← Ch.112 | Ch.114 → |
Năm triệu một năm quả thật không phải là một con số nhỏ! Mặc dù những năm nay số người có thể bỏ ra năm triệu một năm không hề thiếu, song muốn người ta trực tiếp vứt đi năm triệu bao một nữ nhân trong một năm, chuyện như thế này cũng chẳng ai thích làm! Bởi vì nữ sinh đại học đi ra làm "chim hoàng yến" như thế này càng ngày càng nhiều, cho nên nghề này cũng có sự cạnh tranh quyết liệt. Cô muốn năm triệu một năm, người khác một triệu đã làm, vậy ai còn muốn người năm triệu như ngươi chứ? Nữ sinh viên Bắc Đại thì sao chứ? Con mẹ nó giá cả thật sự quá cao mà.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy có chút hứng thú, cười nói:
- Chú đã gặp qua cô bé đó chưa?
- Nếu em đã chơi qua sao còn dám giới thiệu với lão đại? Còn nữa, năm triệu một năm thật quá đắt, hôm nay chúng ta tới để cho cô em đó tiếp rượu là tốt rồi, muốn đưa lên giường thật không đáng.
Trương Minh Thắng vẻ mặt dâm đãng cười nói:
- Nhớ đến hai chị em song sinh của em, cực phẩm đấy! Mất bao nhiêu tiền? Ba triệu hai người, mười năm. Mười năm sau đã hết khấu hao rồi.
Tên bảo vệ cửa của Kim Ngọc Thiên Đường sau khi nhìn thấy bộ dạng nghèo nàn mà chán đời của Lâm Bắc Phàm, quả thật không quá vui vẻ cho Lâm Bắc Phàm qua cửa. Người ta không quản anh có suy sụp tinh thần hay là trụy lạc trong mỹ sắc hay không, người ta chỉ quân tâm đến chuyện anh có tiền đi vào trong tiêu xài hay không mà thôi. Bởi vì Trương Minh Thắng là khách quen của Kim Ngọc Thiên Đường, đại đa số nhân viên công tác ở đây đều đã từng gặp qua dung mạo của Trương công tử, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh Trương Minh Thắng, mọi người đều cho rằng Lâm Bắc Phàm là tiểu đệ của Trương Minh Thắng, cũng không dám ngăn trở.
Trương Minh Thắng là kẻ rất biết điều, mặc dù muốn biết một chút về thủ đoạn đánh bi-a của lão đại chẳng qua hiện tại tính giác ngộ của hắn đã rất cao, hắn biết rằng kỹ thuật đánh bi-a không phải dùng để biểu diễn mà dùng để làm việc lớn! Cho nên tên mập này đưa Lâm Bắc Phàm vào phòng VIP ngồi, an bài tiểu thư bồi rượu xong xuôi mới một mình đi đến bàn bi-a phát tài.
Không hổ là Kim Ngọc Thiên Đường, ngay cả chỗ ngồi uống trà trong phòng VIP cũng là chia làm nhiều loại. Nếu anh muốn thanh tĩnh, có thể lựa chọn phòng ngồi uống trà nghe nhạc cổ điển. Nếu anh không thích uống trà, muốn một hồi vui vẻ thì có thể đặt một phòng bên trong có hệ thống ka- ra-o-ke, vừa có một em xinh tươi ngồi bên cạnh tiếp rượu vừa có thể cao giọng hò hét xả ra áp lực hoặc sự hưng phấn trong tận đáy lòng.
Lâm Bắc Phàm ngồi ở trong phòng móc điện thoại ra, gọi một cuộc cho Trương Kế Bằng.
- Lão đại, tìm em đến có việc gì?
Trương Kế Bằng sau khi tiếp điện thoại liền chạy đến chỗ phòng bao của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Mấy ngày nay cảm thấy thế nào?
- Thiên đường, chính là thiên đường của nhân gian!
Trương Kế Bằng lắc đầu, vẫn còn chưa thỏa mãn,
- Bây giờ bảo em đi tìm chết cũng giá trị!
- Bây giờ chú chết đi vậy tiền của anh làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Phàm lấy ra một điếu thuốc đốt hút,
- Nói nghe một chút cách nhìn của chú đi!
Trương Kế Bằng gật đầu, quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm, nghiêm túc nói:
- Lão đại, Kim Ngọc Thiên Đường nhắm vào chính là một loạt chi phí liên hoàn. Không hề khoa trương mà nói rằng, nơi này là mảnh đất kiểu mẫu sừng sững ở Nam Thành. Vô luận là ẩm thực, nhà nghỉ, giải trí tất cả đều tự thành một hệ thống riêng biệt, nhưng mọi hướng đi lại có thể cùng Kim Ngọc Thiên Đường dung hòa làm thành một thể! Lão đại nếu đưa cho em hai triệu tài chính, em không thể nào phục chế lại được hình thức kinh doanh của Kim Ngọc Thiên Đường. Một là tài chính có hạn, hai là có liên quan đến nhiều vấn đề khuyết thiếu nhân tài.
- Vấn đề gì?
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mà,
- Nói rõ ràng ra một chút.
- Ví dụ như phòng bi-a, nếu như không có cao thủ tọa trấn muốn làm phòng bi-a là không quá hiện thực, ít nhất cần phải có một khoảng thời gian tương đương. Càng rõ ràng hơn đó là sòng bạc của Kim Ngọc Thiên Đường, nơi này lợi nhuận thu vào kếch sù, nhưng nếu chúng ta muốn mở sòng bạc cũng rất không thực tế! Mở sòng bạc, phải có nhân tài có thể đứng ra đè ép được, nếu không cũng không phải là kiếm tiền mà là cho tiền.
Phòng bi-a? Kỹ thuật của Trương Minh Thắng không tồi, còn về phòng bạc... Lâm Bắc Phàm vuốt cằm, cái này hình như có chút vấn đề, dù sao bản thân mình cũng không thể tọa trấn ở đó được!? À, nghe nói sư tỷ của Fukawa, Kiyoko Ito, còn lợi hại hơn cả Fukawa, nếu như có loại cao thủ này tọa trấn, sòng bạc không cần lo lắng nữa! Không biết cô bé đó có dễ nhìn hay không, nghe nói con gái đảo quốc phải giúp nam nhân rửa chân...
- Nếu có nhân tài thì những hình thức kinh doanh khác em có thể giảm bớt tiêu chuẩn phục chế lại! Hơn nữa em đã từng nghiên cứu qua, bồi luyện của phòng bi-a hình như yêu cầu cao về sức mạnh mà không đòi hỏi về mặt ngoại hình, em cho rằng muốn đến đây giải trí là một loại tâm trạng, kỹ thuật của người bồi luyện bi-a có thể qua được là ổn, chủ yếu là giúp khách hàng có thể chơi vui vẻ!
Trương Kế Bằng suy nghĩ một chút, thổi sợi tóc vàng trên mũi sang bên, cười nói:
- Nếu như chúng ta cho bồi luyện mặc một loại đồng phục... Lão đại, anh thử nghĩ một chút, một y tá nhỏ xinh đẹp như tiên cùng chơi bi-a với anh, hơn nữa cô y tá nhỏ này không phải là bình hoa, trình độ kỹ thuật cũng rất cao đấy! Nếu như anh đem hết tất cả vốn liếng đặt lên bàn bi-a để chinh phục nàng ta, anh sẽ có loại tâm tình gì? Sướng, ngoại trừ sướng ra thì vẫn là sướng thôi!
Tên Trương Kế Bằng này quả nhiên không phải là kẻ tốt lành gì! Lâm Bắc Phàm rít nhẹ một hơi thuốc, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười thản nhiên.
- Còn về tiểu thư bồi rượu, tiểu thư bồi rượu của Kim Ngọc Thiên Đường đều được trải qua bồi dưỡng tỉ mỉ, đương nhiên đồng phục cũng có sự hấp dẫn nhất định, nhưng điều này là chỗ em hoàn toàn coi thường! Bởi vì những kẻ sành sỏi vừa nhìn đã biết là có trải qua huấn luyện. Nếu như để cho em làm, yêu cầu tất cả bọn họ mặc trang phục bình thường đi làm, điều này cấp cho bọn họ một không gian biểu diễn rất lớn, hơn nữa còn có thể đưa đến cho người khách có một loại cảm giác mới lạ! Quan trọng nhất là, các cô ấy ở trong mắt khách hàng không còn là loại gái bao cao cấp.
- Rất tốt!
Lâm Bắc Phàm như cười như không nhìn Trương Kế Bằng, cười nói:
- Khi nào có thể bắt tay vào làm?
- Đã bắt tay vào làm rồi, ngày mai em sẽ không đến chỗ này nữa.
Trương Kế Bằng mỉm cười thần bí, hạ giọng nói:
- Chẳng qua, hôm nay em phải hưởng thụ một phen cho thỏa thích, nơi này có một vị tiểu thư bồi rượu, Bắc Đại, công khai ra giá là năm triệu một năm! Càng quan trọng hơn đó là những tiểu tỷ bồi rượu khác mỗi tối chỉ mất tám trăm phí, mà cô gái này phải mất hai ngàn.
- Không được! Chú tới nơi này chủ yếu là bởi vì học tập kinh nghiệm, tìm hiểu cuộc sống, chú cần phải lấy chi phí nhỏ nhất có thể tiếp xúc đến càng nhiều đồ vật, đây là lý luận đầu tư của thương nhân. Nếu tám trăm đồng có thể gọi một tiểu tỷ đến bồi rượu, tại sao chú lại phải mất hai ngàn chứ? Chú chỉ muốn cảm thụ một chút cuộc sống có tiểu thư bồi rượu, còn như tiểu thư đó có phải Bắc Đại hay không căn bản là không quan trọng.
Lâm Bắc Phàm nói ra những lời này rất nặng rất có khí phách hơn nữa trên mặt còn toát ra vẻ chính khí lẫm liệt.
Trương Kế Bằng do dự một hồi, nói:
- Lão đại, anh đưa cho em năm triệu, còn hơn một triệu chưa tiêu hết! Số tiền này đều là do em tiết kiệm lại, chẳng lẽ một lần cuối cùng này em tiêu một ngàn hai, anh cũng phải tính toán chi li với em sao?
Tiết kiệm hơn một triệu? Tiền không phải là vấn đề, quan trọng là lòng trung thành của Trương Kế Bằng đối với mình! Người này quả thực có thể làm huynh đệ! Chỉ là liên quan đến việc gái gú thì huynh đệ cũng không được, hắc hắc! Lâm Bắc Phàm nhíu mày tức giận nói:
-Không được! Cần tiêu, chú tiêu một triệu ta cũng không thèm nói, nhưng tiết kiệm mỗi một phần chú đều phải tiết kiệm lại cho ta.
- Vậy... em còn hai trăm ngàn gởi ngân hàng, em dùng tiền của mình...
- Không cần nói nữa, việc này không thương lượng, ra ngoài đi!
- Tại sao chứ?
Trương Kế Bắc tuy rằng không muốn làm trái ngược ý muốn của Lâm Bắc Phàm, nhưng hắn cảm thấy buồn bực liền lẩm bẩm tự hỏi một câu.
Lâm Bắc Phàm gõ tàn thuốc xuống, nhếch mép lộ ra nụ cười tà khí, nói:
- Bởi vì hôm nay anh tới đây chủ yếu có hai việc, việc thứ nhất đó là gặp chú, việc thứ hai chính là tìm một em xinh tươi uống vài ba chén rượu.
Phì! Ông cứ nói thẳng ra ông là lão đại có phải là xong không? Trương Kế Bằng một bụng bực tức, phẫn nộ đi ra khỏi cửa.
Sauk hi Trương Kế Bằng rời đi, Lâm Bắc Phàm liền cho gọi sinh viên Bắc Đại kia vào phòng. Ngay từ đầu Lâm Bắc Phàm đã nghĩ đối phương nhất định sẽ mặc đồng phục do Kim Ngọc Thiên Đường cung cấp, với các loại hình tượng tiếp viên hàng không, cảnh sát, y tá, công chức... xuất hiện ở trước mặt mình. Nhưng Lâm Bắc Phàm sai rồi, cô em xuất hiện ở trong phòng bao, khuôn mặt không trang điểm, trên người mặc một bộ tây phục màu đen được cắt may khéo léo.
Không thể không nói, màu đen là màu cực kỳ có ý nghĩa, phối hợp với áo sơ mi trắng rất đơn giản đã có thể tạo ra vẻ đẹp gợi cảm không giống người thường, sau khi mặc vào tản ra một loại hấp dẫn vô hạn, có thể kích động nam tính nguyên thủy nhất của người đàn ông, khiến cho nam tính không thể nào kháng cự muốn chinh phục bằng được. Từ một loại phương diện khác mà nói, cách ăn mặc này cũng được xem như là hấp dẫn của đồng phục, chỉ là đối phương hiển nhiên không ý thức được điều này.
Cô em rất đẹp, ngũ quan tinh xảo thanh tú, nhưng lạnh lùng tựa băng sương. Điểm này tồn tại sự khác biệt nhất định so với Mộc Tiểu Yêu. Trong vẻ lạnh lùng của Mộc Tiểu Yêu có chứa một tia kiêu ngạo, lãnh diễm nhưng ở cô em trước mặt này, biểu lộ ra rõ ràng là một loại tâm tình chán đời, tuy rằng đã lưu lạc trong Kim Ngọc Thiên Đường làm một tiểu thư bồi rượu nhưng trong tận sâu trong xương tủy cô ta vẫn như cũ xem thường đám dân ăn chơi vung tiền như rác.
- Ngồi!
Lâm Bắc Phàm quay sang cố gắng mở miệng. Sinh viên của Bắc Đại, dáng người lại xinh đẹp chẳng trách được có tính cách này.
Làm tiểu thư bồi rượu, chỉ cần người khách không có hành động hoặc yêu cầu quá đáng đối phương không thể làm trái với ý nguyện của người khách. Cô gái không trả lời tựa như khúc gỗ cứng rắng lạnh như băng ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Uống đồ gì?
- Uống đồ gì?
Lâm Bắc Phàm như cười như không nhìn cô gái,
- Chỉ cần cô em tiếp tôi uống, tùy thích tôi uống gì cũng được.
Tùy thích uống gì cũng được? Người này trang phục trên dưới toàn thân cộng lại không vượt quá một ngàn đồng, hơn nữa toàn thân không tỏa ra khí thế của kẻ có tiền. Hay là người này là khác được người khác mới đến, hay là kẻ này liều mạng làm thuê sau đó dùng tất cả số tiền xương máu mà mình kiếm được đến nơi này khoe tiền, nghĩ đến đều khiến cho người ta ghê tởm! Cô gái mím chặt đôi môi, nói:
- Tự nhiên tôi thích uống thứ quý nhất, khách nhân uống rượu có giá tiền càng cao tôi càng có thể lấy được càng nhiều tiền hoa hồng.
- Vậy lấy thứ quý nhất đi!
Lâm Bắc Phàm vô cùng sảng khoái trả lời.
- Anh có biết nơi này rượu quý nhất bao nhiều tiền một chai không?
Cô gái quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói trước sau như một rất bình tĩnh.
Lâm Bắc Phàm khịt mũi nghi hoặc nói:
- Điều này rất quan trọng sao?
Tinh tướng? Mặc dù người giả vờ tinh tướng mình gặp không ít nhưng tinh tướng như người thanh niên trước mặt này thật sự là chưa từng nhìn thấy! Nhìn bộ dạng của hắn không giống như kẻ có tiền, không biết hôm nay hắn đến Kim Ngọc Thiên Đường chuẩn bị bao nhiêu tiền tiêu xài? Một vạn? Hai vạn? Coi như hắn có năm vạn đi! Nhưng năm vạn đồng tiền ngay cả nửa bình rượu quý nhất cũng không mua được! Cô gái mỉm cười, nụ cười trào phùng, nhưng lại phong tình vạn chủng, nàng đứng dậy nói:
- Mạo muội hỏi một câu, tiên sinh làm nghề gì?
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô gái, Lâm Bắc Phàm thoải mái dựa vào ghế sô pha, thản nhiên nói:
- Bảo vệ, một tháng ba ngàn tệ.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |