Truyện ngôn tình hay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 019

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 019: Tính sai
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Căn cứ vào nhu cầu về đêm của cư dân thành Nam, mỗi buổi tối, các quán ăn đêm bên bờ sông đều sáng đèn. Mặc dù bây giờ đã là hai giờ, nhưng trên những cái cây hai bên đường vẫn còn đèn sáng.

Sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu thu hút không ít ánh mắt của khách ăn uống.

"Mẹ nó! Từ sau khi tiểu Kim xuất hiện, cái tốt chẳng thấy mà toàn thấy những rắc rối. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ nói riêng mấy mỹ nữ cũng đủ khiến phải đau đầu rồi." Lâm Bắc Phàm tiện tay gẩy tàn thuốc rồi tìm một chỗ để ngồi. Sau đó vẫy chủ quán.

Mộc Tiểu Yêu như quen với ánh mắt của đàn ông hay nhìn mình nên cũng chẳng thèm để ý. Cô mặc một chiếc váy ngắn nên sau khi ngồi xuống liền để lộ ra đôi chân dài của mình.

- Uống gì? - Lâm Bắc Phàm tự mình mở một chai bia.

- Uống.... - Mộc Tiểu Yêu ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Bắc Phàm:

- Uống rượu! Tửu lượng của anh không thể bằng tôi.

- Con gái uống rượu không hay lắm đâu. Nhưng nếu cô muốn uống thì cũng được. - Lâm Bắc Phàm cũng không tranh cãi về chuyện tửu lượng của mình hay Mộc Tiểu Yêu ai lớn hơn. Điều này cơ bản không có gì quan trọng.

Mộc Tiểu Yêu đặt một tay lên bàn, dùng ngón trỏ vẽ vẽ. Cô ưỡn ngực cố gắng làm cho mình quyến rũ hơn, nói:

- Có dám uống với em hay không? Nếu anh bị thua thì gọi em là chị Tiểu Yêu đi.

Con bé này muốn uống rượu với mình chắc chắn là có mục đích. Lâm Bắc Phàm cũng chẳng phải thằng ngu. Hắn lắc đầu, từ từ nói:

- Uống rượu? Đó là để cho ăn ngon miệng hơn. Hơn nữa, anh cũng không muốn uống rượu.

- Anh... Nếu anh thắng tôi có thể đồng ý cho anh một việc. - Mộc Tiểu Yêu dừng lại, hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run run.

- Cho dù chuyện gì cũng được. Thế nào? Anh có dám hay không?

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mộc Tiểu Yêu. Một lát sau, hắn cười bí hiểm, nói:

- Chuyện gì cũng được?

- Đúng vậy! Chuyện gì cũng được. - Mộc Tiểu Yêu cúi đầu, khẳng định.

- Vừa rồi anh khiêm tốn một chút. Con người anh bãn lĩnh gì không có nhưng cũng có thể uống được một chút rượu. - Lâm Bắc Phàm thả lỏng người, dựa vào ghế, gật đầu:

- Được rồi! Nói xem, bia hay là rượu?

- Tửu lượng của anh rất cao? - Mộc Tiểu Yêu cũng không phải là con ngốc. Mặc dù giao lưu với bọn xã hội đen nhưng vẫn giữ được thân mình thì cũng có một chút gì đó.

- Cũng được! Bia uống được một hai thùng. Rượu mạnh cũng được hai, ba chai. - Lâm Bắc Phàm nói hời hợt. Nếu không phải sợ người khác kinh hãi, hắn hoàn toàn nói lên gấp mười lần.

Tiểu Kim uống rượu đó chính là một cái động không đáy.

Ngay từ đầu, Lâm Bắc Phàm đã định cho tiểu Kim uống rượu. Nếu Mộc Tiểu Yêu nói mình uống rượu thắng cô đồng ý mình một chuyện, đó cũng là một chuyện tốt. Một con bé xinh xắn thế kia, cho dù miệng nói thô tục nhưng không hề khiếm nhã. Suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm cười nói:

- Cô cũng đừng liều mạng. Anh uống hai chai rượu. Nếu như sau khi anh uống không việc gì thì sau này đừng nói tục nữa.

- Còn giả vờ nữa. Cẩn thận không chết đừng kêu. - Một gã mập hói đầu ngồi bên cạnh, không nhịn được hậm hực nói một câu.

Ánh mắt Mộc Tiểu Yêu cũng không giấu được sự kinh hãi nhìn Lâm Bắc Phàm. Cô nghĩ uống hai chai rượu là chuyện không thể. Nhưng không dám kết luận Lâm Bắc Phàm nói phét. Thực ra, để cho Mộc Tiểu Yêu sợ hãi, Lâm Bắc Phàm nói nếu hắn thắng thì sau này cô bé không được nói tục nữa.

"Một người con trai tốt như vậy, có đốt đèn đi tìm cũng khó thấy!" - Điều đó càng làm tăng thêm sự quyết tâm của Mộc Tiểu Yêu.

"Đừng nói uống hai chai. Cho dù Lâm Bắc Phàm chỉ cần uống hết một chai thì mình cũng không thể so sánh rồi." Mộc Tiểu Yêu biết ý, do dự một chút, nói:

- Anh uống một chai. Chỉ cần hết một chai là tôi thua.

Uống hết hai chai rượu, những người có thể làm được chuyện đó bây giờ quá ít. Nhưng cho dù uống hết thì cũng không đến mức độ khiến người ta sợ hãi. Thấy không ít người chú ý tới cuộc nói chuyện của hắn và Mộc Tiểu Yêu, Lâm Bắc Phàm càng thêm đắc ý. Hắn lấy một điếu thuốc lá, sau khi đốt xong liền vẫy ông chủ, nói:

- Hai chai rượu.

Ông chủ nghĩ thầm: "Hai đứa nhỏ này lại có chuyện cãi nhau rồi thì phải? Một mình uống hết hai chai rượu, chuẩn bị có người phải vào nhà xác." Nhưng thấy Lâm Bắc Phàm hết sức tự nhiên, ông chủ hơi do dự rồi lấy ra hai chai rượu.

Mười mấy người khác dừng ăn, tập trung về phía Lâm Bắc Phàm để xem hắn có nói khoác hay không."Mẹ nó! Còn làm bộ, tinh vi trước mặt một cô gái hay sao?"

- Uống một chai thôi. - Mộc Tiểu Yêu hơi lo lắng, nhưng lại có chút không dứt khoát.

"Hai chai Đống Hoa tửu, bốn mươi sáu độ? Chút rượu ấy còn chưa đủ ướt lưỡi tiểu Kim." Sau khi Lâm Bắc Phàm mở chai rượu, mỉm cười nhìn đám khách xung quanh sau đó bắt đầu, uống ừng ực.

Cái hơi rượu cay nồng xộc vào cổ họng Lâm Bắc Phàm.

"Tiểu Kim làm sao vậy? Tại sao lại không giúp mình? Chẳng lẽ mấy hôm nay nó nghĩ mình ngược đãi nó nên trả thù hay sao?"

Lâm Bắc Phàm lo lắng. Nhưng mặt mũi của hắn bây giờ, nếu như không uống cũng không thể rút lui được.

Bất đắc dĩ, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể tiếp tục dốc hai chai Đống Hoa tửu vào trong dạ dày.

Một vài người khách bắt đầu có ánh mắt khâm phục nhìn Lâm Bắc Phàm. Nhưng cũng có nhiều người không phục. Nếu như liều mạng thực sự, rất nhiều người có thể uống hết một chai rượu. Cái tên khốn này chỉ là lừa đảo gái chưa đến tuổi vị thành niên nên thể hiện mà thôi.

- Thế nào? - Lâm Bắc Phàm đặt chai rượu lên mặt bàn, bình tĩnh ngồi xuống. Nhìn bề ngoài hắn hết sức thoải mái nhưng thực ra trong lòng như muốn trào sóng. Hắn rít một hơi thật sâu, cười cười nhìn Mộc Tiểu Yêu:

- Uống hết hai chai rượu, cô phải đồng ý với anh một việc. Nếu như chai còn lại, anh không uống thì coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thấy Lâm Bắc Phàm không việc gì, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy nôn nóng. Nếu như không thể khiến cho hắn bị say thì mưu kế của mình thất bại hay sao? Mộc Tiểu Yêu nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói:

- Không được.

- Thằng nhóc! Uống không được thì đừng có thể hiện. - Một người đàn ông bụng bia vừa nói vùa liếc mắt nhìn vào cổ áo của Mộc Tiểu Yêu nhưng không thể xuyên qua được.

Lâm Bắc Phàm cũng chưa say. Hắn biết đó là do rượu vẫn còn chưa ngấm. Còn lại một chai nữa, hắn thực sự không muốn uống.

- Nếu không thì chai rượu con lại, tôi sẽ uống giúp anh nhé? - Ánh mắt Mộc Tiểu Yêu không giấu được sự khiêu khích.

Chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cố đến cùng. Lâm Bắc Phàm hút một điếu thuốc, cố nuốt hơi rượu xuống. Sau đó, trước mặt mọi người, hắn mở chai rượu còn lại ra rồi đứng dậy, tiếp tục uống.

Cuối cùng thì hai chai rượu cũng hết. Đám người vây xung quanh đều giơ ngón cái, tán thưởng Lâm Bắc Phàm. Còn tên bụng bia mặt xám xịt, đứng sau một bên.

Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Bắc Phàm vẫn ăn nói tự nhiên, cảm thấy chán nản. Không ngờ tửu lượng của hắn lớn như vậy. Nếu biết thế, ngay từ đầu phải làm cho hắn uống ba bình.

Chỉ có Long Yên Nguyệt mới tự biết rằng hắn không phải không say mà là chưa tới lúc. Buối tối hôm nay, chỉ sợ hắn sẽ phải bất tỉnh nhân sự.

*****

Lâm Bắc Phàm đưa tay chống lên tay vịn của ghế, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo. Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu gật đầu, cười nói:

- Chỉ hai bình rượu mà thôi. Nếu được, từ sau sẽ không nói thô tục nữa.

Mộc Tiểu Yêu cảm động giống như có cảm giác quen biết đã lâu. Nàng không nói gì, cúi đầu im lặng.

Sau khi ăn qua loa chút thức ăn, chẳng thèm hỏi tiểu Kim ăn cái gì, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, ý định tính tiền rời đi. Nếu không đi, hắn lo mình sẽ bị say rượu, ngã trên đường mất.

Trong những tiếng tấm tắc của mọi người, Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu nối đuôi nhau xuôi theo triền sông. Cả hai đều có tâm sự nên không người nào nói gì.

Cuối cùng, sau khi đi bộ chừng năm phút đồng hồ, Mộc Tiểu Yêu không còn chịu nổi nữa. Nàng lo lắng, lo lắng lần này bỏ qua, sau này sẽ không còn cơ hội nữa mà cho dù co, chưa chắc nàng đã dám mở miệng.

Mộc Tiểu Yêu chạy lên phía trước, chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, đỏ mặt nhìn hắn nói:

- Nói cho ta biết. Có phải ta rất đẹp hay không?

- Xinh! - Lâm Bắc Phàm mở miệng nói, nhưng ánh mắt đã bắt đầu không còn sự tỉnh táo nữa.

- Nếu như ngươi có thể giúp ta... này... này...

Mộc Tiểu Yêu còn chưa nói hết, Lâm Bắc Phàm đã cảm thấy hoa mắt, trời đất chao đảo.

Thấy Lâm Bắc Phàm chực chúi đầu xuống dưới, Mộc Tiểu Yêu theo bản năng vươn hai tay đỡ lấy hắn. Nhưng đáng tiếc, sức lực của cô quá yếu nên sau khi đỡ được một lúc, chỉ có thể từ từ ngồi xuống.

Không hề cảnh giác, Mộc Tiểu Yêu lơ đễnh chếch đầu gối ra một chút, để đầu của Lâm Bắc Phàm gối lên đùi mình.

Cái chân dài nhẵn nhụi căng tròn trong chiếc tất chân, thấp thoáng phía bên trong còn lộ ra cả chút đồ lót màu trắng đập hết vào mắt của Lâm Bắc Phàm. Trong tích tắc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran.

Khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu đỏ bừng. Cô chưa từng nghĩ việc mình ngồi sát với một người con trai như vậy, hơn nữa lại trong cái tư thế như thế này. Cô nhắm mắt lại, bộ ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở vô cùng quyến rũ...

"Mình đã tròn mười sáu tuổi, chắc là không đau lắm... Không biết có thể mang thai hay không?

Do cảm giác lo sợ nên trán Mộc Tiểu Yêu đã chảy đầy mồ hôi. Cô không thể tha thứ cho bản thân bởi trong tâm lý sợ hãi của mình lại có một chút gì đó mong đợi. Hơn nữa, trong lòng cô cũng bắt đầu có chút cảm giác nhột nhạt khiến cho ngực và phía dưới cũng bắt đầu có những phản ứng theo bản năng...

- Lâm Bắc Phàm! - Mộc Tiểu Yêu vỗ vỗ vào lưng của hắn:

- Ngươi còn có thể đi được không?

Thấy Lâm Bắc Phàm không nói gì, Mộc Tiểu Yêu lấy sức đẩy đầu hắn ra. Dưới ánh đèn, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy khuôn mặt thanh tú hơi tái, đôi mày của cô hơi nhíu lại khiến cho hắn phải cố gắng chịu đựng.

Uống hết hai bình rượu mạnh, không phải bất cứ tửu lượng của người nào cũng có thể chịu được.

- Lâm Bắc Phàm! Ngươi đừng có làm ta sợ. - Thấy Lâm Bắc Phàm bất tỉnh nhân sự, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy hơi lo, có chút hối hận đối với việc chọc cho hắn uống rượu.

Nhưng cho dù thế nào thì chẳng lẽ để cố làm cho mình không nói thô tục nữa mà hắn mạo hiểm uống hết hai bình rượu hai sao? Cái tên này cuối cùng là loại đàn ông kiểu gì? Mộc Tiểu Yêu chợt cảm thấy hơi đau lòng....

Trước đây đã từng nghe nói có người vì uống say quá mà chết nên Mộc Tiểu Yêu luống cuống. Cô nhìn chung quanh mãi mới thấy một người đàn ông. Nhưng khi cô hô "Cứu" không ngờ người đó lại bỏ chạy.

Mộc Tiểu Yêu cắn răng, xoay người, rồi lấy đôi vai gầy, đỡ Lâm Bắc Phàm đang say như chết dựa vào sau lưng. Nhung khi tay trái của Mộc Tiểu Yêu túm quần hắn thì chạm phải một cái gì đó rất lạ. :

Do dự một chút, Mộc Tiểu Yêu liền lôi cái thứ là lạ đó ở trong túi của Lâm Bắc Phàm ra ngoài.

Thì ra đó là một con thằn lằn có bộ da màu vàng. Hai mắt của nó lờ đờ, hình như đang bị thương nặng...

- Ôi! Lão đại! Lại còn giả vờ, giả vờ bị sét đánh hả? Ngươi nghĩ mình là vô địch hả? Lúc đánh nhau trong ngõ nhỏ, liều mạng bảo vệ ngươi khiến cho nguyên khí bị thương nặng. Bây giờ, ta chỉ muốn nghỉ ngơi. Nếu nghĩ cho long thể thì chỉ có thể cố gắng nhịn việc háo sắc, không dính đến rượu chè thôi. - Hai mắt tiểu Kim ti hí, suy nghĩ trong đầu:

- Có nên lấy bí tịch tu luyện của Long tộc đưa cho lão Đại luyện không?

Mộc Tiểu Yêu cứ nghĩ tiểu Kim là một con búp bê, cô không ngờ nó là một con vật sống. Sau khi nhét tiểu Kim vào túi quần của Lâm Bắc Phàm, cô bé đứng dậy, cố gắng lôi hắn đi.

Trên đường đi tới bệnh viện Nhân Dân, Mộc Tiểu Yêu phải cố gắng hết sức. Nhưng chưa bao giờ cô lại có nhiều cảm giác phong phú đến vậy, giống như bản thân mình đang làm một việc yêu thích và có ý nghĩa rất lớn.

Vừa vào đến cổng bệnh viện, Mộc Tiểu Yêu gần như hết sức, ngã xuống đất...

- Đúng là loạn hết rồi. - Một vị bác sĩ gần sáu mươi, nghiêm túc nhìn Mộc Tiểu Yêu.

- Vợ chồng trẻ có gì thì nói với nhau, không nên để căng thẳng như vậy. Nếu chậm nửa giờ thì chỉ sợ không cứu được.

- Bác sĩ! Hắn làm sao vậy? - Mộc Tiểu Yêu lo lắng hỏi. Không hiểu sao việc người khác hiểu lầm là một đôi vợ chồng, cô cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Thậm chí còn có chút gì đó hồi hộp...

- Làm sao à? Trúng độc rượu cồn. Tối nay không tỉnh lại được.

- A! - Mộc Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì cũng vẫn là một cô gái mới lớn, nên những chuyện như thế này, cô không biết phải làm thế nào. Ngồi ở hành lang trong bệnh viện tới lúc trời sáng, Mộc Tiểu Yêu do dự rồi đứng dậy, ra khỏi bệnh viện, đi thẳng về phía hướng Kim Sắc Hải Ngạn KTV...

Kim Sắc Hải Ngạn tới mười hai giờ trưa mới bắt đầu làm việc. Sau khi Mộc Tiểu Yêu tới nơi liền đứng ở cửa chờ. Mãi cho tới giữa trưa thấy Kim Sắc Hải Ngạn mở cửa, Mộc Tiểu Yêu mới chạy đến chỗ điện thoại của một cái siêu thị bên cạnh, rồi gọi cho số điện thoại của Kim Sắc Hải Ngạn...

Trương Kế Bằng nhấc máy, nghe thấy người gọi nói tìm ông chủ của Kim Sắc Hải Ngạn, hắn có chút bực."Tìm ông chủ chắc không phải là gọi điện đặt bàn. Mà lại càng không phải là người quen".

Nếu như là nam nhân, Trương Kế Bằng chẳng hề do dự mà dập máy. Nhưng do người gọi là phụ nữ, âm thanh lại có chút lo lắng nên, Trương Kế Bằng suy nghĩ một chút rồi kết nối điện thoại vào phòng làm việc của giám đốc.

- A lô! Xin chào. - Nhấc điện thoại, Liễu Vi bắt chuyện với một giọng không hề có chút kiêu ngạo hay xu nịnh.

- Cô là giám đốc của Kim Sắc Hải Ngạn? Bảo vệ Lâm Bắc Phàm của các ngươi uống hai bình rượu mạnh, bị xuất huyết dạ dày, đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân.

Người gọi nói xong, nhanh chóng dập máy.

Liễu Vi hơi buồn cười, hai chai rượu mà hắn đã say? Lại còn trúng độc của cồn dẫn tới xuất huyết dạ dày? Nếu đúng như vậy thì Lâm Bắc Phàm uống cả thùng rượu năm mươi độ ở đây chắc đã chết tới vài lần...

*****

Chuyện Lâm Bắc Phàm ngộ độc rượu, Liễu Vi hoàn toàn không tin. Nàng nghĩ cú điện thoại kia là của một người phụ nữ nào đó rỗi việc thích đùa. Vì vậy cũng chẳng nghĩ nhiều, sau khi dập máy liền bắt đầu công việc một cách bình thường.

Khoảng đến hai giờ chiều, có tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Vi không ngẩng đầu, nói:

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ có thân hình yểu điệu tưởng chừng chạm nhẹ một cái có thể tan ra thành nước bước vào. Nhưng người phụ nữ này không thể tùy tiện chạm vào, bởi cô ta chính là Long Yên Nguyệt, phó Cục trưởng cục công an khu Bản Kiều thuộc thành Nam.

Nàng không chỉ xinh đẹp, vóc dáng mê hồn. Mặc dù, nàng bị Lâm Bắc Phàm đùa cợt nên lúc bình thường cũng luôn mặc bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng vẫn không giấu được nét đẹp của bản thân.

Đúng là mỹ nữ cơ bản là không cần phải chú ý lắm đến trang phục.

- Chị Vi! - Long Yên Nguyệt vừa vào cửa, chẳng hề e ngại ngồi đối diện với Liễu Vi, nét mặt có chút trách móc.

- A! Hôm nay không có việc à? - Liễu Vi ngẩng đầu, nhìn Long Yên Nguyệt mỉm cười.

- Lễ bái lục làm sao vậy? Trước kia vào lễ bái lục, gọi ngươi ta, ngươi cũng không đi được. Mà trong khoảng thời gian này, không có vụ án nào đúng không?

- Có một vài vụ trộm cắp, nhưng không thể xử lý. - Long Yên Nguyệt nhíu mày. Một lát sau lại chuyển đề tài:

- Được rồi! Cái tay bảo vệ kia đâu? Vừa rồi ở khu mạt trượt dưới lầu ta không thấy hắn.

- Hắn không chơi mạt trượt, chỉ thường hay ra quán cà phê thôi. - Liễu Vi rót cho Long Yên Nguyệt một chén nước, cười nói:

- Làm sao vậy? Đứng với với chị là em đã để ý tới hắn. Nếu để ý thì để chị làm mối giúp cho em.

- Hắn? - Giọng nói của Long Yên Nguyệt cũng không hề có chút mỉa mai Lâm Bắc Phàm. Nàng chỉ nghĩ giữa hai người không thể có chuyện gì.

- Hừ! Cho dù, đàn ông trong thiên hạ chết hết, em thà đi làm ni cô cũng không để ý tới hắn.

- Vậy ngươi tới tìm hắn làm gì? - Liễu Vi ngẩn người, nhớ tới gì đó, lẩm bẩm:

- Không đúng! Lâm Bắc Phàm là người luôn có nguyên tắc. Một năm rưỡi ở Kim Sắc Hải Ngạn, hắn chưa bao giờ có chuyện đến muộn.

- Đi làm ra ngoài đánh mạt chược mà cũng gọi là có nguyên tắc? - Long Yên Nguyệt mở to mắt, nhìn Liễu Vi mà không nhịn được cười.

- Nhưng hắn chưa bao giờ đến muộn, hay đến sớm? - Liễu Vi im lặng một lúc rồi ngẩng đầu, nhìn Long Yên Nguyệt, nói:

- Lúc giữa trưa, ta nhận điện thoại của một người phụ nữa, nói là Lâm Bắc Phàm uống hai chai rượu, bị ngộ độc còn nên phải vào bệnh viện Nhân Dân.

- Khụ khụ... - Long Yên Nguyệt vừa mới uống được một chút liền phun ra hết. Nàng vỗ vỗ bộ ngực mềm nhũn, nói:

- Khụ khụ! Chị Vi! Chút nữa thì chị làm em chết đấy.

- Có chuyện gì vậy? - Liễu Vi hơi nhíu mày, càng nghĩ càng thấy chuyện này có chút gì đó không ổn.

- Chẳng phải chị từng nói với em rằng hắn và Lưu Đại Khánh uống rượu với nhau, một hơi hết cả một cốc to hay sao? - Long Yên Nguyệt đặt chén nước xuống, cười nói:

- Một người có thể một hơi hết một cóc to thì hai chai rượu làm sao có thể khiến cho hắn ngộ độc cồn được?

- Không được! Ta phải đi xem một chút. - Liễu Vi nói xong, không để ý tới Long Yên Nguyệt, quay đầu đi ra cửa phòng làm việc.

- Chị Vi! Chị Vi... - Long Yên Nguyệt đi theo sau lưng Liễu Vi, nói:

- Trúng độc rượu cồn cũng không cần chị phải tự đi chứ?

Liễu Vi cũng không trả lời, suy nghĩ: "Nếu Lâm Bắc Phàm uống hết hai chai Đống Hoa mà đã bị ngộ độc thì như vậy khi hắn uống xong một cốc rượu Hồng Tinh thật to, chắc chắn là rất khổ. Như thế cũng biết hắn cần phải có can đảm như thế nào. Chẳng lẽ với chút lương một tháng có hai ngàn đồng, cùng với nguyên tắc bảo vệ khiến cho hắn có thể hiến tính mạng mình hay sao? Không. Chắc chắn là không thể. Chẳng lẽ, hắn cũng giống như Trương Hòa Kế, ở lại cũng là vì mình?"

Bất cứ lúc nào, Long Yên Nguyệt và Liễu Vi cùng nhau ra ngoài, thì chắc chắn đều khiến cho mọi người ngẩn ngơ, mà đây vẫn là trong trường hợp hai người chưa trang điểm. Nếu như trang điểm, ăn mặc gợi cảm một chút thì chắc chắn sẽ khiến cho không biết bao nhiêu gia đình tan vỡ.

Sau khi hai người tới bệnh viện Nhân Dân, một số y tá trẻ tuổi cũng nhìn hai nàng chằm chằm, vừa hâm một vừa ghen ghét. Về phần một số bà lão thì càng khỏi cần phải nói.... :

- Kiểm tra giúp tôi xem hôm qua có phải có một người uống rượu phải vào đây rửa ruột hay không? Cảm ơn. - Sắc mặt Liễu Vi lo lắng.

- A! Có! Hắn tên là Lâm Bắc Phàm, trúng độc rượu cồn. - Nữ y tá đứng bàn nghi hoặc nhìn Liễu Vi rồi lại nhìn Long Yên Nguyệt.

- Các ngươi là người nhà của hắn? Tối hôm qua có một người tốt bụng đưa hắn tới đây nên vẫn còn mạng.

Hai chai Đống Hoa! Hai chai Đống Hoa cũng không uống được vậy mà hắn lại dám uống một cốc rượu to trước mặt mình. Hơn nữa, động tác uống rượu và thần thái hết sức thoải mái, tự nhiên. Buối tối hôm đó hắn mới hết ca, vậy làm sao mà chịu được? Hoặc là hắn phải hết sức khổ sở.

Một năm rưỡi... hắn chưa từng nói với mình câu gì, cứ yên lặng mà chờ đợi bên người. Nàng cảm thấy đau lòng, cảm động. Chắc chắn là do Lâm Bắc Phàm cảm giác bản thân với mình chênh lệch quá lớn nên chỉ yên lặng mà bảo vệ cho mình, không nói ra tình cảm.

Nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt từ từ lăn trên má của Liễu Vi, không để ý tới việc bệnh viện là nơi công cộng. Hơn nữa, cô em gái thân thiết, Long Yên Nguyệt vẫn đứng bên mình.

- Chị Vi! Chị làm sao vậy? - Long Yên Nguyệt kinh ngạc.

- Chẳng lẽ chỉ vì một tên bảo vệ xấu xa mà như vậy sao?

Nữ y tá quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt tức giận, nói:

- Thế thì sao? Nếu chồng cô gặp chuyện không may thì cô cũng như cô ấy thôi.

Liễu Vi lau nươc mắt, sau đó lấy tay che miệng, nức nở chạy lên lầu tìm Lâm Bắc Phàm. Lần đầu tiên, nàng cảm giác được mình đã tìm được người đàn ông hằng mơ ước.

Người con gái hai mươi sáu tuổi, chịu áp lực tình cảm bao nhiêu năm, một khi bộc lộ sẽ rất mạnh.

Sau khi Liễu Vi chạy lên lầu, chẳng thèm gõ, mở cửa chạy thẳng vào phòng bệnh. Cô cũng chẳng để ý, lao tới, gục lên người Lâm Bắc Phàm đang nằm trên giường, bắt đầu nức nở....

Ngay từ đầu, bác sĩ phụ trách Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất tức giận khi người vừa đến bất lịch sự như vậy. Nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái quốc sắc thiên hương, cùng với tiếng khóc nức nở liền cảm động.

Vào lúc này, hắn cũng không ghen ghét Lâm Bắc Phàm có được một người con gái xinh đẹp như vậy. Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh, hai cặp vợ chồng trẻ cãi nhau, chồng giận dỗi uống rượu. Sau đó, người vợ biết liền cảm thấy đau đớn...

"Cảm động! Cảm động quá!" - Người bác sĩ tháo chiếc kính gọng vàng xuống, lau mắt...

Lâm Bắc Phàm đã tỉnh dậy, nhưng hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra mà Liễu Vi lại khóc như vậy? Nhất định là có chuyện hiểu lầm. Hắn nhìn Liễu Vi, lúng túng nói:

- Liễu giám đốc! Tôi...

- Không... hu... hu... - Liễu Vi khóc nức nở. Lần đầu tiên, nàng lấy mấy ngón tay thon thả của mình, bịt miệng một người đàn ông.

- Không cần phải nói gì cả... hu... hu Ta hiểu... hiểu rồi... Hu hu...

- Giám đốc Liễu! Tôi thật sự...

- Hu... hu... cái tên đáng ghét này... - Liễu Vi cấu vào tay Lâm Bắc Phàm một cái:

- Tại sao lại làm như vậy? Nếu như ngươi có chuyện gì thì ta làm sao bây giờ... hu... hu..

Long Yên Nguyệt đứng sau Liễu Vi, há hốc miệng, đứng như hóa đá. Cảnh tượng trước mặt khiến cho nàng ngây người, chẳng khác nào một pho tượng mĩ nữ.

*****

Lâm Bắc Phàm nheo mày, nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua. Rõ ràng hắn đã uống hơi nhiều, sau đó Mộc Tiểu Yêu đưa mình vào bệnh viện. Hình như rằng lúc vô tình đã nhìn thấy được đồ lót của Mộc Tiểu Yêu."Chắc chắn là màu trắng..."

Mọi chuyện sau đó thì không nhớ rõ. Có lẽ Mộc Tiểu Yêu chạy tới Kim Sắc Hải Ngạn nói cho Liễu Vi. Sau đó, Liễu Vi lại chạy tới bệnh viện tìm mình. Tiếng khóc và những lời oán trách của Liễu Vi như vậy chẳng lẽ là do nàng đã thích mình? Nhưng không để lộ ra mà thôi?

Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng sợ. Liễu Vi không chỉ xinh đẹp mà còn là một phú bà. Quan trọng hơn nàng lại rất khôn khéo và có đầy sự ôn nhu thì làm sao mà mình lại hấp dẫn được Liễu Vi?

Sau khi Long Yên Nguyệt lấy lại được tinh thần, ngồi xuống, đưa tay sờ trán Liễu Vi, nói một cách kinh ngạc:

- Không nóng. Chị Vi! Chị điên rồi phải không? Chị có biết người đàn ông trước mặt là ai không? Hắn là Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đấy.

- Chị biết! - Thấy Lâm Bắc Phàm tỉnh dậy, Liễu Vi bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng lau nước mắt rồi vội vã quay đầu sang một bên. Tuy nhiên, khuôn mặt của nàng đã như một áng mây đỏ. Bởi nghĩ lại những gì mà mình vừa làm hình như quá chủ động...

- Chị biết? - Long Yển Nguyệt suýt ngã. Nàng lắc lắc đầu:

- Hai chúng ta chắc chắn có một người bị điên.

