← Ch.138 | Ch.140 → |
Khách sạn Crown Plaza là khách sạn lớn nhất Nam Thành, tên béo Trương Minh Thắng khi đi chơi bên ngoài nếu cần ngủ lại thì một là Kim Ngọc Thiên Đường, hoặc là khách sạn Crown Plaza. Trương Minh Thắng coi như là khách quý, khách quen của khách sạn Crown Plaza. Sau khi nghe xong Lâm Bắc Phàm nói, tên này ngẩn ra vội vàng nói:
- Cũng còn được, Lão Đại có việc sao?
- Vậy chú hỏi giúp anh xem Tống Nhân Hóa có phải là đặt bàn ở khách sạn Crown Plaza.
- Tống Nhân Hóa? Tên này nghe hơi quen. Sau khi hỏi rõ có phải là muốn em chơi hắn?
- Không cần, hỏi rõ liền đến tiểu khu Lệ Uyển đón anh. Anh định đến khách sạn Crown Plaza ăn tối.
Có cơ hội ăn cơm cùng Lão Đại, đây là chuyện rất thích. Trương Minh Thắng lập tức đáp ứng rồi tắt máy, lập tức sai cấp dưới đến khách sạn Crown Plaza điều tra vị trí của Tống Nhân Hóa. Chính hắn thì lái chiếc xe Audi nhanh như chớp đến tiểu khu Lệ Uyển.
Về phần Lâm Bắc, sau khi gọi điện cho Trương Minh Thắng liền đi ra sô pha ở phòng khách, chuẩn bị chờ Long Yên Nguyệt ra ngoài. Đương nhiên chủ yếu chính là không làm cho Long Yên Nguyệt nghi ngờ mình tối nay kéo cô ta về, nếu không thì hắn rất không có mặt mũi.
Cuối cùng đợi Long Yên Nguyệt đi ra ngoài cửa, Lâm Bắc Phàm liền liếc nhìn Long Yên Nguyệt, trêu chọc nói:
- Ồ, định ra ngoài ư?
- Đúng thế, cô đây ra ngoài xem mặt, anh không phục ư?
Long Yên Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm một cái, còn ưỡn ưỡn ngực lên nói:
- Anh không phải nói cô đây cả đời không lấy được chồng sao? Tôi hôm nay câu một tên rể quý, ít nhất mạnh hơn anh gấp trăm lần.
Cô bé này mặt mày đoan chính, khuôn mặt xinh đẹp, có mái tóc dài đen nhánh mà mỹ nữ đều có, mặt trái xoan, chiếc mũi đẹp. Long Yên Nguyệt không cố ý ăn mặc, thoạt nhìn khá đơn giản, bộ tây phục thành thục màu đậm, chiếc áo sơ mi màu trắng gợi cảm, có đủ sự quyến rũ và mê người của cô gái, ba phần cá tính, bảy phần xinh đẹp, đẹp đúng là đẹp.
Chẳng qua Tiểu Lâm ca có chút ghen tị, hắn không lộ ra ngoài, chỉ cười cười nói:
- Giỏi cho một con hồ ly tinh, bình thường sao không thấy cô ăn mặc như vậy? Phát dục ư? Ha ha, mau đi gặp mặt đi, đừng tưởng rằng tối tôi không có tiết mục, có người mời tôi đến khách sạn Crown Plaza ăn no uống say. Rể quý kia của cô không biết chừng hẹn cô ăn ở quán ven đường hả? Ha ha ha.
Thấy Lâm Bắc Phàm không hề tức giận, hơn nữa còn ước gì mình đi ra ngoài, không biết vì sao Long Yên Nguyệt cảm thấy có chút mất mát, cái này không quan hệ với thích, có lẽ phụ nữ đều thích hư vinh? Nghe Lâm Bắc Phàm nói hắn cũng đến khách sạn Crown Plaza ăn cơm, Long Yên Nguyệt cũng không nghĩ nhiều liền ngậm miệng ôm lấy tay Liễu Vi ra ngoài.
