← Ch.165 | Ch.167 → |
Nữ y tá xinh đẹp đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm, hơi khom lưng, vừa sắp xếp lại dụng cụ trên bàn, vừa nói:
- Anh hiện giờ đang điều dưỡng, cho nên không nên ăn những thứ quá nhiều mỡ, cũng không nên uống rượu, không nên tức giận, biết không?
Giọng điệu của cô mặc dù hòa ái nhưng bên trong lại mang theo một chút ý tứ ra lệnh. Cặp mông của cô cong lên, mơ hồ có thể mình thấy hình dạng quần lót bên trong, không ngờ là hình tam giác, cùng với sự vận động của cô, tròng mắt của Tiểu Lâm Ca trợn tròn lên, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể thò tay sờ mó vài cái, cảm nhận sự hấp dẫn ở nơi đó.
Khó trách diễn viên AV Nhật Bản lại thích mặc một số bộ đồ đồng phục, ngay cả Kim Ngọc Thiên Đường cũng chuẩn bị đủ loại phục trang hấp dẫn. Hóa ra là đàn ông nào cũng đều thích thứ này. Trong đó thì đứng đầu là tiếp viên hàng không, cảnh sát, y tá, mỹ nữ của ba nghề nghiệp tràn ngập hấp dẫn và khiến người ta nổi lên ham muốn chinh phục, người tưởng tượng ra cảnh những người phụ nữ mặc đồng phục này nằm dưới người mình, uyển chuyển rên rĩ, làm một số động tác khiến máu huyết người ta sôi trào, thỏa mãn hư vinh của đàn ông. Tiểu Lâm Ca cảm thấy một luồng dục hỏa từ bụng dưới mình chậm rãi truyền tới hông, làm cho một nơi có cảm giác đang căng cứng.
- Anh nhìn cái gì đó? Coi chừng tôi móc mắt anh ra đó.
Nữ y tá thấy hắn không trả lời, lại nhìn thấy hắn đang chằm chằm nhìn mình, hận không thể cắn một cái, đôi má liền đỏ bừng, xấu hổ tức giận lườm hắn.
Tiểu Lâm Ca ho khan một tiếng, vội thu hồi ánh mắt mê đắm của mình, nói:
- Tôi bảo này em gái, tôi cũng không phải là bệnh nhân vừa phẫu thuật này, một chút vết thương nhỏ này cũng không cần phải để ý lắm!
- Hừ!
Cô y tá xinh đẹp bĩu môi, đứng thẳng dậy, liếc nhìn hắn một cái:
- Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ đây?
- Khụ khụ, cô là y tá, không phải là bác sĩ!
Tiểu Lâm Ca hảo tâm nhắc nhở đối phương.
Đôi má của nữ y tá lại hồng lên, gắt giọng:
-Bên trong bệnh viện, trừ bác sĩ ra thì người chăm sóc bệnh nhân chính là chúng tôi. Cho nên chúng tôi phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân. Xoay người đi, tôi tiêm cho anh!
Trên cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của cô đã có một ống tiêm, đang bơm bọt khí ra ngoài.
- Tiêm hả? Tôi, tôi chỉ là bị rách tí da, không cần phải tiêm chứ?
Trán của Tiểu Lâm Ca toát mồ hôi lạnh.
Không phải Tiểu Lâm Ca nhát gan, là Tiểu Lâm Ca sợ tiêm.
Chỉ là khi hắn còn bé từng bị một bác sĩ dữ tợn, chỉ tiêm có một mũi mà làm cho Tiểu Lâm Ca đau tới một ngày một đêm. Từ đó về sau hắn bị chứng sợ kim tiêm, vừa thấy ống tiêm là đã run rẩy cả người.
- Nói linh tinh, anh là bác, là y tá hay tôi là y tá?
Nữ y tá xinh đẹp lườm hắn một cái, nhưng thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn, cũng không khỏi thầm buồn cười. Chưa gặp người lớn nào mà lại sợ tiêm thế này.
- Nhưng mà, nhưng mà....
Tiểu Lâm Ca nhìn ống tiêm trước mắt, cảm giác như sắp ngất.
- Không có nhưng nhị gì cả, xoay người đi!
Y tá xinh đẹp ra lệnh.
- Cô xem, chúng ta, hay là, ôi chao, đừng kéo quần tôi, cứu mạng với....
Đôi mắt ti hí của Trương Minh Thắng cũng phải mở trừng trừng, không khỏi toát mồ hôi lạnh, sợ hãi than:
- Tôi đánh, nữ y tá bạo lực thế. Một cô nàng nóng bỏng như vậy tôi cũng mới nhìn thấy lần đầu, hình như là đưa lên giường cũng hơi khó khăn, thôi thì cứ giao cho lão đại thôi!
Theo tiếng kêu thê lương thảm thiết, cái mông của Tiểu Lâm Ca đã bị tiêm một mũi xứng đáng.
Tiểu Lâm Ca nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào, giống như là một bé gái vừa bị cường bạo vậy, cả người mềm nhũn, đến cử động cũng không cử động nổi nữa, cái mông trắng hếu lộ ra. Cô nàng này cũng lợi hại thật, thiếu chút nữa khiến cái mông mình bị chia hai.
Nữ y tá xinh đẹp thấy vẻ đáng thương về cùng của hắn, không kìm được mà đưa tay che miệng cười duyên.
- Đại sắc lang nhà anh dám nhìn lung tung, giờ đã biết lợi hại của tiểu thư chưa hả?
Cô lại còn lắc lư bơm tiêm trong tay phải, dường như là thị uy với đối phương vậy.
- Tôi không dám nữa!
Tiểu Lâm Ca tủi thân nói.
Nữ y tá xinh đẹp hừ hừ một tiếng:
- Vậy mau kéo quần lên đi. Một người đàn ông lớn như vậy mà ra vẻ gì chứ!
- Tôi, tôi không động đậy được nữa rồi!
Chứng sợ kim tiêm của Tiểu Lâm Ca còn chưa tan hết.
- Anh...
Nữ y tá xinh đẹp tưởng là đối phương cố ý trêu đùa mình, nhưng lại không thể vạch trần đối phương, chỉ còn cách kéo hộ quần đối phương, tiện thể còn vỗ nhẹ lên mông hắn một cái, bật cười như chuông bạc:
- Nếu như anh còn làm loạn, lần sau tôi sẽ tiêm vào thứ kia của anh, cho anh cả đời làm thái giám. Nhưng mà cái thứ kia cũng anh có vẻ cũng không nhỏ!
Khóe miệng Tiểu Lâm Ca co quắp, thiếu điều ngất xỉu.
Không hổ là nữ y tá trong bệnh viện, nói chuyện cởi mở thế.
Nữ y tá xinh đẹp thu dọn các thứ, nhìn hắn mỉm cười, nói:
- Tôi tên là Tô Tình Nhi, nếu anh muốn báo thù thì cứ việc tìm tôi. Nếu muốn hẹn tôi thì cũng có thể nhưng mà không biết anh có bản lãnh đó hay không!
Cô lại cúi xuống sát mặt Tiểu Lâm Ca, thổi nhẹ vào bên tai hắn một luồng hơi nóng, dường như là khiêu khích, dường như là trêu chọc hắn. Cô lại cười duyên hai tiếng, lộ nét cười ranh mãnh, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
- Tôi đánh, lão đại không hổ là lão đại, ngay cả nữ y tá bạo lực như vậy mà cũng có thể xử lý!
Vẻ mặt Trương Minh Thắng đầy sợ hãi kêu than.
Tiểu Lâm Ca cắn chặt răng, gian nan xoa người, nhìn thoáng qua chút chất lỏng còn sót lại, hung tợn kêu lên:
- Tô Tình Nhi, tôi, tôi muốn báo thù, tôi nhất định sẽ đạp đổ cô, ôi chao, tôi....
Trán Trương Minh Thắng liền có thêm vài sợi gân xanh. Một y tá bạo lực như vậy mà cũng có gan tán tỉnh sao?
...
- Tôi đánh, lão đại, sức ăn của anh lớn thật, một con lợn sữa nưỡng, một cái chân dê nướng, hai con gà rán, sáu chai bia, ba chai XO đều bị anh tiêu diệt gọn rồi. Chẳng lẽ bụng anh là động không đáy sao?
Vẻ mặt Trương Minh Thắng bội phục kêu lên. Lão đại của mình quả đúng là siêu nhân chuyển thế, là thần cơ, thần bài, thần y, ngay cả ăn uống cũng hoành tráng như vậy.
Sắc mặt Tiểu Lâm Ca trắng bệch, lung lay muốn ngã, dưới sự dìu đỡ của Trương Minh Thắng gian nan đi về phía cửa bệnh viện. Hắn âm thầm khinh bỉ Tiểu Kim. Cả đống thức ăn kia mình chưa được một miếng đã chui sạch vào bụng nói. Thật không biết cái bụng nó nhỏ như vậy thì thức ăn đi đâu hết? Đúng là một thùng cơm điển hình.
- Tôi vừa rồi mới bị cô nhóc nóng bỏng kia hành hạ thê thảm như vậy, đương nhiên là muốn bổ sung dinh dưỡng rồi!
Tiểu Lâm Ca chỉ còn có thể cắn răng giúp Tiểu Kim vụ này.
- Tôi đánh, lão đại, cô bé đó đúng thật là không đơn giản. Không ngờ cô ta là con gái lớn của viện trưởng bệnh viện này. Mẹ cô ấy là đại đại biểu của tỉnh Hồ Thị. Thảo nào mà cô ta thô lỗ như vậy, một chút ôn nhu đáng yêu của nữ y tá cũng không có!
Trương Minh Thắng vừa mới xem tin tức mới thu thập được, không khỏi than thở một tiếng.
Tiểu Lâm Ca cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, phảng phất dường như bị bệnh nặng mới khỏi. Nghĩ tới mũi tiêm kinh khủng vừa rồi, cả người hắn đổ mồ hôi lanh. Nếu như mình thực sự bị một mũi tiêm đó làm chết thì thật là có nhục rồi không? Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi muốn báo thù!
- Lão đại, anh muốn báo thù thế nào?
Đôi mắt nhỏ của Trương Minh Thắng đảo như rang lạc.
Đôi mắt Tiểu Lâm Ca lóe lên ánh sáng tục tĩu, dâm tà, gằn từng chữ nói:
- Tôi muốn tiền dâm hậu sát cô ta, sau đó lại tiếp tục vừa dâm vừa sát. Tôi muốn khiến cô ta phình bụng, sau đó vứt bỏ. Nếu không thì "chiến" cho cô ta ba ngày ba đêm không dậy nổi!
Miệng Trương Minh Thắng há hốc ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà. Vẻ mặt hắn thoáng chốc bị đông cứng, run rẩy nói:
- Tôi... Đánh, lão đại, tôi có việc, anh cứ chậm rãi đi nhé!
Không ngờ hắn lại buông Lâm Bắc Phàm ra, nhanh chân chạy ra cửa bệnh viện.
Tiểu Lâm Ca liền tức giận mắng:
- Cái thằng mập kia, cậu mà dám chạy, tôi...
Hắn vừa nói những lời này thì chợt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, dường như có dự cảm không tốt.
- Lão đại, sau... sau lưng anh hình như có sát khí đó!
Tiểu Kim ăn no uống say nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu.
- Tiền dâm hậu sát, dâm xong lại sát tiếp? Làm cho phình bụng ra? Chơi cho ba ngày bà đêm không dậy nổi? Những câu này có vẻ không sai đâu!
Một tiếng nói phẫn nộ từ phía sau hắn truyền tới.
Người này ngoài cô y tá bạo lực Tô Tình Nhi ra thì còn ai?
Những bác sĩ và người nhà bệnh nhân khác thấy cảnh này đều biến sắc, một giây cũng không dám ở lại, trong nháy mắt liền biến mất khỏi đại sảnh, để lại không gian rộng lớn dành cho bọn họ.
Tiểu Lâm Ca nuốt một ngụm nước bọt đánh ức. Bản thân mình chẳng qua chỉ bị thương một chân, làm sao lại gặp phải trái ớt này chứ? Nếu như là bình thường thì hắn khẳng định không sợ trái ớt này nhưng hiện giờ chân phải hắn đang bị thương, hơn nữa lại còn bị đối phương tiêm cho một phát vào mông rồi. Hắn giờ đã trở thành bệnh nhân bị thương siêu cấp, không có ai giúp đỡ, làm sao chống nổi đối phương chứ?
Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tiểu Lâm Ca lộ vẻ vô cùng vô tôi, nét mặt oan ức, chớp chớp hai tròng mắt nói:
- Y tá Tô sao?
- Hả?
Tô Tình Nhi phát ra một tiếng hừ giọng mũi, tiến về phía hắn.
Tiểu Lâm Ca vội vàng ngượng ngùng cười:
- Tôi cũng không nói những câu kia mà là tên mập hắn nói. Trong lòng tôi biết y tá Tô luôn suy nghĩ vì bệnh nhân, tận tâm phục vụ, rất đúng với tiêu chuẩn của y tá. Thảo nào bệnh viện này càng ngày càng nhiều bệnh nhân hả. Không biết tôi có cơ hội mời y tá Tô đi ăn tối hay không?
Đôi mày Tô Tình Nhi nhướng lên một chút:
- Muốn mời tôi ăn cơm?
- Nếu không tiện thì thôi vậy, tôi đi trước nhé!
Tiểu Lâm Ca vội vàng gian nan di chuyển thân thể, đi về phía cửa, tốc độ so với ốc sên bò cũng chẳng nhanh hơn là mấy.
- Có thể mà, tôi vừa tan ca, còn chưa ăn cơm chiều, cho anh một cơ hội đó!
Khuôn mặt Tô Tình Nhi chợt hiện lên một nụ cười mê người tươi sáng như mặt trời, tiến tới chủ động kéo cánh tay hắn, đi về phía trước.
- Ối, trời....
Những bác sĩ và y tá đang nấp ở góc nhìn rớt cả cằm xuống đất.
Tô Tình Nhi không ngờ lại đồng ý đi ăn cơm với đàn ông!
Tô Tình Nhi không ngờ lại còn cười với một người đàn ông!
Tô Tình Nhi không ngờ lại còn chủ động kéo tay một người đàn ông!
Đây là Tô Tình Nhi - trái ớt nhỏ không sợ trời không sợ đất trong bệnh viện sao? Đối phương không phải là thề không cần bạn trai sao? Thế giới này có phải là thay đổi hết rồi không? Tô Tình Nhi cũng có bạn trai à? Tin tức này liền lan khắp bệnh viện với tốc độ ba trăm mét một giây. Rất nhanh cả bệnh viện đều biết tin này.
- Ôi chao, ôi chao, cô đi chậm chậm một chút, chân tôi bị thương, a, a...
Tiểu Lâm Ca cảm thấy bị đối phương lôi đi, cảm thấy vận rúi của mình dường như đang tới gần từng bước một.
Đi ăn cơm tối với một người y tá bạo lực thế này sao?
Nếu thật thì đúng là - - Tai họa từ cái mông mang tới.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |