Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0856

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0856: Huyền gia Thiên thiếu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Shopee


Kiếm quang từ phía bắc bay tới cực nhanh, càng ngày càng gần, rất nhanh Huyền Thiên cùng Huyền Dật Phong đã thấy rõ người tơi.

Thần sắc Huyền Dật Phong cả kinh, nói:

- Là hắn!

Huyền Thiên nói:

- Mặc long bào, là người của Đại Kinh thiên triều hoàng tộc, hắn là ai? Nhìn quần áo và trang sức hẳn là hoàng tử hoặc là vương gia a!

Huyền Dật Phong gật đầu nói:

- Cho dù là hoàng tộc Kinh thị, có tư cách mặc long bào cũng không ít, người này là Đại Kinh Tam hoàng tử Kinh Thế Chính, từ tháng trước đã là thái tử Đại Kinh thiên triều.

- Đại Kinh thái tử!

Hai mắt Huyền Thiên bắn ra hào quang hưng phấn, nói:

- Nghe nói Kinh gia là kiếm trận sư thế gia, thân là Đại Kinh thái tử, người này hẳn là kiếm trận sư.

Huyền Dật Phong nói:

- Đúng vậy, chiến lực của người này vô cùng đáng sợ, người mang chín chuôi linh kiếm, đủ giết địch vượt ba cảnh giới, nửa năm trước ta và người này chiến đấu một trận, kết quả ta trọng thương mà trốn, ba tháng trước Hướng thiếu đã từng chiến với người này một trận, Hướng thiếu chiến lực thật sự là nghịch thiên, vậy mà chiến bất phân thắng bại với Cửu Kiếm kiếm trận, chỉ hơi lạc hạ phong mà thôi, Thiên thiếu, người này khó đối phó.

- Chín chuôi linh kiếm, Cửu Kiếm kiếm trận, quả nhiên có chiến lực giết địch vượt ba cảnh giới!

Tuy Huyền Thiên cảm thán chiến lực Đại Kinh thái tử, nhưng không có nửa phần sợ hãi, trong đôi mắt ngược lại bốc cháy chiến hỏa, nói:

- Ta một đường tung hoành, hôm nay rốt cục cũng gặp được một người cùng cảnh giới có thể chiến đấu với ta.

Huyền Dật Phong kinh ngạc nhìn qua Huyền Thiên, đối mặt với Cửu Kiếm kiếm trận sư, vậy mà nói ra lời này, chiến lực Huyền Thiên mạnh bao nhiêu?

Chiến lực Hướng thiếu cũng đã làm cho Huyền Dật Phong khiếp sợ, hắn nói trong lòng:

- Chẳng lẽ chiến lực Thiên thiếu cũng khủng bố như Hướng thiếu hay sao?

Rất nhanh, Đại Kinh thái tử Kim Thế Chính đã đi tới trước mặt Huyền Thiên, Huyền Dật Phong chừng hai ngàn mét.

- Bại tướng dưới tay...

Ánh mắt Kim Thế Chính quét qua người của Huyền Dật Phong một vòng, rơi vào trên người Huyền Thiên, hắn chỉ một ngón tay vào Huyền Thiên, quát:

- Là ngươi! Ngươi giết tướng quân biên phòng của Đại Kinh thiên triều.

Tuổi không lớn lắm, nhưng khí phái mười phần, giơ tay nhấc chân toát ra thần thái của kẻ đứng đầu, từ trên cao nhìn xuống.

Huyền Thiên gật gật đầu, nói:

- Bọn chúng ngăn cản đường đi của ta, bản thiếu gia thuận tay làm thịt.

Ánh mắt Kim Thế Chính mãnh liệt, quát:

- Thật can đảm, dám giết người của Đại Kinh thiên triều, ngươi phải chết không chỗ chôn, hôm nay bản thái tử lấy đầu của ngươi, làm cho người thiên hạ biết rõ kết cục đối nghịch với Đại Kinh thiên triều!

- Khẩu khí ngược lại rất lớn, nhưng mà bổn sự có bao nhiêu chứ, ai lấy đầu ai còn không rõ đâu, thái tử Đại Kinh thiên triều, ngươi cũng đừng như mấy tên công tử bột, nếu bản thiếu gia giết ngươi quá dễ dàng vậy thì không thú vị chút nào.

Huyền Thiên tự nhiên sẽ không yếu thế, khinh miệt nói, nói xong quay đầu nhìn qua Huyền Dật Phong, nói:

- Ta giết tên Đại Kinh thái này có rước lấy phiền toái gì cho Huyền gia hay không?

Hai mắt Huyền Dật Phong sáng ngời, nói:

- Nếu ngươi có thể giết hắn, ngược lại là thay Huyền gia giải quyết một phiền toái lớn, là chuyện vui mừng!

- Vậy sao!

Huyền Thiên lập tức cười rộ lên, nói:

- Ta sẽ làm thịt hắn!

Mặc kệ Kim Thế Chính là cái gì Cửu Kiếm kiếm trận sư, Huyền Thiên có hai Thiên giai cảnh thất trọng chí tôn khôi lỗi, đánh chết hắn có tuyệt đối nắm chắc, đương nhiên Huyền Thiên càng cam tâm tình nguyện dùng thực lực bản thân đánh chết.

Bởi vì xác thực như Huyền Thiên nói, hắn gặp đối thủ cùng cảnh giới có thể chiến một trận rất khó khăn, thật vất vả gặp gỡ một, lại sử dụng ngoại lực chém giết, vậy cũng quá không thú vị, hoàn toàn là gây khó dễ cho bản thân mình.

Đương nhiên nếu quả thật thực lực của hắn không đánh lại, Huyền Thiên cũng không có suy nghĩ ngớ ngẩn nhất định bằng vào thực lực của mình nữa, sẽ trực tiếp sử dụng chí tôn khôi lỗi, chém giết hắn.

Đại Kinh thái tử tức giận!

Huyền Thiên này hoàn toàn không xem hắn đặt vào mắt, nhất là câu kia ta làm thịt hắn, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn qua người hắn lần nào.

Dường như trong miệng Huyền Thiên thì Đại Kinh thái tử hắn chỉ là một con heo, một con chó làm thịt rất tùy ý.

XIU.... XIU... XIU.... XIU... XIU.... XIU... XIU.... XIU... XÍU... UU!!

Chín đạo kiếm quang trong chốc lát từ trong cơ thể Đại Kinh thái tử lòe ra, vây quanh người của hắn, là chín chuôi Linh Kiếm Thiên Cấp, một cổ khí thế kinh thiên từ trên người Đại Kinh thái tử bạo ra ngoài.

Trong chín chuôi Linh Kiếm Thiên Cấp thì có hai thanh là Thiên cấp trung phẩm, bảy chuôi là Thiên cấp hạ phẩm.

Đại Kinh thái tử tức sùi bọt mép, ánh mắt như kiếm nhìn về phía Huyền Thiên, nói:

- Nghịch tặc, ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa, chết không có chỗ chôn, bản thái tử chưa bao giờ chém hạng người vô danh, hãy xưng tên ra đi!

- Huyền gia Thiên thiếu!

Khi đang nói chuyện trong cơ thể Huyền Thiên cũng bắn ra ba đạo kiếm quang, là ba thanh Thiên cấp trung phẩm linh kiếm.

- Ngươi chính là người Huyền gia?

Đại Kinh thái tử thập phần ngoài ý muốn, nhìn qua ba thanh Thiên cấp trung phẩm linh kiếm bên ngoài cơ thể Huyền Thiên thần sắc khẽ động:

- Ba thanh linh kiếm trong cơ thể ti tiện của ngươi thật sự là phung phí của trời, chỉ có bản thái tử mới xứng với Thiên cấp trung phẩm linh kiếm, bản thái tử đổi chủ ý, sẽ không một kiếm chém giết ngươi, mà là muốn bắt sống ngươi, cho ngươi thừa nhận tất cả tra tấn, nếm tận thống khổ của thế gian, nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là cầu được cái chết, đến lúc đó chỉ cần ngươi nguyện ý dùng một thân máu huyết kính dâng linh kiếm, sau khi chết cam đoan ba thanh linh kiếm không hủy, trở thành vật vô chủ, bản thái tử sẽ ban thưởng cho ngươi tử vong.

BOANG... - -

Trong tay Huyền Thiên xuất hiện một thanh bảo kiếm, nói:

- Nếu linh kiếm của ngươi không phải do ngươi rèn, vậy thì là của người khác, hắc hắc... Ngươi dùng gốc rễ tính mạng kính dâng chín thanh linh kiếm này ra, ngày sau khi ta sử dụng chín thanh linh kiếm này nhất định sẽ nghĩ đến ngươi.

- Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm?

Trên mặt Huyền Dật Phong cả kinh, cho dù muốn hỏi cũng biết đây không phải là thời điểm nên hỏi, lập tức lui qua một bên.

Ánh mắt của hắn nhìn qua hướng bắc xa xa, lại có không ít cường giả bay tới đây, là tướng quân biên phòng của Đại Kinh thiên triều, thái tử xuôi nam bọn họ sợ có sơ xuất, tự nhiên theo kịp, nhưng mà tốc độ của bọn họ so với Kinh Thế Chính còn xa mới bằng, cho nên lâu như vậy mới tới nơi.

Huyền Thiên cùng Đại Kinh thái tử tuy chiến đấu miệng lưỡi, nhưng trên thực tế đang tích lũy khí thế, đỉnh đầu của hai người đều có một thanh cự kiếm xuyên thẳng chân trời, nhìn không thấy cuối cùng, đây là biểu hiện kiếm khách lĩnh ngộ kiếm đạo cực sâu mới có thể hiện ra.

Huyền Thiên kĩnh ngộ kiếm ý tới bát giai, tạo nghệ kiếm đạo càng khắc sâu, cùng cảnh giới chưa bao giờ gặp đối thủ, mà Đại Kinh thái tử chính là chung cực của kiếm khách - - kiếm trận sư, tuy lĩnh ngộ kiếm ý không bằng Huyền Thiên, nhưng người trợ kiếm trận xu thế, cho nên khí thế ngập trời, tuyệt không yếu hơn, không thua gì Huyền Thiên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1895)