lại!
- Y... Ngươi có thể đoán ra ta là Kiếm Linh trong đầu của ngươi, thật sự là không có ý nghĩa, ngươi không muốn biết ta tới từ nơi nào sao? Vì cái gì chạy vào trong đầu của ngươi?
Thanh âm kia lại hỏi.
Huyền Thiên chỉ ngón tay lên trời, nói:
- Ngươi tới từ Thần Giới trên trời xanh, là Hiên Viên kiếm Kiếm Linh, ngươi chạy vào trong đầu ta là vì tinh thần lực của ta vượt xa người thường, vô cùng hữu ích với ngươi.
- Ô a...
Kiếm Linh thét lên kinh hãi:
- Toàn bộ những chuyện này ngươi cũng biết? Không có ý nghĩa, không có ý nghĩa, có gì ngươi không biết vậy, hỏi ta đi... Hỏi ta đi!
← Ch. 0807 | Ch. 0809 → |