Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0732

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0732: Pho tượng thần thánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Shopee


Cũng không lâu lắm, cảm giác xuyên thẳng qua hư không biến mất, trong chốc lát Huyền Thiên đạp lên mặt đất, có một loại cảm giác đến nơi đến chốn, thần quang bên cạnh hắn trở nên thánh khiết hơn nữa, nhưng mà không gian nơi này không còn lớn như đại điện.

Trước mặt Huyền Thiên có một pho tượng trắng tinh, hào quang thần thánh dường như là từ pho tượng này phát ra ngoài.

Huyền Thiên bị pho tượng này hấp dẫn đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào pho tượng này.

Ah - -

Huyền Thiên hét thảm một tiếng, hai tay che mắt lại.

Trong sát na hắn nhìn vào pho tượng kia, hắn chỉ thấy hào quang lóe lên bao phủ cả thế giới, hào quang kia đâm thẳng vào mắt của hắn, làm đôi mắt của hắn đau đớn.

Qua một hồi lâu Huyền Thiên mới mở to mắt, ánh mắt của hắn lại nhìn thấy pho tượng nữa, nhưng mà thần quang trên pho tượng lại không còn chói mắt nữa.

Nhưng mà ánh mắt nhìn qua pho tượng lại vô cùng mơ hồ, Huyền Thiên còn muốn nhìn gương mặt của pho tượng dài ngắn thế nào, nhưng có giáo huấn vừa rồi hắn không dám nữa.

Trong nội tâm Huyền Thiên rung động không thôi: đây là người nào? Một pho tượng thậm chí ngay cả con mắt nhìn cũng không được!

Trong tích tắc đó Huyền Thiên cảm giác được mình ở trước mặt pho tượng này vô cùng nhỏ bé, không phải nhỏ bé bình thường, so với con kiến nhìn thấy con voi còn nhỏ hơn gấp ngàn vạn lần.

- Đây không phải người, đây nhất định là thần!

Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng.

- Cho dù là thần! Chẳng lẽ ta ngay cả tư cách liếc nhìn cũng không có?

Ý niệm này hiện ra trong lòng của Huyền Thiên, có chút không cam lòng.

Mặc dù hắn biết rõ đối với pho tượng này mà nói, chính mình chỉ sợ còn không được tính là con sâu con kiến, nhưng mà ngay cả tư cách nhìn một cái cũng không được, quả thực làm hắn không thể tiếp nhận.

- Mắt thường không thể nhìn! Ta cũng không tin Địa Nhãn Thần Đồng cũng nhìn không được.

Huyền Thiên tưởng tượng trong lòng.

Địa Nhãn Thần Đồng là con mắt thứ ba, hoàn toàn khác so với mắt thường, pho tượng này thật sự kích thích hứng thú của hắn, không nhìn rõ hắn không cam lòng.

- Khai mở - -

Trong nội tâm Huyền Thiên mặc niệm, mi tâm của hắn mở ra, con mắt thứ ba xuất hiện.

Thời điểm Địa Nhãn Thần Đồng vừa mở ra thì những gì nhìn thấy làm Huyền Thiên cả kinh, bởi vì con mắt thứ ba nhìn thấy hình ảnh giống như mắt thường nhìn thấy, không có gì lạ.

Dĩ vãng chỉ cần con mắt thứ ba vừa mở ra, cho dù là không khí hay là vật thể, Huyền Thiên đều có thể nhìn rõ bản chất nội tại, mà ở chỗ này Huyền Thiên không nhìn thấy gì.

Kết quả như vậy làm cho Huyền Thiên có chút uể oải, ở chỗ này con mắt thứ ba dường như không khác gì mắt thường cả, con mắt nhìn qua pho tượng chẳng phải sẽ bị mù sao?

- Không nhìn lên một cái, ta sẽ hối hận cả đời, nhìn qua một cái cho dù con mắt thứ ba không thấy gì, trong nội tâm của ta cũng không lưu lại tiếc nuối!

Suy nghĩ một hồi, Huyền Thiên còn không có lùi bước, quyết định dùng Địa Nhãn Thần Đồng nhìn tòa pho tượng một cái.

Huyền Thiên nâng đầu lên, Địa Nhãn Thần Đồng lập tức nhìn qua pho tượng thần thánh này.

Lúc này đây Huyền Thiên vẫn không thấy rõ gương mặt của pho tượng, vẫn có hào quang lóe lên, bao phủ tầm mắt của Huyền Thiên.

Nhưng mà Địa Nhãn Thần Đồng hiển nhiên còn cường đại hơn mắt thường rất nhiều, cũng không đau đớn gì, chỉ cảm giác hào quang hơi mạnh mà thôi.

Trong nội tâm Huyền Thiên hơi vui, đã như vầy hắn sẽ không có dời ánh mắt, nhìn vào mặt pho tượng không dời đi.

Huyễn bạch sắc quang mang lóe lên qua đi, dần dần nhạt xuống, nhưng làm cho Huyền Thiên cảm thấy ngoài ý muốn là hào quang nhạt xuống thì hắn không nhìn thấy gương mặt pho tượng hoặc là cung điện này.

Hắn nhìn thấy một bầu trời rộng lớn, mây trắng phiêu đãng, phía dưới mây trắng là hải vực vô biên vô hạn, có núi có sông, có nhiều rặng núi lớn liên miên không dứt, còn có biển cả rộng lớn khôn cùng...

- Đây là...

Huyền Thiên kinh ngạc đến ngây người.

Hắn cảm giác mình giống như là thần linh đứng trên trời xanh, đứng quan sát phàm trần.

Hơn nữa Huyền Thiên cảm giác được hắn cách mặt đất càng ngày càng xa, tầm mắt càng ngày càng khoáng đạt, trong mỗi nháy mắt có vô số đại địa và hải dương hiện ra trong mắt hắn.

Khi tầm mắt Huyền Thiên càng ngày càng khoáng đạt, phát hiện đại lục vô cùng rộng lớn kia trên thực tế chỉ là một đảo nhỏ trên biển cả mà thôi, mà đảo nhỏ như vậy trên đại dương có vô số.

Cũng không lâu lắm, nhìn thấy biên giới của hải vực vô biên kia, trên thực tế cũng có một ít lục địa rộng lớn, mà những biển cả hắn nhìn thấy chỉ là hồ nhỏ, mà những hồ nhỏ như vậy có rất nhiều trên đại lục.

Huyền Thiên khiếp sợ lần nữa.

- Trời ơi! Đây là khối đại địa rộng lớn đến cỡ nào? Cái này... Cái này...

Hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung được nữa, nhưng mà hắn có cảm giác tuy Thần Châu đại địa cực lớn, nhưng mà so với đại lục hắn nhìn thấy có lẽ chỉ là đảo nhỏ trên một cái hồ nhỏ của địa lục kia mà thôi.

Mà những hồ nhỏ mà Huyền Thiên nhìn thấy lại là Vô Biên Hải Vực!

Nói là Vô Biên Hải Vực, trên thực tế cũng chỉ là hơi lớn, không ai thăm dò biên giới của nó mà thôi, có lẽ bên ngoài Vô Biên Hải Vực còn có đại lục rộng lớn hơn, giống như những gì hắn nhìn thấy trước mặt.

Ánh mắt Huyền Thiên càng ngày càng khoáng đạt, cách mặt đất càng lúc càng xa.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy biên giới của đại lục, không phải lại là lục địa, cũng không còn là hải dương, mà là hư không vô tận.

Mà ở chỗ rất xa có ánh sao lập loè, ánh mắt Huyền Thiên nhìn vào trong tinh không.

Trong lúc đó hai đạo nhân ảnh một đen một trắng xuất hiện trong tầm mắt Huyền Thiên, hai người đều tướng mạo không rõ, một người hoàn toàn được hắc khí bao phủ, đen kịt một mảnh, một người bị hào quang che phủ, vô cùng chói mắt.

Trong nháy mắt Huyền Thiên nhớ tới pho tượng vừa thấy.

Lại đứng trên hư không quả nhiên là thần rồi.

Nhưng mà bóng người đen kịt là ai? Làm cho Huyền Thiên hiếu kỳ.

Trong tầm mắt của Huyền Thiên hai người một đen một trắng đứng cách nhau không xa, nhưng mà Huyền Thiên biết với thị giác của hắn cho dù là phiến đại lục rộng lớn kia, cũng không bằng một phần ba khoảng cách giữa hai người đang đứng, có thể thấy được hai người trên thực tế cách xa nhau hàng ức ức vạn dặm.

Bành - -

Huyền Thiên vừa nhìn thấy hai nhân ảnh một đen một trắng này, hai người trong nháy mắt lao vào nhau, dường như đang chiến đấu, dư âm ảnh hưởng của chiên đấu lao ra bốn phía, ngay cả tinh không cũng nổ lớn.

XÍU... UU! - -

Một đạo dư âm ảnh hưởng bắn vào trong đại lục cực lớn kia, đồng thời chỗ hai người vừa đứng lại chuyển vào khối đại lục to lớn kia.

Nháy mắt dư âm ảnh hưởng và thân ảnh hai người một đen một trắng này lại vọt tới đại lục kia.

Tóm lại phiến đại lục cực lớn kia trong nháy mắt bị đánh nát, một khối đại lục nguyên vẹn hóa thành vô số khối.

Không ít mảnh vụn của đại lục rơi vào trong biển cả, cũng có không ít đại lục bay vào trong tinh không.

Trong tích tắc này vô tận hào quang lập loè, một mảnh vỡ đại lục cực lớn lao vào Huyền Thiên, trong nháy mắt quang điểm nhỏ bé phóng lớn đập vào mặt hắn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1895)