Nói thật Long Yên Nguyệt cũng không định đi gặp mặt, lần này cũng là vì mẹ ép mà thôi. Tuy rằng đối phương là con trai Thị trưởng, nhưng Long Yên Nguyệt không để ở trong lòng. Ngược lại cô đang suy nghĩ nên như thế nào để thoát thân.
Tiểu Lâm ca không cần biết Long Yên Nguyệt có muốn đi gặp mặt không, hắn tuyệt đối không cho phép nửa điểm bất ngờ xảy ra. Thử nghĩ một chút, chẳng may miệng lưỡi con rùa kia trơn tru, hơn nữa ra vẻ phong độ lừa gạt trái tim Tiểu Nguyệt, vậy mình mất bò mới lo làm chuồng thì đúng là quá khó khăn. Chẳng may con rùa biển kia nhân cơ hội nắm tay Tiểu Nguyệt thì mình lỗ nặng. Mặc kệ như thế nào không thể để con rùa biển kia cơ hội, cho dù là chạm vào tay Tiểu Nguyệt cũng không được? Muốn ăn đậu hủ? Chơi trò mập mờ? Ai cũng đừng mơ tìm đến cô gái của Lâm Bắc Phàm này.
Ở nhà đợi khoảng hai mươi phút, Trương Minh Thắng trực tiếp chạy lên lầu gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.
- Lão Đại, anh nghĩ như thế nào mà đến khách sạn Crown Plaza chơi? Kiyoko Ito và Carole, em đã đưa đến Tổng hội giải trí Hoàng Gia.
Trương Minh Thắng thành tâm lăn lộn với Lâm Bắc Phàm, cho nên Lâm Bắc Phàm cũng không giấu Trương Minh Thắng. Hắn biết quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Tổng hội giải trí Hoàng Gia.
Lâm Bắc Phàm hút một hơi thuốc rồi đi xuống lầu. Hắn không trực tiếp trả lời Trương Minh Thắng mà chỉ thản nhiên nói:
- Đã điều tra xong chưa?
- Rồi, Tống Nhân Hóa đúng là đặt vị trí tại khách sạn Crown Plaza, chẳng qua là phòng riêng sang trọng 0206.
- Đối diện phòng 0206 là phòng nào? Đặt trước đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở trong phòng đó.
Mặc dù bây giờ đã muộn nhưng Trương Minh Thắng không sợ không đặt được phòng. Hắn chỉ có điều lo lắng phòng đối diện phòng 0206 đã có người đặt trước, hơn nữa cũng mang đồ ăn thì không phải là làm mất mặt ư? Tên béo không hề chậm trễ, vội vàng rút điện thoại di động ra.
- Alo, xin chào, khách sạn Crown Plaza rất vui mừng được phục vụ ngài.
- Tôi đặt phòng đối diện 0206. Tôi họ Trương, Trương trong giương trường cung.
- Rất xin lỗi, phòng 0239 đã có khách đặt trước, xin hỏi tiên sinh có thể đổi ...
- Điên, ông tên Trương Minh Thắng, nói với quản lý bọn mày một tiếng, ông lấy phòng 0239. Trước sáu giờ ông tới ăn cơm, nếu lúc đó phòng 0239 còn không lấy ra cho ông, ông đá nát trứng của hắn.
Trương Minh Thắng vung đầu chửi bới, đầy lưu manh mà nói:
- Nếu mày mà không truyền đạt lời ông nói với quản lý của mày, ông liền bóp nát ngực mày, ông giết ...
Sau khi dập máy Trương Minh Thắng liền mở cửa tay lái phụ xe Audi, cười nói:
- Lão Đại, anh và thằng Tống Nhân Hóa kia có mâu thuẫn?
Lâm Bắc Phàm vứt tàn thuốc trong tay rồi nói:
- Không phải anh và hắn có mâu thuẫn, là hắn muốn gây phiền phức cho anh. Chú có biết Long Thiên Hữu kia không? Ông ta là nhạc phụ đại nhân của anh, điều này có nghĩa gì? Điều này có nghĩa Long Yên Nguyệt là vợ anh, đúng không?
Trương Minh Thắng há miệng kinh hãi nhìn Lâm Bắc Phàm, thật lâu sau cuối cùng thở hắt ra, vẻ mặt đầy bội phục.
Quá giỏi. Chủ tịch Kim Sắc Hải Ngạn Liễu Vi đã sống chung với Lão Đại; Lão Đại Hồ Điệp bang Mộc Tiểu Yêu là hôn thê của Lão Đại; Đường Thiết Sơn đứng đầu Nam Thành cũng thả tiếng gió nói Lâm Bắc Phàm là người Đường gia ông ta; nơi này không ngờ còn có Long Yên Nguyệt? Đúng rồi, nếu không phải Đường Thiết Sơn làm Lão Đại xấu mặt trước Carole, có lẽ Carole đã bị Lão Đại thu phục.
- Chậc chậc chậc.
Trương Minh Thắng lắc đầu thở dài nói:
- Lão Đại, em không có thực lực đó của anh, nhưng em học anh để nghiên cứu tri thức. Ý của em là sau này em ra ngoài cũng mang theo tác phẩm nước ngoài nổi tiếng, có phải là có thể đạt được hiệu quả nhất định phải không?
- Đương nhiên rồi. Phải biết rằng bất cứ kẻ nào đều thích so sánh. Bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể vô hình đề cao giá trị con người chú, đề cao tự tin của chú. Ví dụ chú đi Audi, người khác đi Alto, một ít người đẹp hám tiền sẽ nhìn chú với ánh mắt khác hẳn.
Đối với anh em của mình, Lâm Bắc Phàm đương nhiên vui lòng chỉ bảo:
- Lại ví dụ ở trong tay người khác cầm một quyển Chuyện xưa, hoặc là Tổng hợp truyện cười, mà trong tay chú là một tác phẩm nổi tiếng thế giới bằng tiếng Anh, nếu lúc này có cô gái thích văn học, tôn trọng tri thức thì cô ta nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ chú. Từ tận đáy lòng cô ta sẽ kính sợ chú, chú ý tới chú.
- Sát, ngày mai em liền đi đến nhà sách Tân Hoa, lấy vài tác phẩm nước ngoài nổi tiếng.
Nam Thành có hai tên ăn chơi trác táng rất nổi tiếng, một là Phong thiếu gia, một là Trương công tử. Tuy rằng Trương công tử trước đây chỉ đi theo Phong thiếu gia, nhưng ác danh cũng lan xa. Lại nói Trương Minh Thắng thường xuyên tiêu xài ở khách sạn Crown Plaza, quản lý nơi này sao có thể không biết tên béo hẹp hòi? Quản lý không dám làm trái ý Trương Minh Thắng, liền lấy ngay được phòng 0239.
Khi hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đến phòng 0239, quay đầu nhìn phòng 0206 đối diện thì thấy cửa đóng thì rất khó chịu. Con bà nó, có Vi nhi ở đó, thằng Tống Nhân Hóa kia sẽ không ăn đậu hủ của Tiểu Nguyệt chứ?
- Lão Đại, chuyện nhỏ như vậy đâu cần anh phải ra mặt?
Sau khi vào phòng 0239, Trương Minh Thắng khó hiểu nhìn Lâm Bắc Phàm rồi nói tiếp:
- Nếu Lão Đại cảm thấy không cần em ra tay, vậy bảo mấy anh em Hồ Điệp bang trực tiếp chém thằng khốn kia.
- Tống Nhân Hóa này không phải người bình thường, chỉ có thể dùng cái đầu, không thể dùng sức mạnh.
Lâm Bắc Phàm lấy một điếu thuốc lá ra, Trương Minh Thắng châm lửa cho hắn, hút một hơi rồi nói:
- Gọi món đi. Ừ, thuận tiện bảo nhân viên phục vụ phòng 0206 đến đây, bảo cô ta luôn chuẩn bị báo cáo tình hình trong phòng cho chúng ta, nếu như không đúng thì giết vào phá rối.
- Không vấn đề gì, ha ha ha ha.
Vẻ mặt Trương Minh Thắng cười rất đáng khinh, hóa ra Lão Đại cũng là một người đàn ông vô sỉ, cũng sẽ vì cô gái của mình mà làm ra một ít hoạt động xấu xa. Tuy nhiên như vậy mới tốt, như vậy cuộc sống mới thú vị, không ăn bụi nhân gian, không có thất tình lục dục, cuộc sống chẳng phải không có chút thú vị nào sao?
Hai người gọi mấy món ăn, một két bia, vừa uống vừa quan sát tình hình phòng đối diện.
- Trong phòng đối diện có một nam, hai nữ.
Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi đầy sợ hãi. Cô thậm chí nghĩ mình gặp phải đặc công của Cục an ninh quốc gia, nếu không bữa cơm ở phòng đối diện sao cần giám sát như vậy? Không phải là lấy lửa đốt mình sao? Mình không phải sẽ bị giết người diệt khẩu chứ? Cô gái này nhìn Trương Minh Thắng một cái, cảm thấy vẻ ngoài tên này rất đáng ghét nên lập tức quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, cẩn thận nói:
- Cô gái cao một chút có vẻ quen với người đàn ông kia, không nói gì đặc biệt cả.
- Ừ, chủ yếu có hai điểm cần chú ý. Thứ nhất nếu người đàn ông kia nhân cơ hội sỗ sàng ... tôi mặc kệ có phải cố tình hay vô ý, chỉ cần người đàn ông kia có tiếp xúc tay chân gì với hai cô gái kia, cô lập tức nói cho tôi; thứ hai người đàn ông kia nói gì không quan trọng, nhưng nếu tỏ vẻ hâm mộ hai cô gái kia thì cô lập tức nói cho tôi.
Tiểu Lâm ca nói xong liền xua tay nói:
- Đi đi.
Trong phòng 0206.
Có ba người trẻ tuổi, hai nữ, một nam. Hai nữ là Long Yên Nguyệt và Liễu Vi. Về phần người đàn ông kia chính là con trai Thị trưởng Tống Nhân Hóa, người này căn bản là bản sao của Trương Kế Bằng, cũng là kẻ công tử bột, trên mũi có kính gọng vàng, chẳng qua so sánh với tên Trương Kế Bằng cao to vạm vỡ thì hắn có vẻ yếu đuối. Tuy nhiên không có vấn đề gì, bởi vì hắn là con trai Thị trưởng, hơn nữa còn là bác sĩ du học về cho nên tuyệt đối không tự ti.
Ngay từ đầu Tống Nhân Hóa còn không thích gặp Long Yên Nguyệt. Chủ yếu là cấp bậc của Long Yên Nguyệt quá thấp, hơn nữa cho dù kết thông gia với Long gia cũng không có lợi ích về chính trị, bởi vì chức của Long Thiên Hữu không cao. Nhưng nghe mẹ nói Long Yên Nguyệt vô cùng xinh đẹp, vô cùng hiền lành, vô cùng ... Tống Nhân Hóa liền ngứa ngáy trong lòng nên cũng đến gặp mặt.
Ngay khi vừa thấy Long Yên Nguyệt, Tống Nhân Hóa liền thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật. mẹ kiếp, thiếu chút nữa bỏ lỡ, cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là Phó cục trưởng công an khu Bản Kiều, đi đâu tìm cô gái như vậy chứ? Có thể lấy cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ, còn cần mẹ gì hôn nhân chính trị. Hơn nữa gia cảnh Long Yên Nguyệt cũng được, mẹ kiếp, cả Nam Thành cũng chỉ có cô gái này xứng đôi với mình.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |