← Ch.048 | Ch.050 → |
Thấy cây rìu cứu hỏa của đối phương bị Lâm Bắc Phàm nắm trong tay, Mộc Tiểu Yêu cũng chẳng khách khí, vung dao chém thẳng vào ngực trái của đối phương. Cái cảm giác tự mình ra tay khiến cho Mộc Tiểu Yêu cảm thấy hưng phấn.
- A...
Tên kia theo bản năng nắm lấy sống dao. Sau tiếng hét thảm thiết, Lâm Bắc Phàm cảm giác ngực mình giống như bị người ta hắt nước vào người. Hắn biết đó là máu của đối phương bắn lên người.
Đá văng đối phương sang một bên, cây rìu cứu hỏa cũng nằm gọn trong tay Lâm Bắc Phàm.
Thủ hạ của Địa Chủ đều là những người lăn lộn trong giang hồ. Thấy tình hình không ổn, cả ba tên còn lại đều vung búa lao tới. Trong đó hai người hướng tới Lâm Bắc Phàm, còn mục tiêu của người còn lại chính là Mộc Tiểu Yêu.
Không thể không thừa nhận, tầng thứ nhất của Long Tu bảo điển đúng là trâu bò.
Lâm Bắc Phàm không lùi mà tiến lên, không để cho hai cây rìu kịp hạ xuống, liền lấy vai húc trúng hai người khiến cho cả hai ngã ngửa ra đất.
Một trong hai tên trong lúc ngã ra, cây rìu trong tay liền văng trúng đầu cái tên đang lao tới Mộc Tiểu Yêu. Tên đó bị cây rìu đập trúng đầu choáng váng không còn phân biệt được phương hướng. Ngay sau đó, con dao trong tay Mộc Tiểu Yêu cũng chém trúng vào vai của tên đó.
Trong nháy mắt, bốn gã thủ hạ của Địa Chủ đều bị thương tích.
Thứ nhất là bởi vì Long Tu bảo điển quả thực là lợi hại, hơn nữa, Lâm Bắc Phàm còn có chút công phu mèo quào cơ bản. Thứ hai đám người Địa Chủ không thể ngờ được rằng nửa đường lại xuất hiện một đám côn đồ. Mặc dù không sợ, nhưng ít nhiều cũng không được thoải mái.
"Có tiền sợ kẻ không có tóc mà kẻ không có tóc lại sợ thằng liều mạng". Câu nói này hoàn toàn đúng. Chẳng may trong số hai chục thằng ranh con lại có một, hai thằng không sợ chết. Để cho chúng chém lung tung một lúc không cẩn thận dính phải thì đúng là đang sống đi gặp quỷ.
Sau đó cũng chỉ còn là một đối một, mọi việc giải quyết chưa tới mười giây.
Nhìn Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu phía trước, hai mươi gã tiểu đệ của bang Hồ Điệp đều câm như hến, trong lòng kích động.
- Mộc Tiểu Yêu? Bang Hồ Điệp?
Giọng nói của Địa Chủ vẫn lạnh lùng bình tĩnh.
- Tao chưa từng nghe nói tới cái bang này. :
Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu toát ra một sự cay độc:
- Để cho mày yên ổn thì làm sao bang Hồ Điệp có thể nổi tiếng thành Nam.
- Tao cam đoan, mày đã nổi tiếng.
Địa Chủ trầm mặc một chút, trong lòng nghĩ mấy ngày hôm nay thật quái dị. Đầu tiên hắn bị đánh gẫy hai cái răng cửa ở Kim Sắc Hải Ngạn. Hai ngày qua, anh Cửu lại bị Cục cảnh sát theo dõi và hôm nay mình lại bị một đứa muốn chém mình để mà ngoi lên.
- Thế này là quá đủ rồi.
Địa Chủ cảm thấy bực tức."Mẹ nó! Cái ngõ này thuộc khu Bản Kiều cũng chính là khu của Long Yên Nguyệt. Cái con khốn đó thực sự là phiền toái. Một cái chức phó Cục trưởng chưa là cái gì, nhưng cha của con khốn đó lại là giám đốc của Cục công an thành Nam. Nếu như không phải có nó thì mình ra ngoài thế nào cũng phải mang theo súng."
- Vậy ý mày thế nào?
Trong lòng Địa Chủ xuất hiện chút sợ hãi, con ranh con trước mắt thực sự là dám đâm hắn một cái. Nhưng Địa Chủ vẫn là Địa Chủ. Hắn vẫn bình tĩnh như trước, hy vọng danh vọng của mình có thể dọa cho đám ranh con này bỏ chạy.
Mộc Tiểu Yêu không nói gì, đi thẳng tới túm lấy cổ áo của Địa Chủ.
- Mày...
Địa Chủ biến sắc.
"Chát" một tiếng bạt tai vang lên trong ngõ. Mộc Tiểu Yêu nhếch mép:
- Gọi là chị Tiểu Yêu.
Sắc mặt Địa Chủ xám ngắt.
Ở phía sau, đám tiểu đệ của bang Hồ Điệp cuối cùng cũng nhìn thấy rõ Lâm Bắc Phàm. Mà vừa rồi, hắn cũng một lần nữa khiến cho chúng mở rộng tầm mắt. Suy nghĩ một lúc, cả đám có cảm giác việc chém Địa Chủ hôm nay nhất định là đại ca và chị Tiểu Yêu đã bàn bạc với nhau.
Đã có đại ca làm chỗ dựa, vậy thì còn gì phải sợ?
Một gã hãnh diện đi tới trước mặt Địa Chủ, nắm lấy cằm hắn rồi chẳng hề khách khí tát cho mấy cái bạt tai.
"Bốp... bốp.."
- Gọi là chị Tiểu Yêu.
- Chị Tiểu Yêu.
"Phì! Đúng là cứng đầu, không đánh thì không chịu ngoan ngoãn."
Gã tiểu đệ của bang Hồ Điệp, quay đầu phun một bãi nước bọt.
Có người làm trước đám tiểu đệ còn lại cũng tiến lên giơ tay đánh cho Địa Chủ mấy cái bạt tai, khiến cho hắn phải kêu lên thảm thiết.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng ngăn cản, cũng không lên tiếng. Hắn biết được bước ra giang hồ, khí thế rất quan trọng. Ngay từ đầu, bọn họ sợ hãi không dám động thủ, nhưng tới bây giờ thì sao? Có lẽ ngay cả trước mặt Liêu Thiên Cửu bọn họ cũng dám rút dao.
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng muốn để lộ thân phận của mình. Sau khi vất cái rìu, hắn chẳng thèm chào đám người Mộc Tiểu Yêu, đi thẳng về căn phòng trọ của mình. Hắn biết tối hôm nay, Địa Chủ không còn cơ hội tìm mình gây rắc rối. Nhưng ngày mai, hắn sẽ phải chủ động liên lạc với Liêu Thiên Cửu. Nếu không, chắc chắn sẽ không được yên thân...
Nhưng đi đâu mà tìm Liêu Thiên Cửu? Mặc dù với danh tiếng của Liêu Thiên Cửu, muốn dò hỏi xem hắn ở đâu rất dễ. Nhưng chẳng may đi tìm lại đúng lúc Liêu Thiên Cửu gặp Địa Chủ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Có lẽ cần phải có người tiến cử cho mới được." Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút liền nhớ đến Phong thiếu và Trương Minh Thắng. Số điện thoại của Trương Minh Thắng và Đường Phong hắn đều có, chỉ có điều chưa bao giờ gọi cho họ mà thôi. Trương Minh Thắng sùng bái hắn như vậy, để cho gã dẫn mình đi gặp Liêu Thiên Cửu chắc không khó.
Sáng hôm sau, Lâm Bắc Phàm còn chưa rời khỏi giường, đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Lâm Bắc Phàm giật bắn người dậy, theo bản năng rút Đồ Long đao cầm trên tay."Chẳng lẽ Địa Chủ đã tìm tới? Với đầu óc Địa Chủ chắc chắn sẽ không nói chuyện hôm qua. Hơn nữa, buối tối ngày hôm qua, người gây cho hắn rắc rối là Mộc Tiểu Yêu chứ không phải mình."
- Đại ca. Đại Ca. - Âm thanh có chút non nớt, lại đang kinh hoàng.
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày, đi ra mở cửa liền thấy một tên tiểu đệ trong bang Hồ Điệp. Hai mắt tên đó đầy tơ máu, thất thần. Chỉ tới khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, hắn mới hơi định thần.
- Địa Chủ tìm các ngươi?
Lâm Bắc Phàm rút một điếu thuốc lá
- Không! Không phải.
Gã tiểu đệ thở dốc nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
- Nếu không có chuyện khẩn cấp, em cũng không dám tới đây tìm đại ca. Địa Chủ không tới tìm chúng ta, nhưng lại báo cảnh sát.
"Báo cảnh sát?" Lâm Bắc Phàm nghe thấy mà không tin được vào tai mình. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình thường. Lúc này, Liêu Thiên Cửu đang bị cảnh sát theo dõi, không dám hoạt động mạnh. Hơn nữa, hoạt động trong xã hội đen không phải lúc nào cũng chém chém giết giết.
Một người bước ra giang hồ cũng chỉ có một đó chính là tiền. Rất ít người vì việc giết người.
- Nói chậm thôi, không nên vội.
Lâm Bắc Phàm rút một điếu thuốc lá ra đốt. Tên thiếu niên dừng lại một chút, cuối cùng định thần ngẩng đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm nói:
- Đại ca! Một gã thủ hạ của Địa Chủ không biết tại sao mà chết. Chị Tiểu Yêu bị bắt vào Cục công an khu Bản Kiều. Chúng ta làm sao bây giờ?
← Ch. 048 | Ch. 050 → |