← Ch.132 | Ch.134 → |
Sau khi nghe xong Kiyoko Ito nói như vậy, Carole có chút do dự. Cô không biết mình có phải theo thông lệ phiên dịch lời Kiyoko Ito nói hay không? Thấy mọi người đang xem đều dùng ánh mắt tức giận nhìn mình, Carole có chút sợ hãi.
Lão khốn Thomas dù như thế nào cũng không thể để Lâm Bắc Phàm thua, nếu thua thì còn chơi gì nữa? Cho dù không phiên dịch lời của Kiyoko Ito, mình cũng coi như chơi mất nửa cái mạng. Nhưng nếu Lâm Bắc Phàm thắng, hơn nữa còn phiên dịch lời của Kiyoko Ito, như vậy khí thế nhất định sẽ đạt đến độ cao mới. Sau khi cân nhắc lợi hại, Thomas cũng hiểu được mình căn bản không có đường lui nên kiên trì đến cùng, sai Carole phiên dịch lời của Kiyoko Ito.
- Tuy rằng tôi không muốn nhưng tôi vẫn sẽ nói với mọi người. Xem ra tiểu thư Kiyoko Ito đã rất tự tin, cô cho rằng người đàn ông phương Đông thần bí này khiến cô rất thất vọng. Kết quả thật sự chính là như vậy sao? Tôi tin rằng kỳ tích vẫn luôn tồn tại cùng chúng ta từ trước đến nay.
Carole nói xong liền thở hắt ra, sau đó nhắm mắt lại cầu nguyện cho Lâm Bắc Phàm.
Những người phụ nữ khác cũng học cách của Carole, hơn nữa đều tập thể đứng lên cầu nguyện cho Tiểu Lâm ca. Về phần đám đàn ông ước gì Lâm Bắc Phàm thua rồi cút đều vui mừng ra mặt, đều chờ xem Tiểu Lâm ca cởi truồng.
Lâm Bắc Phàm nhàm chán nhún vai nói:
- Tôi rất tin vào may mắn của mình.
- Nếu Lâm tiên sinh rất tin tưởng vào may mắn của mình, hay là chúng ta cược thêm?
- Cốc của cô đã mở ra, dù như thế nào thì điểm của tôi cũng không đánh thắng cô. Lại nói tôi không có thói quen cược thêm. Sau này nếu có cơ hội, tiểu thư Kiyoko Ito nếu định đánh cuộc gì với tôi thì tốt nhất nên nghĩ kỹ trước.
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày rồi nói tiếp:
- Còn lần này nếu tôi bị loại thì tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Khiến người này cởi sạch quần áo, đây coi như mình báo thù máu thay cho sư huynh (có lẽ tác giả nhầm lẫn gì đó, ở mấy chương trước lại ghi là "sư đệ"). Tên đáng ghét này làm sư huynh của mình đã hoàn toàn ngu ngốc, nửa đời sau không thể tự lo cho mình. Kiyoko Ito cười lạnh nói:
- Một khi đã như vậy thì sao Lâm tiên sinh không mở cốc của mình ra?
- Vì đảm bảo tính công bằng của trận đấu, vì chứng minh mình trong sạch, tôi hy vọng tiểu thư Kiyoko Ito mở cốc ra giúp tôi.
Kiyoko Ito ngây ra rồi cảnh giác nhìn Lâm Bắc Phàm mà nói:
- Nếu điểm số của anh không tốt, anh chẳng phải sẽ nói do tôi động tay động chân sao? Đừng tưởng thế giới này chỉ có mình anh là thông mình, những người khác đều là ngu ngốc.
- Tôi tin tiểu thư Kiyoko Ito, hy vọng tiểu thư Kiyoko Ito cũng tin tôi.
Lâm Bắc Phàm vẫn rất bình tĩnh.
Bởi vì rất cần thấy đáp án, hoặc là hy vọng thấy Lâm Bắc Phàm bị mình làm nhục nên Kiyoko Ito do dự một chút rồi cẩn thận giơ tay ngọc lên, cầm lấy cốc rồi nhẹ nhàng nhấc cốc lên.
Kiyoko Ito thấy rất rõ ràng, năm quân xúc xắc là sáu, sáu, sáu, năm, bốn, tổng cộng là 27 điểm.
"A" Trong phòng vang lên tiếng hô lớn, rất nhiều người phụ nữ nước ngoài đều dùng hai tay ôm lấy đầu mình mà hét lên chói tai.
- Trời, tôi không thể nào hình dung được cảm nhận trong lòng mình lúc này. Thưa các quý bà, vào giây phút điên cuồng này, các vị còn do dự gì nữa? Hãy điên cuồng hét lên vì may mắn của người đàn ông phương Đông thần bí này.
Carole vô cùng kích động.
Tất cả mọi người đều xôn xao, tuy rằng điểm của Lâm Bắc Phàm không cao bằng Kiyoko Ito, nhưng hắn đã thăng cấp.
- Điều này sao có thể? Điểm của anh rõ ràng là sáu, bốn, ba, ba, hai, tổng cộng là 18 điểm mà.
Mặt Kiyoko Ito tái mét lại, trên trán bắt đầu xuất hiện đầy mồ hôi lạnh. Cô oán hận nhìn Lâm Bắc Phàm, cắn răng nói:
- Anh ... Tôi tuyệt đối không thể nghe lầm, tôi không có lý do gì nghi ngờ mình.
Lâm Bắc Phàm châm một điếu thuốc lá, hút một hơi rồi thản nhiên nói:
- Sau khi tôi đặt xúc xắc xuống, tiểu thư Kiyoko Ito có phải là khẳng định điểm năm quân xúc xắc của tôi là sáu, bốn, ba, ba, hai, tổng cộng là 18 điểm?
- Đúng.
Kiyoko Ito chết lặng mà trả lời, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh lúc đó.
- Rất tốt. Sau khi tôi úp cốc xuống, tôi không hề chạm vào cốc, điều này cũng đủ chứng minh tôi không có cơ hội, cũng không có khả năng tồn tại.
Lâm Bắc Phàm nhếch miệng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn Kiyoko Ito, trầm giọng nói:
- Như vậy điều này chỉ có một khả năng. Đó chính là thính giác của bản thân tiểu thư Kiyoko Ito có vấn đề.
Tuy rằng Kiyoko Ito rất tin vào mình, nhưng sự thật lại không thể nghi ngờ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Kiyoko Ito không thể không chấp nhận sự thật mình đã thua. Nhưng may mắn chính là đây không phải trận đấu cuối cùng của mình và Lâm Bắc Phàm. Bởi vì hai người đều thăng cấp, như vậy trận tiếp theo sẽ có cơ hội đấu với nhau. Nhưng chẳng may người này không cho mình cơ hội thì sao? Nếu hắn từ chối cược ngoài nữa thì sao?
- Tiểu thư Kiyoko Ito, nếu tôi không lầm thì cô đã thua. Dựa theo ước định của chúng ta, cô phải xin lỗi tôi.
Lâm Bắc Phàm vẫn rất phong độ, hắn dụi tàn thuốc vào gạt tàn, khẽ cười nói:
- Đương nhiên nếu tiểu thư Kiyoko Ito cảm thấy tôi sai thì cô cũng có thể từ chối xin lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Cũng không biết là người phụ nữ nước ngoài nào hét lên đầu tiên.
- Xin lỗi, xin lỗi ...
Điều này lập tức khiến tất cả người phụ nữ nước ngoài đều rống lên.
Không biết có phải bởi vì không nên làm đám đông tức giận, Kiyoko Ito cuối cùng đã mở hàm răng đang cắn chặt, thở hổn hển, gần như phát ra vài chữ từ kẽ răng:
- Lâm tiên sinh, đối với chuyện tôi nói xấu anh, tôi cảm thấy mình rất có lỗi.
- Không vấn đề.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, nụ cười rất hiền hòa.
Nhân phẩm, đây là nhân phẩm, nhân phẩm quá tốt. Tiểu Kim cũng phải bội phục, Lão Đại đúng là danh bất hư truyền.
Sau khi đánh cuộc giữa Lâm Bắc Phàm và Kiyoko Ito kết thúc, trận đấu hôm nay cũng gần như kết thúc. 20 tuyển thủ thăng cấp đã xuất hiện. Chẳng qua ngoại trừ Tiểu Lâm ca ra thì những người còn lại mặt đều tái mét.
Khi mọi người rời khỏi sòng bạc, Tiểu Lâm ca cũng đứng lên, khẽ cười một chút rồi từ từ bước đi.
Những người phụ nữ trong sòng bạc đều phát điên, rất nhiều người phụ nữ độc thân càng điên cuồng hơn, những người này lập tức tranh nhau vây lấy lối ra sòng bạc. Mặc dù nhân viên bảo vệ sòng bạc đã khống chế hiện trường, nhưng vẫn có một người phụ nữ tóc đỏ, ăn mặc gợi cảm, phá được tầng tầng phòng ngự mà đi đến trước mặt Tiểu Lâm ca.
Tiếng la hét, tiếng thét chói tai, tiếng van xin tình yêu, thậm chí còn có tiếng kêu cha gọi mẹ điên cuồng vang vọng khắp xung quanh.
- Vị tiên sinh này.
Cô gái lao được đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó lấy một chiếc bút đỏ ra rồi xin xỏ:
- My God! Can you sign on my brests? (Trời, có thể ký tên trên hai bên ngực em không?)
Lâm Bắc Phàm không hiểu một câu tiếng Anh nào, hắn quay đầu lại nhìn tên béo Trương Minh Thắng. Trương Minh Thắng cũng rất mơ hồ. Chẳng qua hắn đoán có lẽ là ký tên, nhưng người phụ nữ này không mang giấy thì con mẹ nó biết ký ở đâu?
- Rất xin lỗi, nếu cô muốn tôi kí tên thì xin mời nói tiếng Trung Quốc với tôi. Đây là nguyên tắc của tôi.
Tiểu Lâm ca nghiêm mặt nói.
- Ồ, tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh có thể ký tên... trên hai... bán cầu của em không?
Đúng là khó cho cô bé, nhưng may mắn cô gái vẫn có thể dùng Trung Quốc nói ra ý của mình.
- Đương nhiên có thể.
Tiểu Lâm ca cầm lấy bút màu rồi không khách khí viết vài chữ trên hai bên ngực phần lộ ra ngoài bra của cô gái: "Tiểu Lâm ca đã qua đây một lần"
- Tôi là em của Lâm tiên sinh, trên thực tế chúng tôi gần như là quan hệ anh em ... ý của tôi là nếu tiểu thư cần tôi cũng có thể ký tên trên hai bán cầu của tiểu thư.
Mặt Trương Minh Thắng đầy vẻ chờ đợi.
- No, No, chỉ cần Lâm tiên sinh, anh không thể khinh nhờn hai bán cầu của tôi.
Cô gái không hề khách khí mà từ chối.
- Lâm tiên sinh ký tên ở hai bán cầu của cô, tôi có thể ký tên ở hai bán cầu phía dưới của cô ...
- No, no.
Cô gái không hề cho Trương Minh Thắng cơ hội, nói xong liền cẩn thận nâng bầu ngực của mình rồi hưng phấn rời đi. Xem dáng vẻ của cô gái này thì trong thời gian ngắn sẽ không thể tắm.
....
Hai ngày sau, Lâm Bắc Phàm thuận lợi thăng cấp vào bốn người mạnh nhất. Mặc dù không ai biết tên Tiểu Lâm ca, nhưng toàn bộ sòng bạc đúng là đã sớm sôi trào. Tuy rằng Kiyoko Ito có tuyệt đối thực lực, nhưng rất nhiều người rất chán ghét Tiểu Lâm ca, thậm chí đều có một cảm giác đó là bọn họ cảm thấy Tiểu Lâm ca là người thắng cuối cùng.
Đúng thế, may mắn không thể tin nổi thực sự làm người ta sợ hãi.
Mà Tiểu Lâm ca cũng đã quyết định khi trận chung kết diễn ra sẽ không hề khiêm tốn, không ra vẻ nữa, mà sẽ thể hiện ra thực lực hoàn mỹ nhất do mình và Tiểu Kim hợp lại, khiến mình làm đại biểu của giới cờ bạc Trung Quốc, lấy được dấu ấn vĩnh viễn ở Las Vegas. Hơn nữa còn khiến tất cả cao thủ sòng bạc vĩnh viễn nhìn lên và kính sợ.
Đương nhiên còn có một điểm cuối cùng là phải làm cho Kiyoko Ito đánh cuộc, khiến người phụ nữ này hoàn toàn khuất phục trước mặt mình.
Ngày hôm sau là ngày diễn ra trận đấu, Tiểu Lâm ca không hề chậm trễ. Hắn cùng với Trương Minh Thắng liền tập luyện phong độ của Thần bài.
Về phần Kiyoko Ito, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nói thật, cô rất tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng may mắn của Lâm Bắc Phàm đúng là làm người ta sợ đến mức khủng bố. Có lẽ kia không phải may mắn? Kiyoko Ito thậm chí có chút hồ đồ, cô thật sự không thể biết rõ Lâm Bắc Phàm rốt cuộc là quá may mắn, hay là kỹ thuật đánh bạc đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Dù như thế nào Kiyoko Ito tuyệt đối sẽ không lùi bước. Mặc dù cô là một người phụ nữ, nhưng đồng thời cô cũng là một võ sĩ. Tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản đã cắm rễ nảy mầm trong lòng cô. Cô có thể chết nhưng không được phép thất bại.
Ngày mai, ngày mai chính là trận chung kết diễn ra. Kiyoko Ito tuyệt đối tin tưởng Lâm Bắc Phàm có thể thăng cấp thành hai người xuất sắc nhất. Đến lúc đó, mình sẽ đánh cuộc với hắn một lần, dù phải trả bất cứ giá nào cũng được. Thực ra có những lúc Kiyoko Ito cảm thấy mình quá lo lắng. Nếu mình đổ xúc xắc trước, mình được năm con lục thì Lâm Bắc Phàm làm thế nào mà thắng được?
Nếu tên khốn kiếp đó thua, mình sẽ khiến hắn trần truồng ở Las Vegas, cho hắn cầm lá quốc kỳ Trung Quốc, xem hắn sẽ như thế nào? Nếu mình thua cùng lắm thì chết. Chỉ có điều tên kia sẽ không từ chối yêu cầu cược ngoài của mình chứ?...
← Ch. 132 | Ch. 134 → |