← Ch.128 | Ch.130 → |
Lâm Bắc Phàm giật nẩy mình, trong lòng thầm nghĩ bản thân mình đã rất khiêm tốn rồi, không ngờ còn nổi tiếng đến như vậy, đẹp trai quả thật là không có biện pháp! Hắn ngẩng đầu lên nhìn Carole, nhìn thấy mỹ nữ tóc vàng đưa tay về phía mình làm một biểu tượng chiến thắng, Lâm Bắc Phàm cũng làm lại một cái biểu tượng chiến thắng, trên mặt như cũ mang theo vẻ tươi cười không sợ hãi.
Sau hồi yên tĩnh thật lâu đám người một lần nữa bắt đầu bàn tán sôi nổi.
- Các vị khách quý, các vị bằng hữu, người đàn ông phương Đông này trên mặt mang theo nụ cười mê người, đang chậm rãi bước về phía bàn chơi số sáu! Thật vậy, ánh mắt của quý vị hãy tập trung hết về bàn chơi số sáu đi!
Carole hưng phấn dùng tiếng Anh tường thuật, ánh mắt khi nhìn Lâm Bắc Phàm táo bạo mà nóng bỏng.
- Người đàn ông phương đông này sau khi vượt qua tám trận đấu loại đã tiến nhập vào chung kết. Nên biết rằng, tám trận đấu loại anh ta đều không hề nhìn quân bài tẩy của mình, điều này không thể không nói là một kỳ tích, hơn nữa là một kỳ tích vĩnh viễn không thể phục chế! Chúng tôi có lý do để tin tưởng, người đàn ông phương đông thần bí này có thể tiếp tục mang đến kỳ tích.
Bầu không khí có chút nóng bức, mặc dù mọi người đã thông qua các loại con đường tìm hiểu về sự tích của Lâm Bắc Phàm, nhưng khi người đàn ông đó chân thật xuất hiện ở trước mặt mình, những người này vẫn cảm thấy vô cùng rúng động! Kỳ tích là thật sao?! Người đàn ông phương đông này hôm nay có thể sáng tạo kỳ tích hay không? Hôm nay bản thân mình có thể được tận mắt nhìn thấy kỳ tích hay không...
Dưới ánh mắt của rất nhiều người, Lâm Bắc Phàm ngược lại khá tốt, vẫn như cũ không nhanh không chậm đi đến bàn chơi số sáu. Tên mập mắt ti hí Trương Minh Thắng theo sau Lâm Bắc Phàm sớm đã mơ hồ. Dưới ánh mắt của mấy ngàn người, hắn cảm thấy bản thân mình ngay cả hít thở cũng khó khăn! Trời ạ, người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thần thánh hóa, Lâm Bắc Phàm, hắn là lão đại của mình!
Hai trăm tuyển thủ có mặt tại đây mỗi một người đều là tinh anh từ khắp mọi nơi trên thế giới, bọn họ cũng đã được nghe nói về sự tích của Lâm Bắc Phàm, nhưng nói thật ra những điều này rất khó làm cho người khác tin phục! Một người đánh bài không nhìn con bài tẩy, thậm chí ngay cả bài trên bàn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, thế nhưng mỗi lần đều có thể thắng? Con mẹ nó thật không nói nổi nữa! Hôm nay nhất định phải khiến cho tên chim lợn này thua sạch cút khỏi đây!
Sau khi đi đến bàn chơi ngồi xuống, Lâm Bắc Phàm từ trong túi móc ra một điếu thuốc châm lên, rít nhẹ một hơi. Sau đó, tiểu Lâm ca lôi ra cuốn " Tội ác và Hình phạt" bằng tiếng Nga, tiện tay lật sách ra, thỉnh thoảng lại khe khẽ gật đầu.
Trời ạ! Tội ác và Hình phạt, lại còn là Tội ác và Hình phạt bằng tiếng Nga!?
