← Ch.115 | Ch.117 → |
Chu Tĩnh Hàm hoảng sợ nhìn quản lý Hồ, theo ý tứ của hắn, không phải là đối phó với tên khốn trước mặt này, chẳng lẽ là muốn đối phó với mình?! Bốn tên thanh niên cũng giống như Chu Tĩnh Hàm, đều cảm thấy không thể tin được, một đám ngơ ngác đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
- Choáng hết cả rồi? Đem Chu Tĩnh Hàm đi, dậy cô ta phải làm người như thế nào, sau đó để cho cô ta cút khỏi Kim Ngọc Thiên Đường.
Quản lý Hồ quát lớn xong, lập tức xoay người nở một nụ cười rất nghề nghiệp, từ bên cạnh cầm lấy một chén rượu, sau đó cầm chai rượu lên. Nhìn bộ dạng của quản lý Hồ là chuẩn bị tự rót cho bản thân một chén sau đó bồi tội với Lâm Bắc Phàm.
Tên quản lý Hồ này không tồi, biết gió chiều nào thì theo chiều ấy, chỉ là đã muộn mất rồi! Lâm Bắc Phàm đưa tay ngăn chai rượu lại, không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ đã không phải là vấn đề của Chu Tĩnh Hàm nữa, tôi nói để cho Phong Thiếu tới gặp tôi, nhưng hiển nhiên anh lại chẳng xem tôi ra gì.
Quản lý Hồ sắc mặt trầm xuống, chẳng qua chỉ là có chút quan hệ họ hàng với Trương công tử mà thôi, bản thân mình đã mắt đầu nhận sai chịu thua, hơn nữa còn dựa theo ý muốn của hắn đuổi Chu Tĩnh Hàm đi, hắn còn muốn thế nào nữa đây? Trầm mặc một lát, quản lý Hồ cười nói:
- Tiên sinh, tôi thấy việc này tôi còn có thể xử lý được, cũng không cần làm phiền đến Phong Thiếu đâu, nếu ngài có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra.
- Tôi sớm đã nói rồi anh không đủ tư cách, anh lại cứ khăng khăng không nghe? Tôi nói sẽ khiến anh lăn ra khỏi Kim Ngọc Thiên Đường, anh lại khăng khăng không tin.
- Tiên sinh, lời này chẳng phải là quá nặng sao! Cho dù là đích thân Phong Thiếu đến đây nhìn cũng sẽ không đuổi tôi ra khỏi Kim Ngọc Thiên Đường.
Quản lý Hồ cảm thấy, cho dù tên khốn này là họ hàng của Trương công tử, Phong Thiếu cũng sẽ không bởi vì hắn mà đuổi mình đi.
Lâm Bắc Phàm không muốn dông dài, quay sang tự như có thâm ý nhìn Chu Tĩnh Hàm một cái, rồi sau đó móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Trương Minh Thắng.
Cũng ngay vào lúc này, bên ngoài phòng vip vang lên tiếng đập cửa.
Quản lý Hồ có tố chất thần kinh cũng đánh cái rùng mình, vội vàng đánh mắt với một tên bảo vệ ý bảo mở cửa ra xem.
- Đánh... Ta đánh...
Kẻ tiến vào không phải ai khác chính là tên mập mắt ti hí Trương Minh Thắng, sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng vip, cảm thấy sự việc hình như không đơn giản. Thấy Lâm Bắc Phàm không có việc gì Trương Minh Thắng cũng thở phào một cái nhẹ nhõm, lạnh lùng liếc xéo quản lý Hồ, quát lớn:
- Đánh, mày vào đây làm gì? Không biết lão đại của tao muốn cùng vị tiểu thư này trao đổi trao đổi tình cảm sao? Mày mang theo bốn đại lão gia đứng ở đây khẳng định sẽ ảnh hướng đến việc trao đổi tình cảm giữa bọn họ, đánh con mẹ nó hiểu không?
Trương Minh Thắng không ngờ gọi tên khốn này là lão đại? Quản lý Hồ đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này, hắn ngẩn người, vội vàng cười làm lành nói:
- Trương công tử, trong này có thể có chút hiểu lầm, ngài không nên hiểu lầm, không phải là tôi hiểu lầm, là Chu Tĩnh Hàm...
Trương Minh Thắng cũng không thèm để ý đến quản lý Hồ, bước nhanh đi về phía Lâm Bắc Phàm:
- Lão đại, em vốn không muốn quấy rầy anh. Nhưng Phong Thiếu nói bất kể thế nào cũng phải đến đây mời rượu anh, không có biện pháp, em chỉ đành đưa Phong Thiếu đến đây.
Nghe nói Phong Thiếu muốn đến đây mời rượu đối phương, hai chân của quản lý Hồ đã bắt đầu run lên, trên người mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Hắn đột nhiên nhớ ra một người, nếu như đối phương thật sự là người này vậy bản thân không những thật sự phải lăn đi, sợ rằng còn phải lưu lại một bộ phận nào đó rồi, nửa phần đời còn lại có thể tự lo được hay không vẫn còn là một ẩn số chưa biết.
Lại nhìn Chu Tĩnh Hàm, mặc dù vẻ mặt cô ta vẫn như trước, ngạo nghễ đứng ở trong góc phòng vip, mang theo một vẻ chán ghét và quyến rũ độc đáo nhưng sắc mặt tái đi và đôi môi run rẩy đã sớm bán đứng không bỏ sót nội tâm hoảng hốt và sợ hãi của cô ta.
- Lâm tiên sinh, ngọn gió nào đưa ngài tới...
Trong mắt Phong Thiếu khi nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập khâm phục và ngưỡng mộ, chỉ là khi Phong Thiếu cảm thấy bầu không khí trong phòng có vẻ không thích hợp, lập tức xoay người lại nhìn quản lý Hồ, không nói gì.
Quản lý Hồ há miệng thở dốc, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Phàm, run rẩy nói:
- Ngài... Ngài...
- Đánh, bây giờ mới biết sao? Không cần hoài nghi, anh ấy chính là lão đại của ta. Anh ấy cao ngạo nhưng tấm lòng nhân hậu; Anh ấy khiêm tốn nhưng được vạn người kính ngưỡng; Anh ấy phong lưu nhưng khi yêu rất thâm tình chấp nhất; Anh ấy có tu vi sâu không lường được; Anh ấy đẹp trai anh tuấn; Anh ấy luôn có thể hóa cái cũ trở bên thần kỳ, trong tầm thường sáng tạo siêu cấp! Anh ấy rốt cuộc là hóa thân của thần hay là sứ giả của ma, không một ai biết được.
Phì! Đây là câu nói trước kia của ông mày, tên mập vô sỉ này thế nào lại biết? Tiêu Kim thầm kháng nghị trong lòng.
Đường Phong không tiếp tục để ý đến quản lý Hồ nữa, quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm nói:
- Lâm tiên sinh, ngài cho rằng chuyện này nên xử lý như thế nào?
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, để cho hắn cút khỏi Kim Ngọc Thiên Đường.
- Chỉ cút khỏi Kim Ngọc Thiên Đường thôi sao?
- Đủ rồi!
Lâm Bắc Phàm nheo mắt nhìn quản lý Hồ, như cười như không,
- Bây giờ đã biết tôi không nói giỡn với anh hay chưa?
- Cám ơn, cám ơn.
Quản lý Hồ mồ hôi đổ ra như mưa, như được đại xá liên tục gật đầu. Ngay khi hắn biết được người trước mắt này là thần thánh phương nào, hắn chỉ biết, chỉ cần một cái gật đầu của đối phương, Phong Thiếu sẽ không chút do dự mà lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
- Chẳng lẽ còn muốn tao tiễn chúng mày ra tận cửa sao?
Giọng nói của Phong Thiếu có chút âm lãnh.
Quản lý Hồ và bốn tên bảo vệ rùng mình một cái, vội vàng kéo cửa chuồn đi.
Đáy lòng Chu Tĩnh Hàm sớm đã dậy sóng. Quản lý Hồ ở Kim Ngọc Thiên Đường cũng được xem như là nhân vật số một, nhưng Phong Thiếu lại có thể vì tên khốn kia để cho quản lý Hồ cút khỏi Kim Ngọc Thiên Đường? Hơn nữa, xem ra Phong Thiếu có thể đáp ứng nhiều điều kiện hơn nữa của tên khốn này. Nam Thành từ khi nào mà xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Hơn nữa còn là nhân vật vô sỉ giả vờ giả vịt, rõ ràng là tay nắm đại quyền sinh sát nhưng lại giả bộ làm tên ngu ngốc dễ bị khi dễ. Rõ ràng là gia sản bạc triệu lại giả vờ làm một tên nghèo kiết xác. Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! May là tên khốn này không nhớ đến mình nếu không thì phiền toái lớn rồi! Chu Tĩnh Hàm không một tiếng động len lén đi về phía cửa.
- Tôi đã đồng ý cho cô rời đi sao?
Kỳ thật giọng nói của Lâm Bắc Phàm vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai Chu Tĩnh Hàm lại trở nên vô cùng độc ác và kiêu ngạo! Chỉ là Chu Tĩnh Hàm cũng không phải là người ngu, cho dù cô ta không biết tên khốn trước mắt này là thần thánh phương nào nhưng tối thiểu cô ta cũng biết được, bản thân mình không thể đắc tội được với nam nhân trước mắt này! Bước chân dừng lại, Chu Tĩnh Hàm quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhấc chai rượu trên mặt bàn lên, cúi đầu nhìn, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Chu Tĩnh Hàm.
- Tôi uống.
Chu Tĩnh Hàm lúc này vẫn không chịu thua, giọng nói vẫn như trước lạnh lùng tựa băng sương.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, sau đó giơ chai rượu lên đỉnh đầu Chu Tĩnh Hàm, đổ rượu tây còn dư lại xuống đầu Chu Tĩnh Hàm. Chất lỏng màu vàng ướt đẫm mái tóc dài của Chu Tĩnh Hàm, theo đó chảy xuống tai, cổ, rồi vui vẻ đổ xuống sàn nhà.
- Tôi mặc kệ cô trước kia là ai, cũng không quản sau này cô sẽ là ai, tôi chỉ biết mỗi một người đều đang sống trong hiện tại! Cô hiện tại là tiểu thư bồi rượu của Kim Ngọc Thiên Đường, như vậy là đủ rồi!
Lâm Bắc Phàm giữ thẳng chai rượu giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ khiến cho người ta phát run.
Hai người Đường Phong và Trương Minh Thắng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nói gì. Bọn họ tin tưởng Lâm Bắc Phàm tuyệt đối sẽ không cố tình gây sự.
- Chỉ cần hiện tại cô là tiểu thư bồi rượu thì phải có bộ dạng của một tiểu thư bồi rượu! Nếu có một ngày cô nghĩ thông suốt rồi cô sẽ cám ơn tôi! Đương nhiên, nếu cô thật sự nghĩ không thông, như vậy cô cũng có thể nhớ kỹ tôi, khi cô đạt đến một trình độ khiến cho tôi phải nhìn lên, đại khái cũng có thể tìm đến tôi, đến lúc đó, cô có thể cô đòi lại gấp trăm lần mối sỉ nhục mà ngày hôm nay tôi tặng cho.
Chu Tĩnh Hàm nhắm mắt lại, mặc cho rượu mạnh đổ xuống đầu.
Nhìn thấy Chu Tĩnh Hàm không có rơi nước mắt, nhưng khóe miệng lại chảy ra một tia máu tươi, Lâm Bắc Phàm gật đầu thản nhiên nói:
- Hiểu được nhịn nhục chịu đựng, điều này rất tốt! Tối thiểu sau này cô sẽ biết phải làm một vị tiểu thư bồi rượu như thế nào, bây giờ cô có thể cút được rồi.
- Xin hỏi, tôi có thể biết tên của anh hay không?
Chu Tĩnh Hàm mở mắt, chỉ có vẻ coi thường và bình tĩnh.
- Tôi gọi là Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhếch mép khẽ cười, sau đó không thèm nhìn Chu Tĩnh Hàm lấy một cái xoay người đi lại phía ghế sô pha.
Lâm Bắc Phàm, tôi nhớ kỹ anh rồi! Chu Tĩnh Hàm hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng vip.
Nói thật lòng, Chu Tĩnh Hàm hận Lâm Bắc tới mức ước hắn ra khỏi cửa bị xe tông, đi tiểu tiểu ra giày, đánh rắm tuôn ra phân... Nhưng mà, sau khi ra khỏi phòng vip, Chu Tĩnh Hàm liền ý thức được một cái vấn đề, hóa ra làm một tiểu thư bồi rượu cũng không phải là rất khó khăn! Phải cám ơn tên Lâm Bắc Phàm kia đã dạy cho mình một bài học, sau này có cơ hội mình nhất định phải "báo đáp" hắn thật hậu hĩnh mới được!
Sau khi Chu Tĩnh Hàm rời khỏi, Đường Phong lấy ra một chai Bacardi mới, đích thân rót rượu xin lỗi Lâm Bắc Phàm.
- Được rồi lão đại, em tìm Chu Tĩnh Hàm cho anh là muốn hai người giao lưu tình cảm, như thế nào lại ầm ĩ vậy?
Trương Minh Thắng móc ra một bao thuốc lá, anh bạn này sớm đã thay đổi chiêu bài, không hút Đại Trung Hoa nữa mà cũng hút Marlboro năm đồng một bao.
- Ừm, cô em này vừa đến không lâu, Bắc Đại, công khai ra giá, nói vậy Lâm tiên sinh đều đã nghe qua rồi.
Đường Phong suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy người như thế này không thích hợp làm việc ở Kim Ngọc Thiên Đường, nhưng sau này lại cảm thấy cô gái này đáng thương liền cấp cho cô ta một cơ hội. Lâm tiên sinh, nếu cô ta đắc tội, bây giờ tôi thay cô ta...
- Không cần, sau này cô ta nhất định sẽ là một tiểu thư bồi rượu rất xuất sắc, chỉ là...
Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài, xinh đẹp như vậy, đáng tiếc quá! Chỉ không biết một ngày nào đó rượu xông lên não để cho tên khốn nào đó làm...
Đường Phong do dự một hồi, vội nói:
- Nếu muốn, tôi sẽ cho người đi bắt cô ta lại.
- Không cần, tôi và cô ta chẳng qua chỉ gặp mặt một lần.
Lâm Bắc Phàm nâng chén rượu
- Uống rượu, uống rượu!
Con bà nó, loại con gái này mình mới không đụng đến, tiểu Nguyệt đã đủ khiến cho mình đau đầu rồi, nếu thêm một cái mềm cứng đều không ăn, vậy bản thân mình còn chơi bời gì nữa đây!? À, hôm nay tiểu Nguyệt không phải đi làm, buổi tối có nên tới nhà nhạc phụ ăn cơm hay không đây? Hắc hắc hắc!!!
Ba người ngồi trong phòng vip đánh rắm tán phét một hồi sau đó tiểu Lâm ca liền rời đi. Bởi vì tiểu Lâm ca đến Kim Ngọc Thiên Đường chỉ vì muốn biết một chút về Chu Tĩnh Hàm, nếu đã nhìn thấy rồi vậy ý nghĩa để ở lại cũng không lớn.
Bởi vì nói với Liễu Vi phải nghỉ ngơi vài ngày cho nên Lâm Bắc Phàm không đến Kim Sắc Hải Ngạn mà trực tiếp đi đến tiểu khu Lệ Uyển. Nói thật lòng, Lâm Bắc Phàm còn không quá vui vẻ đến nhà Long Yên Nguyệt, hắn dự đoán thái thái và Long Yên Nguyệt sẽ không cho mình ăn cơm. Nhưng không có biện pháp nào khác, biểu hiện mấy ngày tới của mình là rất quan trọng, bản thân phải chứng minh một việc cho Liêu Thiên Cửu đang đứng giám thị ở đâu đó trong bóng tối, đó chính là Long Yên Nguyệt là vợ của ta, Long Thiên Hữu là nhạc phụ đại nhân của ta.
Đi đến cửa thang máy nhà A khu D, Lâm Bắc Phàm kéo lại cà vạt, sau đó nhắm hai mắt kiên trì đi lên. Con bà nó, mặc kệ Long thái thái và tiểu Nguyệt đối phó với mình như thế nào, ít nhất còn có vị nhạc phụ kia làm chỗ dựa cho mình! Hai đấu hai ai sợ ai chứ?
← Ch. 115 | Ch. 117 → |