← Ch.050 | Ch.052 → |
Lâm Bắc Phàm không muốn làm phiền Liễu Vi, cũng không muốn kéo một cô gái vô tội vào vòng xoáy này nên tự mình đi đến đồn công an khu Bản Kiều. Dù sao Lâm Bắc Phàm cũng không hy vọng quá nhiều về việc thông qua việc nộp tiền để cứu được Mộc Tiểu Yêu ra.
Long Yên Nguyệt khi thấy Lâm Bắc Phàm thì rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nghiêm mặt cố ra vẻ coi thường nhìn Lâm Bắc Phàm:
- Việc công hay việc riêng? Việc công thì theo quy định. Việc riêng thì xin lỗi, tôi không có thời gian.
- Tiền lúc trước mà tôi đưa lên chính là tiền ăn trộm, đây có phải đầu mối hay không?
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý đến Long Yên Nguyệt, hắn tùy tiện ngồi xuống sô pha trước mặt Long Yên Nguyệt rồi nói.
Tiền đó thông qua giám định kỹ thuật đã có kết quả. Bên trên có dấu vân tay giống hệt giấu vân tay lưu trên số tiền mà ngân hàng bị trộm, đây đương nhiên là manh mối rất quan trọng. Tuy nhiên Long Yên Nguyệt không muốn thừa nhận công lao của Lâm Bắc Phàm, như vậy nàng sẽ bị động. Nhưng lại lo lắng sau này còn cần Lâm Bắc Phàm giúp đỡ nên không dám quá đắc tội hắn.
- Tiền đó thì bên tổ kỹ thuật đã giám định, anh lần này tới tìm tôi là có chuyện gì?
Lâm Bắc Phàm lấy ra một điếu thuốc rồi nói:
- không có việc sẽ không đến. Sáng hôm nay mấy người có phải đã bắt một người không? Học sinh trường Nhất Trung thành Nam, bởi vì muốn nổi tiếng nên cầm đao đi chém người.
- Mộc Tiểu Yêu? Anh có ý gì?
Long Yên Nguyệt nhíu mày. Cô không ngờ Lâm Bắc Phàm lại quen cô gái ăn mặc diêm dúa kia. Phải biết cô gái Mộc Tiểu Yêu kia hình như có chỗ dựa. Tên Phong Thiếu của tập đoàn Đường thị là kẻ ăn chơi trác táng suốt ngày ba hoa không ngờ cũng tự mình gọi đến dùng mọi biện pháp để yêu cầu thả Mộc Tiểu Yêu ra. Mà bây giờ Lâm Bắc Phàm còn tự tìm tới cửa. Chuyện này xem ra rất thú vị.
- Tôi muốn nói chính là trên đời này không có trắng đen. Về cái gọi là trắng đen chẳng qua do chúng ta áp đạo đức vào mà quyết định.
Lâm Bắc Phàm châm thuốc hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Lấy một ví dụ như xã hội hiện nay hình như không có quan nào không tham. Bọn họ là trắng hay đen. Tôi nghĩ trong mắt các người nhất định là trắng. Mà không ít người trong xã hội đen cầm đao giúp anh em mà không tiếc mạng sống. Nhưng dù bọn họ có cao thượng đến đâu thì trong mắt các người nhất định là đen.
Long Yên Nguyệt không phủ nhận nhưng lời Lâm Bắc Phàm nói đã làm cô thấy hứng thú.
- Liêu Thiên Cửu là ai? Hình như trên tay đã có mấy chục mạng người? Nhưng hắn vẫn làm mưa làm gió ở Nam Thành. Cục trưởng Long, sao không bắt hắn ta?
- Anh đây là cưỡng từ đoạt lý. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Chỉ cần tìm được chứng cứ phạm tội của Liêu Thiên Cửu, tôi sẽ...
- Nếu tìm được thì sao? Dù tìm được thì với mạng lưới quan hệ của Liêu Thiên Cửu ở Nam Thành thì cô có chắc xử lý được hắn không? Tôi biết bố cô là cục trưởng cục Công an thành phố, chẳng may bố cô là bạn của Liêu Thiên Cửu thì sao?
- Lâm Bắc Phàm, mời anh chú ý cách dùng từ của mình, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng, gây trở ngại đến công việc.
Long Yên Nguyệt lạnh lùng nói.
- Đừng giận, tôi chỉ lấy việc luận việc mà thôi. Liêu Thiên Cửu gây vô số vụ án, có thể lấy tay che trời mà hoành hành ở Nam Thành. Mà Mộc Tiểu Yêu chỉ là vi phạm lần đầu, vì sao không suy xét để người ta có cơ hội hối cải.
- Vớ vẩn, đây chính là vụ án giết người có đủ nhân chứng vật chứng.
- Pháp luật có phải là trò chơi của kẻ có tiền?
Lâm Bắc Phàm nhếch miệng thản nhiên nói:
- Chỉ cần có tiền thì sẽ biến thành tự vệ, nếu không thì không thể?
- Càn rỡ. Tôi cảnh cáo anh, đây là đồn cảnh sát.
Long Yên Nguyệt đứng bật dậy, nàng đang rất kích động. Nếu là trước kia cô nhất định cho tên này mở rộng tầm mắt. Nhưng hôm nay cô phải lo lắng. Lần trước sau khi được Lâm Bắc Phàm tha cho một lần ở khách sạn Crown Plaza, không thể không nói Long Yên Nguyệt ít nhiều đã bị Lâm Bắc Phàm chinh phục.
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ nhìn Long Yên Nguyệt, một lúc sau mới nói:
- Bao nhiêu tiền có thể cứu Mộc Tiểu Yêu?
- Anh có...
Long Yên Nguyệt vốn định nói anh có tiền ư? Nhưng cô đột nhiên cảm thấy tên trước mặt trước đây lăn lộn ở bãi biển Hoàng Kim làm bảo vệ hình như có điểm gì đó không thể nắm bắt. Cô thậm chí tin rằng Lâm Bắc Phàm có thể lấy ra được rất nhiều tiền. Long Yên Nguyệt quay đầu sang bên, lạnh lùng nói:
- Bao nhiêu tiền cũng không được. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời anh ra ngoài.
- Không thể nói chuyện tình cảm ư?
- Không thể. Tuy nhiên vì anh đã cung cấp manh mối vụ trộm kia cho cảnh sát, tôi sẽ không để Mộc Tiểu Yêu chịu uất ức gì khi ở đồn công an khu Bản Kiều.
Long Yên Nguyệt đây là thuận dòng cho người ân tình. Cho dù Lâm Bắc Phàm không đến, cô cũng sẽ đối tốt với Mộc Tiểu Yêu. Dù sao lời của Phong thiếu gia Nam Thành cũng có trọng lượng mà.
- Cô có tin là trong vòng nửa tháng tôi có thể khiến Mộc Tiểu Yêu rời khỏi đây?
Lâm Bắc Phàm dụi tàn thuốc vào gạt tàn mà nói.
Long Yên Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, theo bản năng nói:
- Tuyệt đối không thể, cho dù là Đường Phong ra mặt cũng không thể.
- Nếu bị chém không phải người của Liêu Thiên Cửu thì chắc là có thể?
Lâm Bắc Phàm đứng lên cười ha hả mà nói:
- Phong thiếu gia cũng là người, chuyện hắn làm không được thì những người khác không phải không thể làm.
- Trừ phi anh cướp ngục.
Long Yên Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:
- Nhưng hậu quả là gì thì không cần tôi nói anh cũng biết.
Lâm Bắc Phàm mở to mắt, trên mặt hơi lộ vẻ buồn bã mà nói:
- Một người cố chấp tin và tín ngưỡng, chỉ cần tín ngưỡng không mất thì hắn sẽ là người vô địch.
Giờ phút này trong lòng Long Yên Nguyệt hình như đang rất xúc động. Khi cô cẩn thận đánh giá Lâm Bắc Phàm, cô không thể không thừa nhận người đàn ông trước mặt giờ phút này rất mê người.
- Mở to mắt để chờ.
Nghĩ đến người đàn ông này đã nhiều lần xâm phạm mình, Long Yên Nguyệt liền cố khống chế lý cảm xúc mà lạnh lùng nói một câu.
- Tôi muốn đi thăm Mộc Tiểu Yêu, không biết có được không?
- Rất không được.
Long Yên Nguyệt hừ lạnh nói:
- Cô ta đang là nghi can. Chẳng qua tôi có thể nể mặt anh, cho anh năm phút.
- Ừ.
Lâm Bắc Phàm cũng không nói cảm ơn, trên khóe miệng hắn hơi lộ ra nụ cười khó có thể nhận ra.
- Tuy nhiên tôi nhắc anh, bây giờ đang là lúc rất nhạy cảm, anh khi gặp Mộc Tiểu Yêu thì đừng nói gì. Những lời nói của hai người đều bị ghi âm. Tất cả các động tác hai người làm cũng bị ghi lại.
Lâm Bắc Phàm nhún vai xoay người đi ra cửa. Chỉ có điều khi sắp tới cửa, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó nên quay đầu lại nói:
- Cục trưởng Long, nếu trong nửa tháng Mộc Tiểu Yêu được tôi cứu ra thì sao?
Đối mặt với việc Lâm Bắc Phàm khiêu khích, Long Yên Nguyệt tự nhiên không sợ. Cô hừ lạnh một tiếng ưỡn bộ ngực căng tròn lên mà nói:
- Nếu anh thực sự có bản lĩnh đó, cô đây sẽ cởi bỏ quần áo cảnh sát, tình nguyện lấy anh. Dù làm ruộng với anh cũng không sợ.
- Một lời đã định?
- Một lời đã định.
Long Yên Nguyệt kiên quyết nói:
- Anh mà làm được, cô đây sống là người của anh, chết là ma nhà anh. Tuy nhiên nếu trong vòng nửa tháng anh không cứu được Mộc Tiểu Yêu ra thì sao?
← Ch. 050 | Ch. 052 → |