Carole kinh ngạc hô lên thành tiếng. Mặc dù điều này sớm đã tập luyện qua nhưng Carole không hề có cảm giác mình đang diễn trò, thậm chí cô nghĩ rằng cho dù không tập luyện mình cũng có thể tô đậm thêm bầu không khí ở đây, hoặc là, người đàn ông phương đông trước mắt này căn bản không cần bất kỳ thứ dư thừa nào đến tạo thế cả?! Sau một hồi kinh ngạc, Carole tiếp tục kích động nói:
- Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để biểu đạt sự rung động trong lòng tôi! Mấy ngày trước đây, người đàn ông phương đông này xem là cuốn "Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe", Carole có may mắn được anh ta chỉ điểm, thu được lợi ích không nhỏ!!!
Mẹ kiếp, sòng bạc này đang chơi trò gì đây, hình như là đang tạo thế cho mình? Lâm Bắc Phàm cũng lười không thèm suy nghĩ thêm. Bản thân mình chơi cho mình, đến LasVegas có thể đạt được mục đích của mình vậy là đủ rồi, còn như sòng bạc chơi trò gì cùng mình có quan hệ cái rắm.
- Huynh đệ hình như rất lợi hại!
Một tuyển thủ người Nga ngồi cùng bàn dùng tiếng Nga bắt chuyện với Lâm Bắc Phàm.
- Huynh đệ hình như là người Hàn Quốc?
Một tuyển thủ "bổng tử" quốc (bổng tử = cây gậy) ngồi cùng bàn, dùng ngôn ngữ của bổng tử quốc giao lưu với Lâm Bắc Phàm.
- Đúng đúng đúng, huynh đệ nhất định là người Hàn Quốc, ngoại trừ Đại Hàn Quốc chúng ta ra nơi nào còn có thể dưỡng dục ra loại cao thủ như huynh đệ đây? Tôi nhìn ra được huynh đệ đánh không phải là vận may mà là thực lực!
Nói tiếng chim gì thế? Lâm Bắc Phàm một câu nghe cũng không hiểu bèn quyết định không thèm để ý đến nữa. Vừa lúc đó, người phục vụ của đối phương dịch câu nói của hai người đó sang tiếng Anh, mà người phục vụ sau lưng Lâm Bắc Phàm cũng vội vàng phiên dịch tiếng Anh thành tiếng Trung. Người Nga nói mình rất lợi hại, điều này không có gì đáng trách, bởi vì bản thân mình vốn rất lợi hại. Nhưng tên bổng tử quốc nói mình là người bổng tử quốc, cái này thì không được rồi! Con mẹ nó, người ta nổi tiếng thì không được sao, đặc biệt là ở trước mặt Hàn Quốc bổng tử, cái gì tốt đẹp cũng là của bọn chúng, ngay cả mình không biết từ lúc nào đã biến thành người của bổng tử quốc rồi.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tên Hàn Quốc bổng tử kia, sau đó nhếch mép khẽ cười nói:
- Nói với tên khốn trước mắt, tôi không phải là người của bổng tử quốc, tôi là người Trung Quốc. Đợi chút nữa tôi sẽ cho hắn đẹp mắt.
- Bổng tử quốc sao?
Người phục vụ có chút kinh ngạc, "bổng tử" là cái gì?
- Đúng vậy, bổng tử quốc, Hàn Quốc bổng tử!
Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc Tội ác và Hình phạt.
Tuyển thủ Hàn Quốc sau khi nghe xong câu nói của Lâm Bắc Phàm, sắc mặt tái xanh, trong lòng cũng đã quyết định, chút nữa phải làm cho tên chim lợn Lâm Bắc Phàm kia đẹp mắt.
Rất nhanh trận đấu bắt đầu, Carole tường thuật trực tiếp toàn bộ trận đấu.
- Ván bài đã được bắt đầu, lá bài tẩy của mỗi người đã được phát tới, nhưng người đàn ông phương đông thần bí này lại thờ ơ không thèm đụng đến, anh ta thậm chí không thèm nhìn bàn bài lấy một cái. Tôi cho rằng anh ta đã sớm chìm đắm trong biển văn học, vui sướng rong chơi! Thượng đế ơi, mau nhìn quân bài ngửa đầu tiên của anh ta lại là một lá năm tép, tôi nghĩ chắc hẳn anh ta sẽ giống như trước đây sẽ bỏ qua, bởi vì cho đến bây giờ anh ta vẫn còn đang rong chơi trong biển văn học.
Ánh mắt của tuyệt đại đa số người đều tập trung trên người Lâm Bắc Phàm. Mọi người thật sự rất muốn xác định một chút, chẳng lẽ tên khốn này không chỉ không nhìn quân bài tẩy đến ngay cả bài trên bàn của không thèm nhìn lấy một cái sao? Thậm chí, rất nhiều người phục vụ của các tuyển thủ khác đều thường xuyên quay sang nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, bao gồm cả Kiyoko Ito. Ngoại trừ hao phí một chút tinh lực đảm bảo cho mình không bị đào thải, tinh lực còn lại của cô ta gần như toàn bộ dùng trên người Lâm Bắc Phàm. Đây là lần đầu tiên Kiyoko Ito có thể nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ra tay, cho nên cô xem rất cẩn thận, hi vọng có thể từ bên trong nhìn ra được một ít manh mối.
- Trời ạ! Anh ta mỉm cười với người phục vụ, nụ cười của anh ta thật khiêm tốn mê người biết mấy... Quả nhiên, người đàn ông phương đông này đã dặn dò người phục vụ của anh ta, không hi vọng bị bất kỳ điều gì quấy rầy. Kỳ tích, kỳ tích đang được tiếp tục!!!
Mỗi một người đều mở to hai mắt, e sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ mất một màn đặc sắc ngàn năm có một.
Lâm Bắc Phàm làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả người xem, hắn không xem bài tẩy, cũng không thèm liếc nhìn bàn bài lấy một cái, chỉ cúi đầu vào cuốn Tội ác và Hình phạt của M. Dostoyevsky, dường như xem rất tập trung.
Mấy vị tuyển thủ ngồi cùng bàn với Lâm Bắc Phàm, mỗi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không khỏi có chút sợ hãi.
Lâm Bắc Phàm vẫn như cũ giả bộ đọc sách, kỳ thật trong lòng hắn lại đang tán phét với tiểu Kim.
" Kiyoko Ito xem ra cũng là một nhân vật đấy! Toàn bộ tuyển thủ tham dự trong sòng bạc có lẽ thực lực của cô ta là mạnh mẽ nhất?! Để cho Trương Kế Bằng lo liệu câu lạc bộ đêm nhất định phải mở sòng bạc. Nếu như để cho cô bé này tọa trấn, vậy ca ca tao cũng có thể vô tư kê cao gối ngủ rồi!"
" Lão đại, Kiyoko Ito này còn tất xinh đẹp nữa, nghe nói nữ nhân Nhật Bổn còn giúp chồng rửa chân thậm chí chùi mông, khó có được lắm!"
"Ý tưởng của tao rất thuần khiết. Sở dĩ tao coi trọng Kiyoko Ito chỉ bởi vì cô ta là một nhân tài hiếm có!"
"Lão đại đương nhiên là thuần khiết rồi! Nhưng người đàn ông thuần khiết cũng cần phải yêu đương chứ!"
"Mày phân tích cũng không phải là không có đạo lý, đợi đến khi tao và cô ta giao đấu, tao nhất định phải chọc cô ta nổi giận! Hắc hắc hắc!!!"
Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không ai là không nổi da gà khắp người. Tên khốn này không phải là đang nghiên cứu tác phẩm nổi tiếng của M. Destoyevsky sao? Nhưng nụ cười của hắn sao mà bỉ ổi, vô sỉ đến vậy?
Bởi vì Lâm Bắc Phàm chơi vẫn là Stud, sau khi bỏ ra năm vạn tiền vốn cơ hội của hắn rốt cuộc cũng đến.
"Ngáp!!!" Tiểu Lâm ca ngáp một cái, vặn lưng sau đó lại nhắm mắt vặn cổ.
- Các vị bằng hữu đang theo dõi trận đấu, thấy rõ ràng rồi chứ, dường như anh ta đã từ hải dương tri thức đi ra, nếu như tôi đoán không sai, ván này anh ta sẽ... Trời ạ, anh ta đã đặt cược, chính là ván này, ván này chúng ta có thể được chứng kiến kỳ tích hay không?
Thanh âm kích động của Carole có chút run rẩy. Cô làm người chủ trì nhưng bản thân cô cũng chỉ là một người xem bình thường mà thôi!
Sau khi đặt một ngàn tiền vốn, Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn người phục vụ bên cạnh, nói:
- Cô hẳn là đã biết quy tắc của tôi, nhưng tôi vẫn lặp lại một lần, ván này theo đến cùng, mỗi một lượt đều đặt cược tiền vốn lớn nhất thẳng cho đến Stud.
Người phục vụ gật đầu, cô cũng đã bị phong cách của tiểu Lâm ca làm cho chấn động thật lớn.
Người xem trong phòng ầm ĩ cả lên, mỗi người đều cảm nhận được một loại kích động khác thường! Chẳng lẽ, thật sự tà môn như vậy sao?
Cho đến lúc này đã có một vị tuyển thủ thua sạch sẽ rời đi, trên bàn chơi còn lại sáu tuyển thủ, mỗi một người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn Lâm Bắc Phàm. Kỳ thật rất nhiều người đang hoài nghi, bọn họ hoài nghi Lâm Bắc Phàm cũng là đang hoài nghi chính mình.
Tên chim lợn này mỗi lần Show hand đều thắng, lần này cũng sẽ thắng sao? Có hai người chơi cây bài tẩy không lý tưởng, thậm chí muốn trực tiếp bỏ bài đi! Còn tên Hàn Quốc bổng tử nhưng lại tươi cười đến híp cả mắt lại, lá bài tẩy của hắn là A, lá bài ngửa đầu tiên cũng là A, mới hai quân bài đã là một đôi A, tương lai sáng sủa rồi!
Hình như cảm thấy có người muốn bỏ cuộc, nếu như bỏ cuộc sớm như vậy, "nồi nước luộc" của tiểu Lâm ca sẽ không nhiều rồi! Hừ hừ, không phải là chúng mày thấy ông đây phách lối nhìn không vừa mắt sao? Không phải là chúng mày xem thường tuyển thủ Trung Quốc sao? Để ông đây dậy cho chúng mày một bài học!
Lâm Bắc Phàm vặn cổ xong thì xoay vai, thả lỏng gân cốt toàn thân, sau đó bắt đầu làm ""vật lý trị liệu"" cho mắt???
Quá tinh tướng! Tên này kiêu ngạo còn chưa đủ sao?
Sáu tên tuyển thủ tại bàn chơi, mỗi người sắc mặt tái xanh.
Không chỉ sáu người này, bao gồm cả những tuyển thủ khác trong phòng đấu, rất nhiều người đều đang chú ý Lâm Bắc Phàm. Sau khi bọn họ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ngồi trong bàn chơi làm "vật lý trị liệu" cho mắt, trong lòng đám người đều "ân cần hỏi thăm" ông cha của Lâm Bắc Phàm.
Tất cả người xem đang có mặt tại đó, tuyệt đại đa số người đều nén nhịn một bụng lửa giận, tên ** đực này thật sự quá đáng! Đương nhiên, một ít đồng bào Trung Quốc thì lại tươi cười đến không khép miệng lại được, mụ nội nó, nở mày nở mặt thật, con mẹ nó thực nở mày nở mặt!
Hừ! Tuyển thủ Hàn Quốc hừ lạnh một tiếng, thực ra hắn cũng có chút sợ hãi, chuẩn bị bỏ qua.
Cũng đúng vào lúc này, tiểu Lâm ca đột nhiên dừng lại, hắn quay sang nhìn người phục vụ bên cạnh, nói:
- Xin hỏi tôi có thể tập thể dục không? Tôi muốn làm vài động tác độ khó cao để điều hòa một chút, nếu không rất có khả năng tôi sẽ ngủ gục ở đây mất.
Tập thể dục? Người phục vụ há hốc miệng, mắt trợn tròn nhìn tiểu Lâm ca.
Thấy người phục vụ không nói gì, gần như tất cả người xem đều chuyển rời ánh mắt sang người Carol, bọn họ muốn biết Lâm Bắc Phàm vừa nói cái gì. Mỗi một hành động cử chỉ của Lâm Bắc Phàm đều khiến cho tất cả người xem đang có mặt ở đây giật mình, kinh ngạc không thôi.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |