← Ch.186 | Ch.188 → |
Nhục nhã! Nhục nhã không để đâu cho hết.
Gã Hàn Quốc kia cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Ta không đấu mồm mép với ngươi. Một Thần Bài thực sự căn cứ vào kỹ thuật của người đó. Hy vọng kỹ thuật của người còn hơn cả mồm mép của mình.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, cười nhạt nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Ngươi...
Gã Hàn Quốc kia thiếu chút nữa thì nhảy lên.
Lâm Bắc Phàm đón một ly rượu vang từ tay Trương Kế Bằng, nhấp nhẹ một ngụm, ngông nghênh ngoáy đầu:
- Cái bọn chuyên lấy rễ cây mà nhai như các ngươi là khách. Người Trung Quốc vĩ đại chúng ta sao lại bắt nạt các người. Ngươi nói đi, đánh bài kiểu gì, đánh như thế nào?
Gã Hàn Quốc kia suýt chút nữa thì giận phun máu.
Hắn đã gặp vô số người nhưng chưa bao giờ gặp phải người vô sỉ tới mức độ này.
Trước mặt mình mà hắn làm như khích lệ, nhưng lời nói có khác nào sỉ nhục? Thật nhục nhã. Nhưng như vậy cũng tốt, cứ để cho đối phương đắc ý một chút, đợi tới khi mình cho hắn rơi đầu, lúc đó mới biết ai lợi hại hơn ai.
Gã Hàn Quốc nghĩ đên đây cảm thấy đắc ý cười ha hả. Dường như gã đang nghĩ tới cái cảnh con chim lợn này bị mình chiến thắng một cách dễ dàng, quỳ trên mặt đất cầu xin sự tha thứ.
Lâm Bắc Phàm nhìn thằng Cao Ly mà cảm thấy khinh bỉ.
Mọi rợ chính là mọi rợ. Một điểm tố chất cũng không có làm sao có thể sanh với tiểu Lâm ca được?
"Khụ... khụ..." Thiếu chút nữa, tiểu Kim bị sặc. Nó cảm thấy bản thân mình vô sỉ nhưng so với đại ca còn kém quá xa.
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng để ý tới tiểu Kim, khó chịu liếc mắt nhìn người Hàn Quốc, nói:
- Ngươi cười thoải mái chưa? Cười như con lợn chết. Xấu không phải là điều sai, nhưng ngươi làm người khác sợ chính là sai. Ngươi cười như vậy, dọa người khác sợ thì sao? Ôi chao! Lại còn mất hai cái răng chắc là do ít đánh răng đây mà. Đáng thương quá. Biết thế đất nước các ngươi nghèo như vậy ta đã vận động người dân nước chúng ta giúp các ngươi một chút kinh tế, làm tăng thể diện cho người phương Đông chúng ta.
Đám người Trung Quốc có mặt nghe thấy vậy đều phá lên cười.
- Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó? Người Hàn Quốc chúng ta rất chú ý vệ sinh không giống người Trung Quốc các ngươi bẩn thỉu.
Gã Hàn Quốc đỏ mặt suýt chút nữa thì hộc máu. Hắn làm sao có thể chịu nổi nhục nhã như vậy? Bản thân mỗi ngày đều đánh răng hai lần, hơn nữa, hàm răng của mình không phải do không đánh răng mà là bị tai nạn.
Lâm Bắc Phàm phất phất tay, nói:
- Được rồi! Được rồi. Nói ít thôi. Ta không có thời gian ở đây đôi co với ngươi. Nói nhanh lên, đánh như thế nào?
Gã Hàn Quốc trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì hôn mê.
Rõ ràng là tên vô lại này ở đây đôi co với mình bây giờ lại đổ hết lên đầu mình? Đúng là loại khốn nạn.
Trong lòng hắn thầm tính, lần này phải cho đối phương ngã sấp mặt mới làm cho tên khốn Trung Quốc này chịu nhục trước mặt mình, để cho họ biết sự lợi hại của mình. Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng cũng biết đối phương là Thần Bài của đại hội thần bài ở Las Vegas nên cũng không phải là người bình thường. Nhưng nghĩ tới khả năng của đối phương, cuối cùng hắn lựa chọn một phương pháp đơn giản nhất đó là đổ xúc sắc. Dù sao thì đổ xúc sắc hơn nửa là dựa vào may mắn chứ không phải kỹ thuật.
Mặc dù trận đấu cuối cùng ở Las Vegas, Lâm Bắc Phàm dựa vào đổ xúc sắc để giành thắng lợi nhưng dù sao cũng chỉ có một ván cho nên hắn nghĩ đối phương dựa vào vận may mà dành được thắng lợi.
