← Ch.169 | Ch.171 → |
Hai người Tiểu Lâm Ca và Long Yên Nguyệt giật nảy mình, không hiểu tại sao Liễu Vi lại tìm bọn họ vào lúc này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng qua hai người bọn họ vẫn là vội vàng đứng dậy, đi mở cửa phòng bảo vệ.
Liễu Vi lo sợ hai người bọn họ lại phát sinh ra mâu thuẫn gì đó cho nên đặc ý tới đây nhìn xem, hiện tại nhìn thấy hai người bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trách cứ nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Nghe tiểu Nguyệt nói anh bị mấy người bắt cóc đi, còn bị thương đến thân thể, làm sao muộn thế này còn tới làm việc? Mau trở về dưỡng thương đi!
Trong lời nói của cô tràn đầy nhu tình tựa như nước, một chút trách cứ cũng không có mà ngược lại trong đôi mắt lóe ra thần sắc lo lắng.
Tiểu Lâm Ca hít sâu một hơi, đây mới là đàn bà của mình, vĩnh viễn suy nghĩ cho nam nhân của mình. Hắn bước tới một bước ôm lấy vòng eo nhỏ của đối phương, trên mặt thâm tình nói:
- Chẳng qua là chút vết thương nhỏ, sao có thể ảnh hưởng đến công việc bình thường của anh chứ? Anh đặc biệt tới đây đón em, chút nữa chúng ta cùng về nhà!
Ánh mắt của hắn sáng ngời, trong đó có xen lẫn ôn nhu.
"Ặc, lão đại đúng là lão đại, ngay cả trình độ tán gái cũng cao như vậy, mấy lời tình cảm sướt mướt này buồn nôn chết em rồi..." Tiểu Kim ợ ra hơi rượu, mơ mơ màng màng phun ra một câu như vậy.
Mặc dù Liễu Vi đã xác định Tiểu Lâm Ca là chỗ dựa duy nhất suốt cuộc đời này của mình, nhưng vẫn có chút không quen nói chuyện thân mật như vậy với Tiểu Lâm Ca trước mặt Long Yên Nguyệt, khuôn mặt ửng hồng, thấp giọng nói:
- Thật ra không cần, một mình em có thể tự trở về được!
Mặc dù cô nói như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm động và vui sướng, nam nhân của mình trong tình huống bị thương còn có thể nghĩ đến mình, điều này nói lên địa vị của mình ở trong lòng hắn không giống như bình thường.
Long Yên Nguyệt nhìn hai người bọn họ đứng đó tình chàng ý thiếp trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Tên đại sắc lang này mới vừa rồi còn khiếm nhã với mình, bây giờ lại bày ra một bộ dạng cực kỳ chung tình với người bạn thân nhất của mình, càng không nói đến chuyện phong lưu của hắn nhiều vô số đếm không hết, mỗi ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo cỏ, trêu chọc thị phi, làm cho người bạn thân của mình cả ngày lo lắng không yên, bảo mình sao có thể nuốt xuống cơn tức này cho được? Lập tức cô nâng chân lên hung ác dẫm xuống bàn chân của đối phương, trên mặt lại tươi cười như gió xuân:
- Đồng chí Lâm Bắc Phàm, ngày thật đúng là một nam nhân tốt hiếm thấy!
Con bà nó, bà cô này cũng quá độc ác rồi?!
Tiểu Lâm Ca hít sâu một hơi khí lạnh, may mắn đối phương dẫm xuống chân trái của mình, nếu như là chân phải vậy thì mình không ngã lăn ra đây không được. Cơ thịt trên mặt hắn giật giật, miễn cưỡng cười nói:
- Tuy rằng tôi không phải là người hoàn hảo, nhưng đó là mục tiêu phấn đấu của tôi!
Hắn yên lặng rút chân trái của mình ra khỏi chân của đối phương.
Tên sắc lang này da mặt cũng thật dày, điều này cũng dám thừa nhận.
Trong lòng Long Yên Nguyệt âm thầm khinh bỉ đối phương một phen, lại động bàn chân nhỏ của mình chuẩn bị dẫm đối phương một cái nữa.
Liễu Vi hiện tại cảm thấy có điểm gì đó không đúng, lời nói của hai người bọn họ tại sao lại nặng mùi đao súng như vậy? Cô cúi đầu xuống nhìn, vừa vặn nhìn thấy chân phải của Long Yên Nguyệt chỉ cách chân trái của Lâm Bắc Phàm khoảng hai tấc. Cô nhất thời lắc đầu, thật không biết giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn gì, đừng làm ra việc gì không thể giải quyết. Chẳng qua một người là chị em tốt của mình, một người là nam nhân mà mình yêu, rốt cuộc cô cũng không thể làm gì quá đáng, chỉ có thể khuyên giải nói:
- Được rồi, được rồi, hai người đừng làm loạn nữa. Thật không biết từ đâu mà hai người lại có cừu oán lớn như vậy, quả thực là là một đôi sinh tử oan gia. Bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta sớm trở về một chút!
- Ai, ai là sinh tử oan gia với hắn?
Long Yên Nguyệt gò má tức thì ửng hồng, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kêu lên.
- Khục khục, đích thật là sinh tử oan gia, tôi sinh, cô tử!
Tiểu Lâm Ca mặt dầy cười nói.
- Anh nói gì?
Long Yên Nguyệt lập tức trừng mắt với hắn.
Liễu Vi kéo tay Tiểu Lâm Ca đi ra bên ngoài, đồng thời thấp giọng khuyên giải:
- Bắc Phàm, em cũng biết tính khí của tiểu Nguyệt có chút không tốt, anh thân là đại nam nhi chẳng lẽ không thể nhường nhịn cô ấy một chút sao?
Tiểu Lâm Ca cố ý ho khan một tiếng, liếc xéo Long Yên Nguyệt ở sau lưng một cái, lớn tiếng nói:
- Anh biết rồi, anh là một người đàn ông sao có thể đi so đo tính toán với một cô bé chứ? Anh sẽ không nhàm chán như vậy đâu!
- Anh, anh nói cái gì? Cô bé? Không nhàm chán như vậy?
Long Yên Nguyệt nghe được câu này mắt trợn trừng, tức giận thở phì phò hét lên:
- Ý của anh là tôi rất nhàm chán, cố ý tìm anh gây phiền toái sao?
Tiểu Lâm Ca không nhịn được cười lên ha hả:
- Đó là cô nói đấy nhé, tôi không nói!
- Lâm Bắc Phàm, tên háo sắc nhà anh, hạ lưu, vô lại...
Long Yên Nguyệt không chịu nhận thua hét lên.
Liễu Vi rất bất đắc dĩ nhún vai nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm từ trong Kim Sắc Hải Ngạn đi ra đến tận bên ngoài, hơn nữa mùi thuốc súng càng lúc càng nồng đậm, gần như có xu thế động thủ, chỉ có thể lựa chọn im lặng. Chẳng qua nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau thì trong lòng cô lại có thêm mấy phần cảm giác ấm áp, cũng không cảm thấy quá nhiều cô đơn.
- Tên sắc lang nhà anh, mau tránh ra, tôi phải ngồi ở ghế trước!
Long Yên Nguyệt thấy Tiểu Lâm Ca muốn ngồi ở bên cạnh Liễu Vi, rất không khách khí đẩy hắn ra một bên, chính mình đi trước một bước chui vào ngồi ở ghế trước của xe.
Tiểu Lâm Ca rất tức giận trừng mắt nhìn cô gái thô lỗ này một cái, đáng tiếc ánh mắt không thể giết người, bản thân mình lại không biết loại công phu phi hoa trích diệp, nếu không, phải cắt bộ quần áo của cô em này thành từng mảnh nhỏ để cho cô ta trần truồng đứng trên đường.
Liễu Vi rất bất đắc dĩ thở dài, nói với Long Yên Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, tại sao mỗi lần em nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đều như vậy chứ?
Long Yên Nguyệt đã cảm nhận được một tia bất mãn trong giọng nói của đối phương, lập tức ôm lấy cánh tay của đối phương nũng nịu nói:
- Vi Vi tỷ, điều này sao có thể trách em được? Tên đại sắc lang này mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo cỏ, nhiễu loạn trị an xã hội, em thật không hiểu chị nhìn trúng anh ta ở điểm nào, mỗi ngày chiều chuộng anh ta giống như bảo bối vậy.
Tiểu Lâm Ca chỉ có thể xám xịt mặt mày ngồi ở ghế sau xe, rất không khách khí nói:
- Vi nhi đương nhiên là coi trọng bảo bối của tôi rồi, không giống cô, việc gì cũng phải tự mình giải quyết!
- Anh, anh... đại sắc lang!
Long Yên Nguyệt đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó gò má đỏ bừng, quay đầu lại khẽ gắt lên một tiếng.
- Tôi chính là đại sắc lang, cô có thể làm gì được tôi chứ? Không giống cô, đại mẫu lang.
Tiểu Lâm Ca rất vô sỉ hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường liếc xéo một cái, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương.
- Anh, anh dám nói tôi là đại mẫu lang, tôi liều mạng với anh!
Long Yên Nguyệt tức giận khuôn mặt nhỏ trắng bạch, chuẩn bị nhào về phía hắn.
Tiểu Lâm Ca nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cô ta không khỏi vui vẻ nói:
- Thế nào? Chẳng phải cô muốn liều mạng với tôi sao? Mau tới đây, tôi đang chờ cô đây. Thấy trên người cô nhiều thịt như vậy muốn chen xuống đây là không có khả năng, vẫn là mau mau giảm béo đi, à, tôi nói sai rồi, tất cả thịt trên người cô đều tập trung ở chỗ ngực đó, chẳng trách được giống hệt hai quả bowling, không phải là hàng giả đấy chứ?
Không gian trong xe vốn không lớn, giữa hai hàng ghế chỉ có một khe hở đủ cho một cánh tay đưa qua, đừng nói là dáng người cao gầy của Long Yên Nguyệt, cho dù là thân người nhỏ nhắn như Liễu Vi cũng không thể lách qua được, muốn lách qua chỉ có thể thông qua cửa sau của xe.
Nhưng mà Long Yên Nguyệt nghe xong câu này vừa thẹn vừa giận, chửi ầm lên:
- Lâm Bắc Phàm, tên lưu manh nhà anh, miệng chó không mọc được ngà voi, tôi liều mạng với anh!
Quả thực là cô ta đang liều mạng, liều mạng vươn hai cánh tay nhỏ tới muốn cào cho đối phương vài cái, nhưng Tiểu Lâm Ca đã né tránh ra chỗ xa mất rồi, khiến cho cô cố thế nào cũng không thể với đến thân thể của đối phương, tức giận thiếu chút nữa chết ngất.
Liễu Vi khẽ lắc đầu, chỉ có thể khởi động xe chạy về phía trước.
Tiểu Lâm Ca nhìn thấy Long Yên Nguyệt bộ dạng như nổi điên, trong lòng không nhịn được len lén vui mừng, xem ra dọc đường không sợ tịch mịch rồi. Hắn cố ý đưa mặt lại gần một chút, vẻ mặt thân thiết nói:
- Chuyên gia gây họa, em làm sao thế? Sao mà vẻ mặt lại khó coi vậy, chẳng lẽ sinh bệnh rồi? Có cần đến bệnh viện khám không đây? Chẳng lẽ mấy ngày nay kỳ kinh chưa đến kịp? Vậy thì phiền toái rồi nha!
Long Yên Nguyệt tức giận há miệng mắng to:
- Tên đại sắc lang nhà anh, tôi nhất định phải giết chết anh! A...
Tay trái của cô hung ác túm chặt, đã cảm thấy bắt được một chỗ nào đó trên người đối phương, nhất thời đắc ý cười to hai tiếng, khi chuẩn bị kéo một cái thì thấy trên mặt của đối phương lộ ra vẻ thống khổ, cô thoáng giật mình.
Chẳng lẽ mình đã túm đúng một bộ phận trọng yếu trên người đối phương?
- Cô, cô mau buông tay ra...
Tiểu Lâm Ca đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục cầu xin nói.
Bảo bối của mình bị đối phương túm chặt, thiếu chút nữa là đứt đoạn.
Long Yên Nguyệt rất nhanh hiểu ra, bản thân túm lấy là vật gì. Cô nhớ lại một màn chỗ đó của đối phương đâm vào bụng dưới của mình trong phòng bảo vệ mới vừa nãy, trên mặt cô đỏ bừng mau chóng lan tràn ra tận mang tai, toàn thân có một cỗ cảm giác giống như bị điện giật, khiến cho cô bất giác rên rỉ thành tiếng. Cô liếc nhìn Liễu Vi một cái, thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng gì lúc này mới vội vàng buông bàn tay nhỏ ra, khẽ gắt một tiếng:
- Đại sắc lang, lần sau đừng để cho tôi túm được anh, nếu không, hừ hừ...
Cô cố ý làm ra vẻ mặt uy hiếp, tựa hồ trong đôi mắt còn lóe lên một đạo hàn quang.
Cô gái này thật đáng sợ, chẳng lẽ đối phương thật có thói quen dùng đồ giả?
Tiểu Lâm Ca ôm lấy đũng quần mình, nhịn không được rùng mình một cái.
Rầm!!!
Đúng vào lúc này thì đuôi xe của bọn họ đột nhiên bị đâm một cú cực mạnh, khiến cho ba người bọn họ không tự chủ mà đều ngã về phía sau, thiếu chút nữa té sấp cùng một chỗ. Mà một chiếc Ferrari đỏ rất thời trang từ bên cạnh xuyên qua bọn họ.
Một tên thanh niên tóc vàng tai đeo hai cái vòng thò đầu ra khỏi cửa xe, huýt sáo với bọn họ, cười nói:
- Hai vị mỹ nữ, làm gì đấy? Cùng bọn anh đua xe không? Nếu các em thua thì bồi bọn anh một tối thật thoải mái; nếu các em thắng, à, chỗ này có năm mươi vạn nhân dân tệ, toàn bộ là của các em!
Hắn cực kỳ kiêu ngạo nói xong câu này đắc ý đến toàn thân phát run, giống như là bản thân nắm chắc chiến thắng một trăm phần trăm vậy.
Hiện tại trong lòng Long Yên Nguyệt đang vô cùng khó chịu, lại gặp phải loại chuyện không hay ho này nữa, ngay lập tức nhìn về phía bọn chúng chửi ầm lên:
- Tên khốn kiếp nhà mày, lại dám đụng vào xe của chúng tao, dừng lại cho tao, tao phải bắt hết chúng mày lại giam vào ngục.
- Hừ!
Tên tóc vàng kia rất kiêu ngạo cười lớn:
- Cô em cay quá, chẳng qua anh thích. Muốn bắt anh giam vào ngục sao? vậy không biết em có cái bản lĩnh ấy hay không, anh ở phía trước đợi các em!
Hắn nói xong câu này, gửi một nụ hôn gió cho bọn họ, sau đó nhấn mạnh chân ga vọt về phía trước.
Long Yên Nguyệt cực kỳ tức giận nói với Liễu Vi:
- Vi Vi tỷ, đuổi theo tên khốn nạn kia, em phải bắt hắn!
Liễu Vi cũng không ngờ gặp phải đám đua xe tốc độ, đối phương vừa mới hung hăng đâm vào xe cô một cái, trong lòng cũng cảm thấy có chút không thoải mái, lập tức nhấn mạnh chân ga thẳng tiến về phía trước đuổi theo.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |