← Ch.135 | Ch.137 → |
Huyết Sắc Hoàng Hôn đã sớm thành truyền thuyết trong giới sát thủ. Huyết Sắc Hoàng Hôn thành lập hơn 15 năm, xác suất hoàn thành nhiệm vụ đạt đến 100%, hơn nữa không có nhiệm vụ bọn họ không dám nhận, chỉ có anh không trả nổi giá. Nói một câu không quá, chỉ cần anh trả được tiền, cho dù anh muốn đầu tổng thống một quốc gia, bọn họ cũng có thể lấy cho anh.
Đây là Huyết Sắc Hoàng Hôn, tổ chức sát thủ quật khởi từ 15 năm trước và trở thành biểu tượng trong giới sát thủ.
Chỉ có điều người sống lâu dài trong giới sát thủ mới biết, 15 năm trước khi Huyết Sắc Hoàng Hôn chưa quật khởi, đứng đầu giới sát thủ là một tổ chức tên là Lạc Nhật Hoàng Hôn. Quy củ của Lạc Nhật Hoàng Hôn giống hệt Huyết Sắc Hoàng Hôn, thành lập được hơn 20 năm, xác suất hoàn thành nhiệm vụ cũng đạt 100%. Đồng thời cũng không có nhiệm vụ bọn họ không dám nhận, chỉ có anh không trả đủ giá.
Tổ chức sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn lại khác Huyết Sắc Hoàng Hôn. Tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn rất thu hẹp và lạnh lùng, nhưng tổ chức Lạc Nhật Hoàng Hôn lại vô cùng kiêu ngạo. Lạc Nhật Hoàng Hôn quật khởi không phải kỳ tích, một người tên là sát thủ Mặc Giả sau khi thành lập Lạc Nhật Hoàng Hôn liền dựa vào xác suất hoàn thành 100% nhiệm vụ dần dần đi tới đỉnh cao trong giới sát thủ. Ba năm ngắn ngủi, Lạc Nhật Hoàng Hôn phát triển thành tổ chức sát thủ có một trăm sát thủ hợp đồng chính thức và hơn 200 sát thủ cộng tác.
Sát thủ hợp đồng có nghĩa hắn là một thành viên của Lạc Nhật Hoàng Hôn. Sát thủ cộng tác có nghĩa là hắn có thể dựa vào ưu thế của mình hợp tác với Lạc Nhật Hoàng Hôn, cũng chính là dựa vào tổ chức Lạc Nhật Hoàng Hôn mà kiếm ăn.
Hơn 300 sát thủ đứng đầu thế giới tụ tập trong một tổ chức, thực lực của tổ chức này khủng bố như thế nào?
Nói Lạc Nhật Hoàng Hôn coi trời bằng vung cũng không hề quá đáng.
Lạc Nhật Hoàng Hôn ai cũng dám giết, ai cũng đồng ý đi giết. Điều này làm cho các tổ chức sát thủ khác gặp nguy cơ trong làm ăn. Sau 20 năm khi Lạc Nhật Hoàng Hôn thành lập, rất nhiều sát thủ không muốn gia nhập Lạc Nhật Hoàng Hôn bị bắt đổi nghề thành bảo vệ.
Nhưng ngay lúc đó giới sát thủ liền quật khởi một đôi nam nữ mới đó là Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu.
Không ai biết thực lực của hai người này, bởi vì người gặp hai người đó, một giây sau khi thấy hai người này đều trở thành lịch sử. Nhưng có một việc có thể chứng minh thực lực của hai người này đó chính là hai người này lẻn vào một sư đoàn xe tăng dã chiến của một nước, thành công giết chết tham mưu trưởng sư đoàn, khi đi ra bởi vì bất đắc dĩ bị lộ nên hai người đã tàn sát đẫm máu từng nhân viên của sư đoàn.
Hai người giết vô số người rồi nghênh ngang rời đi. Điều này trực tiếp trở thành truyền thuyết mê hoặc trong giới sát thủ, vọt lên trở thành truyền thuyết trong giới sát thủ.
Rất nhiều sát thủ cảm thấy không có đường sống bây giờ như thấy hy vọng, mọi người gom góm một tỷ Usd tìm đến Lạc Nhật Hoàng Hôn để đòi lấy mạng Ngọc Vãn Lâu. Mọi người cũng không phải hy vọng Ngọc Vãn Lâu chết, mà chỉ là làm nhục Lạc Nhật Hoàng Hôn.
Theo mọi người thấy, tổ chức sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn không thể nào tiếp nhận nhiệm vụ này.
Khi Mặc Giả nhận được tin quả thật suy nghĩ rất lâu. Không phải nói hắn không nắm chắc, nếu Lạc Nhật Hoàng Hôn dồn hết lực lượng muốn giết ai chẳng được? Mặc Giả suy nghĩ chính là một tỷ Usd có đáng để mình làm như vậy không?
Khi tài chính đạt đến hai tỷ Usd, Mặc Giả không hề suy nghĩ nữa, liền lên giọng nhận nhiệm vụ này.
Ông lão còng lưng mặc áo bào xám đứng trên ban công thở dài, trên mặt mang theo vẻ như tự giễu. 15 năm trước khi mình nhận nhiệm vụ đó liền gặp phải một cơn ác mộng, một cơn ác mộng đủ để chôn vùi Lạc Nhật Hoàng Hôn.
Mặc Giả vĩnh viễn không thể quên mùa đông 15 năm trước....
Một nam một nữ, nam đẹp trai kiên cường, nữ quyến rũ lạnh lùng dựa vào nhau trong trời đầy tuyết, thậm chí đối mặt với gần trăm sát thủ tinh anh của tổ chức sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn vẫn ân cần nói chuyện với nhau.
Tuyết rơi nhiều, khắp nơi đều là màu trắng, áo hai người đang bay trong gió lạnh.
Trong căn cứ sát thủ, trước mặt gần trăm tên sát thủ tinh anh mà vẫn nói chuyện với nhau. Đừng bao giờ nghĩ sát thủ chỉ có vẻ ngoài lạnh như băng, đó là ở tình huống đặc biệt phải thể hiện ra sự cảnh giác và thù địch, nhưng nếu ở nhà thì bọn họ không khác gì người bình thường.
Chỉ có điều mọi người ở đây khi biết có hai người tự tìm tới cửa thì đều nghiêm mặt, nhưng một lát sau mọi người liền thoải mái cười cười. Cho dù là Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu tự tìm tới cửa thì sao chứ? Cho dù Ngọc Vãn Lâu và Lâm Lang Tà rất lợi hại thì sao? Một không được thì hai, hai không được thì ba, cùng lắm mười người giết một.
Người lợi hại đến đâu đối mặt với mười sát thủ tinh anh cùng tấn công thì đều không có cơ hội.
Dưới sự dẫn dắt của Mặc Giả, trăm người đi ra cửa, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ đứng trong tuyết.
- Ai là Mặc Giả?
Người đàn ông quay đầu lại bình tĩnh nhìn sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn. Không đợi bất cứ ai trả lời, hắn liền tập trung ánh mắt lên người Mặc Giả, miệng nhếch lên cười nói:
- Mày chính là Mặc Giả, mày muốn mạng của Vãn Vãn phải không?
Mặc Giả không nói gì mà tiến lên một bước, hai mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong bão tuyết.
Người phụ nữ ôm chặt lấy tay người đàn ông, đầu dựa vào vai người đàn ông, hai mắt nhắm lại, đôi mi khom khom, lạnh lùng, yêu mị, nhưng lại như con chim én nhỏ dựa vào người, vô cùng quyến rũ.
Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ sang bên, mở to mắt nhìn Mặc Giả đứng trước mặt, khẽ cười nói:
- Được rồi, tao nói chính là thời tiết. Về phần mày, Mặc Giả, hôm nay tao sẽ khiến Lạc Nhật Hoàng Hôn xóa tên trong giới sát thủ, mày có tin không?
Điên. Đôi nam nữ này đối mặt trăm sát thủ tinh anh không ngờ lại nói muốn xóa tên Lạc Nhật Hoàng Hôn trong giới sát thủ.
Có mấy sát thủ của Lạc Nhật Hoàng Hôn đã muốn động. Bọn họ tự nhận mình cũng là cao thủ cao cấp nhất, cho dù Lâm Lang Tà trước mặt này lợi hại hơn nữa cũng không nên càn rỡ như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn coi mình là thần? Thế giới này còn không có thần.
Hai sát thủ đã đi tới trước mặt Mặc Giả. Mặc Giả khẽ giật giật yết hầu, hơi gật đầu.
Dù là lúc nào thì lý trí và sự bình tĩnh của sát thủ cũng đủ để làm người ta tức giận. Hai vị này cũng không hề bị lửa giận thiêu đốt vì sự ngông cuồng của Lâm Lang Tà. Trên thực tế khi bọn họ đi đến gần Lâm Lang Tà đều rất cẩn thận.
Ngọc Vãn Lâu biết điều đứng sang bên, nở nụ cười quyến rũ với Lâm Lang Tà. Từ đầu đến giờ cô không nhìn bất cứ ai một cái.
Lâm Lang Tà ngẩng đầu ưỡn ngực, mở to mắt nhìn hai sát thủ đến gần mình, trên miệng vẫn nở nụ cười rất bình thường.
Cuối cùng khi tự cảm thấy thời cơ tốt đẹp, hai sát thủ đều lấy ra Tam giác thứ (dao găm ba khía) của mình đâm vào ngực Lâm Lang Tà.
Cái gì kêu là tĩnh như gái trinh, động như thỏ chạy? Cái gì gọi là không gì không thể phá, chỉ có nhanh không phá? Biểu hiện tiếp theo của Lâm Lang Tà chính là như vậy.
Khi hai sát thủ lấy Tam giác thứ ra, trong tay Lâm Lang Tà đã xuất hiện một thanh loan đao. Khi hai sát thủ giơ Tam giác thứ đâm vào ngực Lâm Lang Tà, trường đao của Lâm Lang Tà đã nhanh như điện xẹt qua cổ họng hai người này.
Không hề ra vẻ, không hề đẹp mắt, Một kích trí mạng. Những đóa hoa tươi quỷ dị nhiễm đỏ những bông tuyết trong không trung.
- Lạc Nhật Hoàng Hôn, xóa tên.
Lâm Lang Tà thu đao, mũi đao chỉ đất rồi đi về phía trước ba bước.
Mắt Mặc Giả kịch liệt co rút lại, may mắn mình không quá kiêu ngạo. Nếu ngay từ đầu mình ra trận, mình có thể ngăn cản một đao cực nhanh kia không? Thấy Lâm Lang Tà tiến lên, Mặc Giả cũng không đến mức lùi bước, dù sao mình cũng không phải một mình chiến đấu mà. Mặc Giả tiến lên một bước rồi trầm giọng nói:
- Tôi tự nguyện hủy hợp đồng, bị khắp thiên hạ phỉ báng.
- Lạc Nhật Hoàng Hôn, xóa tên.
Lâm Lang Tà như thanh đao rút ra khỏi vỏ, hắn lại tiến lên, một bước, hai bước, ba bước.
Tuy rằng trời đầy tuyết, tuy rằng màu đông khắc nghiệt nhưng Mặc Giả vẫn cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên. Hắn tiến lên một bước nhỏ, trầm giọng nói:
- Không nên khinh người quá đáng, hai tay khó địch bốn tay. Mày cho là mày thật sự có thể giết chết tất cả tinh anh Lạc Nhật Hoàng Hôn của tao sao?
- Lạc Nhật Hoàng Hôn, xóa tên.
Lâm Lang Tà như điếc, lại tiến lên, cổ tay rung lên, mũi đao chỉ thẳng vào ngực Mặc Giả.
Dưới khí thế kinh người, Mặc Giả đổ mồ hôi lạnh như mưa. Hắn lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Lâm Lang Tà trước mặt.
Sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn xông lên. Gần một trăm người rất nhanh nhẹn vây lấy Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu vào giữa.
Xem dáng vẻ của Lâm Lang Tà thì hôm nay không có đường lui rồi. Mặc Giả nuốt nước bọt lạnh lùng nói:
- Thế giới hiện thực không có thần thoại.
Nghe xong lời Mặc Giả nói, sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn liền lập tức lao hết lên.
Tuyết ngập trời, xen lẫn trong đó là mưa máu đầy trời. Dù là Lâm Lang Tà hay Ngọc Vãn Lâu, hai người đều thể hiện ra thực lực cấp thần thoại. Thực lực của hai người đã vượt qua sức tưởng tượng cực hạn của Mặc Giả.
Mặc Giả vốn nghĩ Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu dù lợi hại đến đâu cũng không thể thắng được 20 sát thủ tinh anh cùng đánh. Nhưng sự thật đó là ngay từ đầu Lạc Nhật Hoàng Hôn đã tốn thất không dưới mười sát thủ tinh anh, mưa máu theo gió bay đầy trời.
Tinh anh dù sao cũng là tinh anh. Sát thủ Lạc Nhật Hoàng Hôn sau khi thấy sự mạnh mẽ của Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu liền bắt đầu chia ra đánh du kích, chơi trò phải luân chiến. Theo thời gian trôi qua, sức lực của Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu dần giảm đi.
Cuối cùng sau khi Lạc Nhật Hoàng Hôn tổn thất sát thủ tinh anh thứ 90, tay trái Ngọc Vãn Lâu đã chảy rất nhiều máu. Người phụ nữ xinh đẹp này có vẻ không hề phát hiện ra, trên thực tế cô chỉ không muốn làm Lâm Lang Tà phân tâm. Cô biết bọn họ đang rơi vào nguy hiểm.
Sau khi bị thương Ngọc Vãn Lâu liền không còn sức lực, nhưng cô không hối hận, vĩnh viễn không. Trong lòng Ngọc Vãn Lâu luôn tin vào tình yêu của Lâm Lang Tà với mình, chỉ cần Lâm Lang Tà yêu mình, như vậy tin tưởng của Ngọc Vãn Lâu vĩnh viễn không đổ. Tin tưởng của một người không đổ thì còn gì phải buồn phiền? Sinh tử so sánh với tin tưởng của bản thân thì quá nhỏ bé.
Khi ánh mắt của Lâm Lang Tà quan tâm đến Ngọc Vãn Lâu, Ngọc Vãn Lâu đã lung lay sắp ngã. Khi Ngọc Vãn Lâu ngã xuống chỉ có thể mở miệng tạo hình tiếng gọi Lang Tà, nhưng không phát ra được một âm thanh nào cả. Đương nhiên trên môi cô vẫn nở nụ cười mê người.
Trong nháy mắt khi Ngọc Vãn Lâu ngã xuống, lần đầu tiên Lâm Lang Tà rõ ràng cảm nhận ý nghĩa sống trên thế giới này.
"Rống" Lâm Lang Tà ngẩng đầu rống lên một tiếng, quần áo trên người lập tức nổ tung.
Lâm gia – gia tộc được truyền thừa với sứ mệnh đặc biệt lưu lại bao đời được trời sinh ban cho bọn họ một kỹ năng đặc biệt, cuồng hóa.
- Lạc Nhật Hoàng Hôn, xóa tên.
Mắt Lâm Lang Tà trợn trừng đỏ hồng, thanh trường đao trong tay vô cùng kiêu ngạo chém ngang eo một tên sát thủ tinh anh thành hai đoạn, tím màu trắng phun ra tưới trên mặt tuyết tạo thành bức tranh rực rỡ.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |