← Ch.1100 | Ch.1102 → |
Chín tôn Thánh Đỉnh là vật rơi xuống từ Thần giới, võ giả phàm giới ngay từ đầu tự nhiên không biết có Thánh Đỉnh gì, nhưng đám Chí Tôn Thần giới lại đang tìm kiếm thập phần tích cực, bọn hắn tuy rằng không tới được phàm giới, nhưng có thể thần âm lâm thế, khiến một số võ giả hạ giới hỗ trợ tìm kiếm...
Kiếm gia, Âm La Tông, Âm Minh Cốc cũng biết Thần Châu đại địa có một Thánh Đỉnh, tự nhiên đều muốn đoạt vào tay, nếu như có thể có chút quan hệ với đám Chí Tôn của Thần giới hoặc là Minh Giới thì chỗ tốt tự nhiên rất nhiều rồi.
Bất quá, đỉnh chỉ có một, tam đại thế lực đều muốn, tự nhiên phải cạnh tranh rồi.
Trải qua thảo luận lẫn nhau, tam đại thế lực quyết định triển khai cạnh tranh công bằng, đó chính tam đại thế lực mỗi nhà phái ra ba gã Vương giả, tiến vào Thần Châu đại địa, trước tiên liên thủ quét dọn người cầm đỉnh của Thần Châu sau đó tất cả bằng vào thủ đoạn, phương nào có thể mang Thánh Đỉnh về Thiên Châu thì phương đó thắng, Thánh Đỉnh liền thuộc về phương đó.
Tam đại thế lực gọi cạnh tranh lần này là Thần Châu thí luyện!
Vì cạnh tranh công bình, tam đại thế lực không chỉ phái ra số lượng Vương giả giống nhau mà tu vị cũng bằng nhau, đều là một vị Vương giả tiểu thành, hai vị Vương giả bình thường.
Vương giả tiểu thành là Vương giả đã tu luyện Áo Nghĩa hoặc là Linh Khu đến cực hạn nhất giai.
Bước vào Vương giả cảnh, thực lực tăng phúc thật lớn, lĩnh ngộ Áo Nghĩa và tu luyện Linh Khu đều có thể khiến thực lực tăng trưởng với mức độ lớn, cho nên, đừng nhìn Vương giả tiểu thành chỉ là tu luyện Áo Nghĩa hoặc Linh Khu nhất giai tới cực hạn, cũng không có đạt tới nhị g iai, nhưng thực lực lại cường đại hơn Vương giả bình thường nhiều, dùng bội số tăng trưởng.
Tam đại thế lực, ba vị Vương giả tiểu thành, sáu vị Vương giả bình thường, còn có một Kiếm Nhân Cơ phụ trách dẫn đường... tổng cộng mười người.
Thiên Châu đại địa, Vương giả là võ giả tối cao, đứng ở đỉnh cao cấp nhất của võ giả, mỗi một vị Vương giả địa vị đều cực cao, duy nhất một lần xuất động chín vị Vương giả đến Thần Châu đại địa ngàn năm mới ra một Vương giả này đủ để có thể thấy được, tam đại thế lực coi trọng đối với Thánh Đỉnh thế nào rồi.
Vương giả tiểu thành Kiếm Thanh Thu của Kiếm gia mang theo Kiếm Nhân Cơ thuấn di, hai người một mực nhỏ giọng trao đổi lấy.
- Kiếm Thanh Thu, ngươi cũng không nên đùa nghịch tiểu xiếc gì, những thứ này đối với Âm Phi Vũ ta đều không có hiệu quả, bổn vương bội phục chỉ có thực lực chân chính! Thực lực của các ngươi nếu thật sự mạnh hơn bổn vương, vậy cái đỉnh kia các ngươi cầm là được, bất quá nếu các ngươi không phải đối thủ của bổn vương, hắc hắc... , Thánh Đỉnh chính là vật của Âm La Tông ta rồi.
Cách đó không xa, Vương giả tiểu thành Âm Phi Vũ của Âm La Tông cười hắc hắc.
Âm Phi Vũ là một trung nhiên nhìn qua không đến bốn mươi, nhưng Vương giả tuổi qua 200, không thể nhìn tướng mạo bề ngoài để phán đoán niên kỷ, nhìn qua không đến bốn mươi, nhưng có thể đã sống bảy tám chục tuổi rồi.
- Âm Phi Vũ, ngươi ở Âm La Tông quả thật rất nổi danh, có thể sắp xếp thượng đẳng, nhưng đặt ở trong Âm Minh Cốc ta thì lại không được, theo bổn vương xem ra, Thánh Đỉnh không có phần của Âm La Tông các ngươi đâu, hừ hừ, hi vọng của Kiếm gia cũng không lớn, có Minh Vương Tả Trí Minh ta ở đây, Thần Châu thí luyện lần này Âm Minh Cốc ta tất thắng.
Bên kia, một lão giả năm mươi thần sắc âm nhu cười lạnh nói.
Tả Trí Minh ở Thiên Châu được xưng Minh Vương, đã sống quá trăm tuổi, công lực hùng hậu, trong số Vương giả tiểu thành cũng rất có danh khí.
Kiếm Thanh Thu của Kiếm gia nhìn qua niên kỷ còn trẻ hơn Âm Phi Vũ và Tả Trí Minh, ước chừng ba mươi tuổi, ăn mặc cũng vô cùng sạch sẽ, xa hoa, sau lưng của hắn mang một thanh trường kiếm màu đỏ dài quá một mét.
Lời của Âm Phi Vũ và Tả Trí Minh Kiếm Thanh Thu nghe vậy chỉ cười nhẹ một tiếng.
- Kiếm Thanh Thu, ngươi ở đó lạnh cười cái gì!
Âm Phi Vũ thần sắc rất không sảng khoái hỏi.
Kiếm Thanh Thu nói:
- Ta là cười các ngươi không biết tự lượng sức mình, thực lực của Kiếm gia ta ở Thiên Châu đại địa, tự xưng thứ hai, liền không có thế lực nào dám xưng thứ nhất, Thánh Đỉnh, không phải là đổ của Kiếm gia ta thì không phải ai khác nữa.
Âm Phi Vũ và Tả Trí Minh đồng thời cười nhạo nói:
- Lần này cũng không phải so đấu thực lực tổng hợp phương nào cường đại hơn, ngươi mang Kiếm gia ra làm gì, thế lực chúng ta mặc dù không bằng Kiếm gia, nhưng nếu liền ra tay ra, hắc hắc... Kiếm gia ngươi cũng phải nhượng bộ lui binh... !
Âm Phi Vũ mắt đằng đằng chiến ý nhìn Kiếm Thanh Thu, nói tiếp:
- Bổn vương chính là nhìn không quen bộ dáng thối tha cao cao tại thượng của Kiếm gia ngươi, Kiếm Thanh Thu, đợi chút nữa chém Huyền Thiên kia, ta ngược lại muốn biết một chút về Thiên Lực Dương Linh Kiếm của Kiếm gia các ngươi đấy --!
Kiếm Thanh Thu nhàn nhạt cười cười, nói:
- Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết một chút cảm giác khi run rẩy dưới Thiên Lực Dương Linh Kiếm... !
- Thiên Lực Dương Linh Kiếm thì Thiên Lực Dương Linh Kiếm, ngươi cho rằng thêm chữ kiếm pháp của Kiếm gia thì có thể cao một cấp bậc sao, Vạn La Tuyệt Âm Chỉ của Âm La Tông ta dùng chỉ làm kiếm, hắc hắc... , chưa hẳn uy lực dưới Thiên Lực Dương Linh Kiếm đâu!
Âm Phi Vũ cười lạnh nói.
- Nếu bàn về uy lực thì tự nhiên là Quỷ Vương Ấn của Âm Minh Cốc chúng ta càng tốt hơn, Quỷ vương Ấn vừa ra, cái gì Thiên Lực Dương Linh Kiếm, Vạn La Tuyệt Âm Chỉ, toàn bộ đập thành cặn bã.
Tả Trí Minh ngạo khí mười phần nói.
Ba vị Vương giả tiểu thành đả kích nhau, sáu vị Vương giả bình thường khác đều chen miệng vào không lọt.
Chín vị Vương giả mặc dù cùng đến, nhưng quan hệ lại như như nước lửa, chỉ chờ trước tiên giải quyết Huyền Thiên, sau đó bọn hắn sẽ triển khai một hồ tuyệt thế đại chiến tranh giành đỉnh.
...
Ba vị Vương giả tiểu thành trên đường đi không ngừng đả kích đối phương, thời gian dần trôi qua, đã tới biến giới Thú Hoang.
Lại đi tới chính là Thần Châu đại địa rồi, chuẩn xác mà nói, là Bắc Mạc Huyện ở phía Bắc vương triều Thiên Kiếm.
Nhưng vào lúc này, các vị cường giả thuấn di đi chợt dừng lại, mười người phân ba bộ phận, cách xa nhau mấy ngàn thước, đứng ở trong hư không, ánh mắt đều nhìn về trước.
Ở phía trước ngoài mấy ngàn mét, một thanh niên anh tuấn tuổi chừng 22 23 đi ra từ sau một tảng đá ở trên đỉnh núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn mười người phía trước.
- Chín vị Vương giả, sáu vị Vương giả bình thường, ba vị Vương giả tiểu thành!
Âm thanh của thanh niên vang lên.
- Thiên Châu quả nhiên là cường đại ah, lần đầu tiên tới không ngờ đã là chín vị Vương giả, hơn nữa trong đó có ba vị còn đạt đến Vương giả tiểu thành, đội hình này thực lực quả nhiên không phải cường đại bình thường!
Thanh niên anh tuấn ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một tầng tầng sóng.
← Ch. 1100 | Ch. 1102 → |