Gã Hàn Quốc lại nghĩ đến cảnh mình chiến thắng làm cho đối phương quỳ trên mặt đất cầu xin, trong lòng vui vẻ suýt chút nữa thì bật cười. Nhưng nghĩ tới mấy lời châm chọc của đối phương, gã lạnh lùng nói:
- Ngươi đã nói vậy thì chúng ta so đấu một ván. Thực ra rất đơn giản. Mỗi người chúng ta có bốn viên xúc sắc, người nào đổ lớn hơn thì người đó thắng. Có được không?
Gã ngẩng đầu, làm ra vẻ ta đây rất hoành tráng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách kiêu ngạo.
Tiểu Kim cũng không nhịn được cười.
Mấy ngày nay, năng lực của tiểu Kim cũng tăng lên một ít. Mặc dù so sánh với thời kỳ cao nhất của nó còn kém hơn rất nhiều nhưng so với trước kia cũng mạnh hơn không ít. Dùng khả năng của mình thay đổi điểm mấy con xúc sắc chẳng khác gì chơi đùa. Cho dù đánh với đối phương ba ngày ba đêm cũng không tốn có nó bao nhiêu pháp lực.
- Đại ca! Mười hai thùng bia.
Tiểu Kim xấu xa nhân cơ hội mà vặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm âm thầm khách sáo, hỏi lại:
- Mày đòi nhiều bia như vậy uống hết không?
- Em uống không hết thì dùng để tắm.
Tiểu Kim nói với giọng nham hiểm.
Lâm Bắc Phàm không biết nói gì nữa. Một người đàn ông anh tuấn thuần khiết như hắn tại sao lại có một gã tiểu đệ khốn nạn như vậy? Nhưng bây giờ hắn cũng không quan tâm tới chút tiền đó nên đồng ý.
Tiểu Kim không nhịn được cười ha hả. Tốt nhất mỗi ngày đều có người đánh bài với lão Đại như vậy thì có phải mình được thoải mái uống rượu, ăn thịt, tán gái hay sao? Khà khà...
Gã Hàn Quốc kia thấy Lâm Bắc Phàm cười kiêu ngạo, cảm thấy có chút tức giận. Chẳng lẽ đối phương thực sự rất trâu bò? Nhưng đổ xúc sắc chẳng lẽ còn có kỹ thuật hay sao? Cho dù mình cũng có thể nghe được xúc sắc ra bao nhiêu điểm nhưng chưa có khả năng đổ chuẩn xác số điểm mình muốn. Trong lòng gã có chút lo lắng nhưng vừa rồi mình kiêu ngạo nhiều như vậy, nếu nhận thua thì chẳng phải làm trò cười cho đám người Trung Quốc này hay sao? Nghĩ tới đây, gã cắn răng, thầm an ủi mình: Đối phương cũng chỉ là một thằng đại ngu, cố tình ở đây mà to mồm. Không cần phải để ý tới hắn.
- Vậy bắt đầu đi.
Gã cười lạnh, nói.
Lâm Bắc Phàm nhìn Trương Kế Bằng gật đầu. Gã liền gọi ngay một cô gái trẻ đẹp tới chia bài. Nhưng điều đó lại khiến cho Lâm Bắc Phàm suýt chút nữa thì ngã ngửa người.
Không ngờ cái tên Trương Kế Bằng cũng có thể làm thế này.
Người chia bài là một cô gái nhỏ chừng mười mấy tuổi, mặc một bộ trang phục cảnh sát. Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, vóc người thon thả. Chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ. Cái bụng dưới bằng phẳng không hề có chút mỡ bụng. Cho dù so với mấy người Liễu Vi cũng còn kém một chút nhưng cũng là một mỹ nữ không hơn không kém.
Trang nghiêm mà hấp dẫn?
Cảm giác nghiêm túc từ nét mặt nhưng lại có một chút gì đó cuốn hút khiến cho người ta cảm thấy khác lạ.
Lâm Bắc Phàm không biết nói thế nào. Để cho cảnh sát chia bài, cái cảm giác này đúng là thích thú.
Nhưng những người khách tới đây cũng chẳng lo ngại cảnh sát nêu đều quay sang huýt sáo với cô gái, nét mặt đắc ý.
Đánh bạc trước mặt cảnh sát, chẳng khác nào vụng trộm tình tứ trước mặt người ta, có thể nói là hết sức kích thích. Xem ra Trương Kế Bằng về mặt này rất có kinh nghiệm. Chẳng trách mà tổng hội giải trí Hoàng Gia trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể phát triển nhanh như vậy. Mới có vài ngày mà đã tụ tập được nhiều khách tới chơi khiến cho hắn thấy được viễn cảnh sau này.
Cô gái cầm hay cái cốc, nhẹ nhàng đặt trên bàn, nhìn hai người. Đôi môi đỏ thắm hé mở, cười nói:
- Hai vị khách tôn quý. Mời các vị lựa chọn cho mình. Bên trong mỗi cốc đều có bốn viên xúc xắc theo yêu cầu của các vị.
Lâm Bắc Phàm rất sảng khoái nhìn tên Hàn Quốc, nói:
- Người bạn Hàn Quốc là khách nên để cho chọn trước. Không một lúc nữa, người ta lại nói người Trung Quốc chúng ta bắt nạt.
Gã Hàn Quốc bị sự vô sỉ của đối phương làm cho choáng váng, ngay cả mi mắt cũng giật giật, lầm bầm vài câu rồi tiện tay cầm lấy một cái cốc. Sau khi xem xét kỹ không thấy bất cứ vấn đề gì mới gật đầu.
Lâm Bắc Phàm cũng không xem cái cốc còn lại, mà chỉ một người tùy tùng của gã Hàn Quốc, cười nói:
- Ngươi lại đây.
Gã Hàn Quốc đó sửng sốt chỉ vào mũi mình:
- Ngươi bảo ta?
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, cười nói:
- Đúng thế! Ta là người đại nhân đại lượng không muốn tính toán chi li với các ngươi. Ta quyết định ngươi giúp ta đổ xúc sắc. Ngươi có thể bỏ chút thời gian chứ?
- Hả?
Lần này mấy người Hàn Quốc đều kinh ngạc. Ngay cả những người có mặt cũng đều kinh hãi.
Để cho đối phương đổ xúc sắc giúp mình? Đầu người này có phải có vấn đề hay không?
Bọn họ biết rõ mấy người Hàn Quốc dám ở đây mà lớn miệng chắc chắn có chút kỹ thuật. Nếu để cho đối phương giúp mình đổ xúc sắc có khác nào tự chui đầu vào lưới? Tự rước lấy nhục hay sao? Trong lòng bọn họ đều cảm thấy khó hiểu nhưng biết mình không thể làm gì khác chỉ đành nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Trương Kế Bằng cũng cố gắng nuốt một ngụm nước bọt định mở miệng can. Nhưng nghĩ tới khả năng của Lâm Bắc Phàm, gã sáng suốt lựa chọn sự im lặng. Đối phương đã nói như vậy chắc chắn hắn có bản lĩnh.
Gã Hàn Quốc kia có chút sững sờ, chỉ vào mũi mình hỏi lại:
- Ngươi chắc chứ?
Lâm Bắc Phàm không nhịn được khoát tay, nói:
- Ta thực sự không biết ngươi có phải đàn bà hay không nữa. Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy ta còn nói đùa hay sao? Không trách được Hàn Quốc các ngươi mãi mãi đần độn. Nói chuyện làm việc cũng không dứt khoát.
Gã Hàn Quốc kia đỏ mặt, hét lên:
- Ngươi nói cái gì?
Lâm Bắc Phàm chỉ chỉ cái cốc của mình, gật đầu cười nói:
- Nói ít thôi. Nhanh lên.
Gã Hàn Quốc kia quay sang người Hàn Quốc đang ngồi, nhỏ giọng nói:
- Kim Nhật Quang! Thế nào....
Gã Hàn Quốc đang ngồi, cười lạnh một tiếng:
- Hắn muốn tìm chết thì cũng không còn cách nào khác.
Vốn gã còn có chút e ngại với trận đánh cuộc này, nhưng khi đối phương chọn người của mình giúp hắn đổ xúc sắc khiến cho gã cảm thấy kích động và vui vẻ.
Nếu ngươi đã muốn chết vậy thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi.
Gã Hàn Quốc kia chỉ biết gật đầu sao đó tới đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Sự hứng thú của những người đứng xem tăng lên rất nhanh. Bọn họ xô đẩy nhau bước tới, muốn tận mắt nhìn thấy huyền thoại thần bài ra tay. Muốn xem xem Lâm Bắc Phàm một vị thần bài siêu cấp có điểm gì lợi hại.
Chẳng lẽ lẽ đây chính là thần bài siêu cấp pro?
← Ch. 186 | Ch. 188 → |