Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0284

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0284: Thanh danh lan xa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Shopee


Thiết Khôn Đồ cũng ôm quyền nói:

- Đệ tử hậu bối như thế, thật là khiến người hâm mộ, bổn tông nếu có thể xuất hiện một đệ tử tư chất yêu nghiệt như thế, lo gì không thể trở thành tông môm lục phẩm chính thức, aizz...

Trong lời nói lộ vẻ ao ước.

Lăng Dật Trần nói:

- Thiết Khôn Đồ, Mông Thế Trùng của Bá Quyền Phái ngươi thiên phú tu luyện không dưới ngươi, ngày sau thành tựu cao hơn ngươi, bước vào Địa giai cảnh tam trọng, Bá Quyền Phái trở thành tông môn lục phẩm chính thức cũng ở trong tầm tay.

Thiết Khôn Đồ lắc đầu thở dài:

- So với Kim Liệt, Hoàng Thiên vẫn còn hơn xa!

Ba vị cường giả Địa giai Lăng Dật Trần, Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ chân thành nói, trong ngôn ngữ thổi phồng lẫn nhau, ôm thành một đoàn, Lăng Vân Tông trải qua thất bại lần này liền bị hất sang một bên rồi.

Chúng võ giả Lăng Vân Tông nguyên một đám hận Huyền Thiên đến nghiến răng, nhưng tất cả khó chịu lúc này đều phải giấu ở trong lòng.

- Xích Đông Đình, sinh tử quyết đấu đã chấm dứt, mâu thuẫn giữa Lăng Vân Tông và Thiên Kiếm Tông đã hóa giải, nhân chứng như ta cũng cần phải trở về rồi, cáo từ!

Ba người nói chuyện với nhau một hồi sau đó ly biệt, Chương Nhất Đao lại cáo từ Lăng Vân Tông.

- Không tiễn!

Xích Đông Đình mặt đen lên, trong lòng khó chịu đều hiện lên trên mặt.

- Xích Đông Đình, lão phu cũng đi đây!

Thiết Khôn Đồ theo sát sau Chương Nhất Đao rời đi.

Lăng Dật Trần nhìn xem Xích Đông Đình, ý cười đầy mặt, nói:

- Xích Đông Đình, giáo huấn lần này Lăng Vân Tông phải nhớ cho kỹ trong lòng, lần sau Lăng Vân Tông nếu còn dám ra tay với đệ tử Thiên Kiếm Tông nữa thì cũng không đơn giản như lần này đâu, lão phu giận dữ thì không hay đâu, cáo từ!

Nói xong, Lăng Dật Trần mang theo Huyền Thiên phóng lên trời, nghênh ngang rời đi.

Trên quảng trường chỉ còn lại người của Lăng Vân Tông, một mảnh tĩnh mịch, mỗi người đều mặt âm trầm, vừa rồi Lăng Vân Tông bị Huyền Thiên vẽ mặt, đánh cho ba ba ba BA~, hơn nữa, hành động vẽ mặt còn tiếp tục, các loại tin tức truyền ra, Lăng Vân Tông trở thành trò cười của toàn bộ Thần Đao vương triều.

Trên đường đi, Lăng Dật Trần tâm tình thật tốt, đối với Huyền Thiên rất là tán thưởng, hắn ra tay đánh một trận tốn công vô ích, Huyền Thiên ra tay lại nước chảy thành sông, khiến bọn người tập kích toàn bộ đền tội, hung hăng giẫm Lăng Vân Tông một cước.

Hơn một canh giờ sau, hai người về tới Thiên Kiếm Tôn cũng đã là lúc chạng vạng tối.

Tin tức Lăng Dật Trần đến Lăng Vân Tông đã sớm truyền khắp Thiên Kiếm Tông.

Bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều biết cường giả trấn tông của Thiên Kiếm Tông, Lăng Dật Trần, mang theo Huyền Thiên đánh lên Lăng Vân Tông.

Lăng Vân Tông và Thiên Kiếm Tông ám đấu đã lâu, thập phần kịch liệt, đối với Lăng Vân Tông, Thiên Kiếm Tông bất kể là trưởng lão hay đệ tử đều sớm đã kết thù kết oán, lần này Lăng Dật Trần tự mình ra tay, mỗi người đều chờ đợi tin tức Lăng Dật Trần trở về.

Theo bọn hắn xem ra thì Lăng Dật Trần ra tay, tất cả đều dễ như trở bàn tay, chắc chắn khiến Lăng Vân Tông nhận một giáo huấn đau đớn.

Lăng Dật Trần và Huyền Thiên trở lại Thiên Kiếm Tông, trực tiếp tiến nhập đại điện Thiên Kiếm Tông.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông cùng với phần đông trưởng lão nội môn đều ở trong đại điện chờ đợi, Lăng Dật Trần đánh lên Lăng Vân Tông, đây chính là đại sự lớn của Thiên Kiếm Tông.

Trong đại điện, cũng có không ít đệ tử hạch tâm.

Đệ tử niên kỷ dưới 30 tuổi, tu vị ngoài Tiên Thiên cảnh tứ trọng chính là đệ tử hạch tâm.

Đệ tử hạch tâm đều là tinh anh chính thức trong hậu bối của tông môn, ngày sau mười phần sẽ đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, trở thành nhân vật cấp trưởng lão nội môn, có người thậm chí đã bước chân vào Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, ví dụ như Bạch Ngọc Thiền, có tu vị Tiên Thiên cảnh bát trọng, tu vị còn cao hơn không ít trưởng lão nội môn, thực lực càng mạnh hơn nữa.

Bạch Ngọc Thiền giờ phút này cũng ở trong đại điện, ở sau lưng Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết nhìn Huyền Thiên mỉm cười.

Lăng Dật Trần vừa vào đại điện, tông chủ Thiên Kiếm Tông, Lăng Khiếu Thiên và Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết cùng với chúng trưởng lão nội môn lập tức đứng lên, cùng những đệ tử hạch tâm khác kêu lên nói:

- Cung nghênh thái thượng trưởng lão phản hồi tông môn.

Lăng Dật Trần vung tay lên, nói:

- Không cần đa lễ.

Huyền Thiên ngừng lại trong đại điện, Lăng Dật Trần thì trực tiếp đi về phía tông chủ Lăng Khiếu Thiêni, Lăng Khiếu Thiên lui đến bên cạnh, Lăng Dật Trần ngồi lên vị trí tông chủ.

Lăng Khiếu Thiên ôm quyền nói:

- Phụ thân, việc này kết quả như thế nào?

Trong đại điện, lỗi tai tất cả mọi người đều dựng lên, ánh mắt hoàn toàn không để mắt đến Huyền Thiên, toàn bộ đều tụ tập lên trên người Lăng Dật Trần, tập trung tinh thần lắng nghe.

Lăng Dật Trần nói:

- Đại chiến một hồi với Lăng Vân Tông, vốn tưởng rằng có thể dựa vào thực lực áp bách bọn hắn, không nghĩ tới, tiểu tử Lãnh Vô Huyết kia lại đột phá Địa giai cảnh, Lăng Vân Tông tứ đại cường giả Địa giai liên thủ, lại phối hợp với mấy chục trưởng lão nội môn tạo thành Phong Hỏa Lưỡng Cực đại trận, lão phu đánh ngang tay với bọn họ.

- Cái gì? Lãnh Vô Huyết đột phá Địa giai cảnh?

Lăng Khiếu Thiên thét một tiếng kinh hãi, không ít trưởng lão nội môn cũng đều truyền ra tiếng kinh hô..

Lăng Khiếu Thiên lớn hơn Lãnh Vô Huyết hai tuổi, hai người đều có thân phận tông chủ, tu vị Tiên Thiên cảnh thập trọng đỉnh cao, nhưng Lãnh Vô Huyết lại bước vào Địa giai cảnh trước hắn, nghe được tin tức này hắn tự nhiên rất chấn động.

Lăng Dật Trần nhìn Lăng Khiếu Thiên:

- Khiếu Thiên, con cần phải cố gắng, thất bại nhất thời không coi là gì.

Lăng Khiếu Thiên mặt sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Vâng, phụ thân.

Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết nói:

- Lăng Sư huynh nếu huynh đã đánh ngang tay với Lăng Vân Tông, vậy chuyện đệ tử bổn tông bi hại có kết quả không?

Lăng Dật Trần sờ lên bộ râu bạc trắng, nói:

- Đệ tử tử hậu bối của Lăng Vân Tông cũng giống như Xích Đông Đình năm đó, làm chuyện xấu nhưng rất mạnh miệng, chết không nhận nợ, Xích Đông Đình lại thay bọn hắn làm chỗ dựa, bọn hắn không chỉ không nhận nợ, ngược lại còn trả đũa, nói là đệ tử bổn tông tự giết lẫn nhau, giá họa tại Lăng Vân Tông, vẫn là tục ngữ nói chuẩn: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hầm, Lăng Vân Tông vô sỉ một đời truyền một đời, quả thật là như thế.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hầm, những lời này nói rất hay, giống như là di truyền huyết mạch vậy, không có quan hệ gì đến truyền thừa tông môn cả. Nhưng Lăng Dật Trần nói như vậy rồi, hiển nhiên không có người nào đi phản bác hắn.

Mọi người Thiên Kiếm Tông đều không để ý đến câu ngạn ngữ kia mà là phản ứng của Lăng Vân Tông, nghe vậy tất cả đều giận dữ.

- Lẽ nào lại như vậy.

Bạch Kiếm Tuyết một chưởng vỗ lên mặt bàn.

- Vô sỉ đến cực điểm!

- Chết không biết xấu hổ!

...

Một ít thanh âm tức giận vang lên từ trong miệng chúng trưởng lão.

Về phần đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhiều trưởng lão nội môn cùng với tông chủ, thái thượng trưởng lão đều ở đây, bọn hắn chỉ có phần nghe, tuy rằng giận dữ nhưng lại không mở miệng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1895)