← Ch.1828 | Ch.1830 → |
Kiếm khí kịch liệt trong chốc lát kích xạ bốn phương tám hướng, cho dù là xa đế giả xa xa đang xem cuộc chiến đều cảm giác được phía sau lưng mát lạnh, tựa hồ có thần binh sắc bén gác ở trên cổ, khí tức sắc bén làm cho đế giả đều cảm thấy sợ hãi.
Kiếm khí cũng đã như thế, kiếm quang huyễn của một kiếm kia chém xuống sẽ sắc bén tới bức nào, ẩn chứa lực lượng hạng gì?
Ngoại trừ Tần Quý, không có ai biết.
Tần Quý bị kiếm quang bao phủ, cảm giác được hư không bốn phía cũng bắt đầu sụp đổ, một cỗ lực lượng kinh khủng khóa chặt khiến hắn không cách nào giãy giụa, nhất là kiếm khí sắc bén để cho hắn cảm giác được thân thể như bị chia năm xẻ bảy.
Đây là mùi vị của tử vong sao!
Toàn thân Tần Quý lạnh run, trong mắt lộ vẻ kinh hãi khủng bố.
- Không!
Tần Quý hò hét trong lòng, hắn không muốn chết, thân là Thất Tinh Đế Giả, tại Kiếm Giới là đại nhân vật đứng ở cao tầng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao cam nhận lấy cái chết.
Phanh --
Lực lượng của Tần Quý điên cuồng bộc phát thực lực vượt xa Thất Tinh Đế Giả bình thường, hai tay chém xuống kiếm quang huyễn lệ của Huyền Thiên, , lập tức một cái bàn tay khổng lồ màu xanh phóng lên trời chụp vào kiếm quang.
Đồng thời một tầng màn hào quang màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện bao phủ thân thể Tần Quý.
Một bên phòng ngự, một bên ngăn cản, đây là thủ đoạn phòng thủ mạnh nhất của Tần Quý, giờ phút này thực lực vượt xa bình thường phát huy, lực phòng ngự ít nhất cao hơn hai thành.
Ba --
Nhưng mà hết thảy đều là phí công, lực lượng một kiếm này của Huyền Thiên chém xuống thật sự là quá cường đại, hoàn toàn vượt ra khỏi có khả năng thừa nhận của Thất Tinh Đế Giả, trong chốc lát bàn tay khổng lồ màu xanh cùng với màn hào quang màu xanh nhạt đều bị kiếm quang huyễn lệ chém thành hai nửa.
Kiếm quang trảm trên người Tần Quý, trong chốc lát máu tươi tiêu xạ, một miệng vết thương khủng bố xuất hiện từ đầu đến chân hắn.
Hai mắt Tần Quý lập tức ảm đạm, một kiếm này của Huyền Thiên không chỉ đã phá vỡ Linh thân của hắn mà kiếm khí sắc bén vô cùng cắt đứt gãy kinh mạch toàn thân hắn, kể cả Vũ Hồn cũng bị tiêu diệt.
Một kiếm, Thất Tinh Đế Giả Tần Quý bị mất mạng.
Nói thì chậm nhưng sự việc thì diễn ra rất nhanh, Huyền Thiên chém giết Tần Quý chỉ trong tốc độ ánh sáng.
Chúng đế giả đang xem cuộc chiến siết chặt lòng lại, kinh hãi vô cùng, đám Thất Tinh Đế Giả còn lại càng chấn động, có một loại cảm giác sinh tử nằm trên tay người khác.
Một kiếm này của Huyền Thiên nếu chém về phía họ thì không có Thất Tinh Đế Giả nào có lòng tin có thể ngăn cản một kiếm này, khó tránh khỏi kết cục giống Tần Quý.
Cảm giác sinh tử không bị điều khiển để cho chúng đế giả sinh ra sợ hãi đối với Huyền Thiên.
Nếu như nói trong lòng đế giả đang xem cuộc chiến chỉ là sợ hãi, như vậy hai vị Thất Tinh Đế Giả Triệu Phổ, Tề Thắng thì kinh hồn đảm táng.
Tốc độ khủng khiếp, lực công kích khủng bố của Huyền Thiên để cho hai người hy vọng chạy trốn hóa thành tuyệt vọng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Vèo --
Hưu --
Huyền Thiên cưỡi gió bay đi, nháy mắt bay ra hơn nghìn dặm, sau khi chém giết Tần Quý, trong thời gian một cái nháy mắt thì xuất hiện bên cạnh Triệu Phổ, đồng dạng là thi triển Lục Đỉnh Nhất Kiếm trảm tên này.
Không hề nghi ngờ Triệu Phổ không có gì khác Tần Quý, tinh thần sợ hãi không thể phát huy thực lực như Tần Quý mà trong lúc sợ hãi vị Huyền Thiên chém thành hai nửa.
Trong nháy mắt, thân thể Huyền Thiên như là thiểm điện bay qua bầu trời chém tới phía Tề Thắng kiếm quang huyễn lệ.
- Đừng giết ta!
Tề Thắng vừa mới mở miệng, một câu còn chưa hô xong đã thành vong hồ dưới kiếm của Huyền Thiên.
Hiện tại chiến lực của Huyền Thiên hoàn toàn vượt qua Thất Tinh Đế Giả, nhất là thi triển một chiêu Lục Đỉnh Nhất Kiếm đủ chống lại Bát Tinh Đế Giả, có thánh đỉnh giam cầm hư không, lại phối hợp lực lượng của tử vong, đánh chết Thất Tinh Đế Giả dễ dàng như trở bàn tay.
Ngắn ngủn mấy cái thời gian hô hấp, Tần Quý, Triệu Phổ, Tề Thắng Tam đại Thất Tinh Đế Giả lần lượt bị Huyền Thiên trảm dưới kiếm, đi đời nhà ma.
Mà đế giả khác của Tần thị, Triệu thị, Tề thị Tam đại hoàng tộc cũng trong thời gian này bị bỏ mạng trước công kích của Long Tử Nghiên cùng Tiểu Hổ, hơn nữa, thân thể của bọn hắn từng bước từng bước bị Tiểu Hổ nuốt vào trong bụng.
Thân thể của Tần Quý, Triệu Phổ, Tề Thắng vẫn còn rơi xuống mặt đất, một đạo hắc ảnh phi tốc chạy qua, thân thể ba người liền biến mất không thấy gì nữa, bóng đen kia đứng ở bên cạnh Huyền Thiên. Đúng là Tiểu Hổ, chỉ thấy cái miệng rộng của Tiểu Hổ lúc mở lúc đóng, sau đó nuốt ba vị Thất Tinh Đế Giả vào trong bụng.
Có một ít đế giả nhìn hai người một hổ mà cảm thấy sởn hết cả gai ốc, trong lòng bang bang nhảy loạn, sợ Huyền Thiên giết cao hứng, đối với bọn họ phát động công kích, nếu thật như thế, đám người chỉ sợ sẽ bị Yêu Đế hắc hổ ăn thịt.
Huyền Thiên hiển nhiên không giống tưởng tượng của những đế giả này, sát tâm của hắn chỉ có đối mặt địch nhân mới có thể sinh ra, những người này cùng hắn không quan hệ, chỉ cần không trêu chọc hắn thì hắn tự nhiên sẽ không có ác niệm gì với họ.
Ánh mắt Huyền Thiên quét qua nhìn chúng đế giả.
Tuy rằng chỉ là tùy ý liếc một cái nhưng không ít đế giả biến sắc liên tiếp lui về phía sau trong hư không, tựa hồ có một cỗ lực lượng khủng bố đang đánh tới.
Ánh mắt Huyền Thiên chủ yếu nhìn mấy lần trên người hơn mười vị Thất Tinh Đế Giả nói:
- Ba cái Huyệt Nhãn của Tần thị, Triệu thị, Tề thị thuộc về ta tất cả, ta chỉ cần hai cái hữu dụng, một cái khác cho Đoan Mộc thị.
Tiểu Hổ là thần thú, không cần đi tìm hiểu Áo Nghĩa, tu vi đến, Áo Nghĩa lĩnh ngộ tự nhiên sẽ đạt tới cực hạn của nó, thần tử thần nữ cũng đồng dạng, vì thế Huyền Thiên chỉ cần hai cái Huyệt Nhãn, hắn một, Long Tử Nghiên một.
Một cái khác, bởi vì quan hệ Đoan Mộc Anh thì cho Đoan Mộc thị.
Đế giả Đoan Mộc thị tự nhiên không biết quan hệ Đoan Mộc Anh cùng Huyền Thiên.
Vì thế, nghe Huyền Thiên nói đưa một Huyệt Nhãn cho bọn hắn, đế giả Đoan Mộc thị đều sững sờ.
- Đa tạ, đa tạ Huyền Thiên đế.
Thất Tinh Đế Giả Đoan Mộc thị rất nhanh liền kịp phản ứng, ôm quyền nói cám ơn.
Hoàng giả xưng hô đế giả có thêm chữ đế đằng sau, điều này rất bình thường, đều là đế giả trên cơ bản cũng rất ít thêm đế chữ phía sau, bình thường chỉ có đế giả cấp bậc thấp xưng hô đế giả thất tinh trở lên mới có hậu tố này.
Vị Thất Tinh Đế Giả Đoan Mộc thị này bình thường chỉ có đế giả khác tôn xưng hắn như thế, và hắn chỉ khi gặp bát tinh đế giả trở lên mới tôn xưng từ "đế" đằng sau. Huyền Thiên mới là Tứ Tinh đế giả, hắn lại xưng là ' Huyền Thiên đế ', đủ để cho thấy lòng biết ơn cùng với kính trọng của hắn đối với Huyền Thiên.
Huyền Thiên trong mấy cái thời gian hô hấp chém liên tục ba vị Thất Tinh Đế Giả, đây là chuyện Bát Tinh Đế Giả đều không làm được.
← Ch. 1828 | Ch. 1830 → |