← Ch.1845 | Ch.1847 → |
Thần giới có Chư Thiên Thần Vương, Bất Tử Thần Vương không có khả năng một tay che trời, tại phàm giới cũng là như thế, vô tận tuế nguyệt đến nay, phàm giới có nhiều cường giả phi thăng thành thần, vì thế lưỡng giới mặc dù bất tương thông, nhưng cũng có một ít liên hệ, Bất Tử Thần Vương không có khả năng hiệu lệnh toàn bộ cường giả phàm giới.
Công Dương thị có tổ tiên phi thăng thần giới nhận ân huệ của Kiếm Thần Vương, dĩ nhiên là nhân mạch Hiên Viên thị.
Khóe miệng Huyền Thiên nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng nói với giọng chém đinh chặt sắt:
- Huyền mỗ muốn leo lên Phong Thần đỉnh tháp, không người nào có thể ngăn cản.
Vèo --
Thân thể Huyền Thiên nhanh như tia chớp, trong chốc lát vạch phá hư không lưu lại một đạo tàn ảnh trên không trung.
Không phải thuấn di, Huyền Thiên sử dụng lực lượng Phong Thánh Đỉnh đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, nháy mắt gần hai nghìn dặm vọt tới Phong Thần cổ tháp.
Nhìn thấy Huyền Thiên vọt tới, trong ánh mắt Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng đều lộ ra thần sắc hưng phấn, đồng thời cũng vô cùng ngưng trọng, đây là cơ hội đánh chết Huyền Thiên hội, đồng dạng cũng là cơ hội chạy thoát của hắn, chỉ cần Huyền Thiên thành công đột phá phòng thủ của đám người trốn bên trên Phong Thần đỉnh tháp thì có nhiều cường giả nữa tới cũng vô dụng.
Thọ nguyên Đế giả có một ngàn năm, Huyền Thiên còn trẻ tuổi, mặc dù tu luyện tại đỉnh tháp khó có thể đột phá cảnh giới, nhưng đế giả đã có thể ích cốc, thông qua hấp thu thiên địa linh khí để sống.
Vạn nhất Huyền Thiên vĩnh viễn không xuống, ở đỉnh tháp mấy trăm năm, chẳng lẽ những người bên ngoài cũng phải chờ mấy trăm năm?
Tuổi của bọn hắn lớn hơn Huyền Thiên, nhất là hai người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng cũng đã tuổi qua chín trăm, đừng nói mấy trăm năm, Huyền Thiên tại đỉnh tháp một trăm năm, hai người bọn họ đã đi bán muối từ đời nào rồi.
Vì thế, hai người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng vô luận như thế nào cũng không thể dễ dàng để Huyền Thiên leo lên đỉnh tháp.
- Toàn bộ đều đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể cho Huyền Thiên nửa điểm cơ hội, chỉ cần hắn không lên được đỉnh tháp Phong Thần thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bán Thần Tần Chinh Nguyên lập tức hét lớn một tiếng.
Hắn vừa mới nói xong, Huyền Thiên đã đến phía trước hai người ngoài ngàn dặm.
Tám vị cường giả bốn phía Phòng thủ Phong Thần cổ tháp đều ở cách tháp trên không trung ngoài hơn trăm dặm, tại đây đám người có thể phi hành.
Trên quảng trường bốn phía Phong Thần cổ tháp, không có một đế giả nào khác, hiển nhiên sớm đã bị chí cường giả này đuổi đi, trên quảng trường hiện tại cắm một trận kỳ bày ra trận pháp, có phòng trận, có sát trận, có khốn trận.
- Huyền Thiên, những trận pháp này không làm khó được kiếm si vĩ đại, thần niệm của ta hiện tại khôi phục đến trình độ nhất định, trận pháp Đế cấp trong mắt ta như là trò đùa, ta dạy cho ngươi hành tẩu trong trận pháp như đi trên đất bằng, mấu chốt phải xem ngươi đột phá những phòng tuyến này như thế nào. Nếu như Bán Thần thật sự trợ giúp ngươi, ngươi từ bên đó đột phá sẽ không có sơ hở.
Thanh âm kiếm si vang lên trong tai Huyền Thiên.
Huyền Thiên âm thầm gật đầu, truyền âm nói:
- Ta đi chơi đùa với chúng một chút.
Vèo --
Phương hướng Huyền Thiên đột nhiên biến đổi, không hề phóng tới Tần Chinh Nguyên cùng Tần Chinh Hưng hai người, mà là chuyển hướng về phía bên phải, trong chốc lát xuất hiện ở ngoài ngàn dặm, lại chuyển hướng xông về phía hai vị Cửu Tinh đế giả trong sân rộng.
Chỉ thấy thân ảnh Huyền Thiên không ngừng xuyên thẳng qua trong hư không, phương hướng không ngừng biến ảo, từng bước từng bước xuyên qua trận pháp tựa hồ không có bị ngăn cản.
Hai Cửu Tinh đế giả thấy Huyền Thiên vọt tới, cũng không chủ động xuất kích nhưng mà khí thế bộc phát, Đế Uy khủng bố xông thẳng lên trời. Chỉ cần Huyền Thiên tới gần, chắc chắn sẽ tiến hành công kích mãnh liệt nhất đối với Huyền Thiên.
Bất quá, Huyền Thiên cũng không thật sự xông lại, cách hai vị Cửu Tinh đế giả còn có mấy trăm dặm liền thối lui để cho hai người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng cấp tốc chạy tới mau chóng quay đầu lại, phản hồi phương hướng của chính mình miễn cho lộ ra khoảng trống để Huyền Thiên chạy thoát.
Huyền Thiên chạy sang phía bên trái, rồi lại sang bên phải, đi tới phương hướng của Bán Thần Công Dương Khâu.
Hai người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng thành thành thật thật thủ tại phương hướng chính mình trông coi, bên phải hai vị Cửu Tinh đế giả cũng không dám đuổi bắt Huyền Thiên, miễn cho bị Huyền Thiên từ phương hướng đám người trông coi tiến vào đỉnh tháp, Tần thị đổ lỗi này cho bọn hắn.
Vèo --
Huyền Thiên cưỡi gió phi hành, nhanh chóng như tia chớp trực tiếp phóng về phía Bán Thần Công Dương Khâu cùng một vị Cửu Tinh đế giả khác.
- Hắc hắc!
Cửu Tinh đế giả lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn.
Bốn phương tám hướng có tất cả hai vị cường giả phòng thủ, không thể nghi ngờ là hai phương hướng có Bán Thần phòng thủ khó khăn đột phá nhất, Huyền Thiên chọn lựa cái phương hướng này khiến Cửu Tinh đế giả suy nghĩ, không thể nghi ngờ là muốn chết.
Tới gần...
Huyền Thiên xuyên thẳng qua khu vực trận pháp như vào chỗ không người, không bị ngăn cản chút nào, rất nhanh đã đến gần Phong Thần cổ tháp năm trăm dặm, bốn trăm dặm, ba trăm dặm...
- Huyền Thiên, ngươi đúng là đi tìm chết. Hắc hắc...
Cửu Tinh đế giả cười lạnh một tiếng, đã sớm đem lực lượng tăng lên tới cực hạn, thủ ấn của hắn lập tức biến đổi, muốn thi triển cái thế võ học, công hướng Huyền Thiên.
BA~ --
Bất quá, có một người xuất thủ nhanh hơn Cửu Tinh đế giả, là Bán Thần Công Dương Khâu bên cạnh hắn trực tiếp đánh ra một chưởng, phía sau lưng Cửu Tinh đế giả.
Cửu Tinh đế giả tuyệt đối thật không ngờ, Bán Thần Công Dương Khâu lại đột nhiên xuất thủ công kích hắn, cơ hồ là không hề phòng bị.
Vèo! Cửu Tinh đế giả bị Bán Thần Công Dương Khâu một chưởng đập bay mấy trăm dặm, người còn trên không trung đã phun ra mấy ngụm máu.
Công Dương Khâu một chưởng đập bay Cửu Tinh đế giả, thân ảnh lóe lên phi hành sang một bên.
Đường đi của Huyền Thiên tới Phong Thần cổ tháp lập tức thông suốt, không có người ngăn cản.
Công Dương Khâu không có lừa gạt hắn, xem ra đích thật là Hiên Viên Sơ Tuyết phái tới trợ giúp, làm một Bán Thần, trợ Huyền Thiên leo lên đỉnh tháp, căn bản không sợ Tần thị trả thù, tại phàm giới, đến cảnh giới Bán Thần, còn có thể sợ ai.
Vèo! Thân thể Huyền Thiên xẹt qua mấy trăm dặm trong bầu trời bao la, trong chốc lát liền xông vào trăm dặm Phong Thần cổ tháp.
Nơi này là khu vực cấm phi hành nhưng Huyền Thiên là một người duy nhất có thể phi hành, tuế nguyệt chi lực vô hình giúp hắn bay về phía đỉnh tháp.
Thành công!
- Ha ha ha ha!
Huyền Thiên đứng ở trong hư không phía trên vài trăm mét Phong Thần cổ tháp, ánh mắt hướng tứ phương quét qua, nhìn chăm chú vào hai người Tần Chinh Nguyên, Tần Chinh Hưng quát to:
- Bất Tử Thần Vương, có thể làm khó dễ được ta? Huyền mỗ lúc này thề, một năm nửa năm sau nhất định diệt Tần thị!
Nhất định diệt Tần thị! Nhất định diệt Tần thị! Nhất định diệt Tần thị!
← Ch. 1845 | Ch. 1847 → |