Lâm Bắc Phàm như lọt vào một đám sương mù. Chẳng lẽ là do tiểu Kim giở trò? Nghĩ tới tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm cảm thấy tức giận. Con vật nhỏ đó, tối hôm qua không ngờ lâm trận bỏ chạy. Đợi lúc không còn ai, sẽ phải tính sổ với nó mới được.

- Chủ tịch Liễu. - Lâm Bắc Phàm không biết giải thích như thế nào. Hắn định cứ yên lặng, chờ sau khi tình huống rõ ràng hơn nữa. Hắn cảm kích nhìn Liễu Vi rồi gật đầu:

- Cảm ơn cô đã tới đây thăm tôi. Bây giờ, tôi đỡ rồi, cô trở về Kim Sắc Hải Ngạn đi.

Liễu Vi cố gắng không dám nhìn vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm. Vừa rồi mình làm như vậy đúng là quá xấu hổ. Nàng cảm thấy nóng hết cả mặt, nhân cơ hội đứng dậy, nói nhỏ:

- Chưa cần phải vội đi làm. Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày, có việc ta sẽ gọi cho ngươi.

Liễu Vi nói xong, vội vã xoay người ra khỏi phòng bệnh. Mặc dù tuổi của Liễu Vi không còn nhỏ những hôm nay cũng là lần đầu tiên biểu lộ. Hơn nữa kích động như vậy, lại thêm động tác mập mờ nên xấu hổ là điều tất nhiên.

- Cô không đi? - Lâm Bắc Phàm thấy Long Yên Nguyệt vẫn đứng đó, trong lòng hơi sợ hãi.

- Hừ! - Quả nhiên, Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Thấy bác sĩ và y tá đều đứng đó, nàng liền mỉm cười:

- Công việc của chị Vi quá bận rộn. Ta với chị ấy là chị em tốt của nhau, giúp chị chăm sóc ngươi một chút là được mà.

- Bác sĩ! Tôi muốn nghỉ ngơi, không thích có người nào quấy rầy. - Lâm Bắc Phàm nhìn bác sĩ, lên tiếng.

Bác sĩ gật đầu, xoay người đi ra cửa. Cô y tá quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, cười cười nói:

- Tiểu thư! Bệnh nhân muốn nghỉ ngơi, mời ngươi...

Long Yên Nguyệt cho tay vào túi quần, móc chứng minh thư công tác ra. Nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái rồi quay đầu nhìn cô y tá:

- Cục công an! Lâm tiên sinh là kẻ khả nghi của một vụ trộm cắp. Ta muốn hỏi hắn một số tình huống.

Cô y tá bị Long Yên Nguyệt hù dọa, không dám nói gì nữa, chỉ vâng vâng dạ dạ rồi đi ra cửa.

Đối mặt với một người phụ nữ như Long Yên Nguyệt thì cẩn thận là tốt nhất. Lâm Bắc Phàm không dám chậm trễ ngồi dậy, cảnh giác nhìn Long Yên Nguyệt.

- Ngoan ngoãn nằm yên, nếu không ta tố cáo ngươi tấn công cảnh sát. - Long Yên Nguyệt cười một cánh xấu xa, ánh mắt có phần lạnh lùng.

- Ta còn chưa tố cáo ngươi vu khống, không ngờ ngươi đã định tố cáo ta?

- Hừ! Không biết ai là người ác đây? - Long Yên Nguyệt cười cười, nhìn Lâm Bắc Phàm, cả giận nói:

- Nếu ngươi còn lắm chuyện, ta sẽ tố cáo ngươi dụ dỗ một cô gái vị thành niên, cưỡng gian nhưng chưa thành.

Lâm Bắc Phàm theo thói quen sờ vào túi quần, nhưng bộ quần áo bệnh nhân chẳng có gì. Hắn quay đầu liền thấy quần áo để bên cạnh, liền cầm rồi lấy từ bên trong một điếu thuốc lá và cái bật lửa.

- Thành thực một chút. Tối ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra? - Do liên quan tới nghề nghiệp nên Long Yên Nguyệt cũng không để ý tới mùi thuốc lá. Hai tay nàng khoanh trước ngực, đi qua đi lại trước giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm:

- Ngươi ở Kim Sắc Hải Ngạn một năm rưỡi, có phải đã âm mưu lấy lòng chị Vi không?

Lâm Bắc Phàm hút điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Long Yên Nguyệt. Sau một lúc, hắn nói một cách thản nhiên:

- Phó cục trưởng Long. Tôi thấy cô nhầm hai vấn đề. Thứ nhất chuyện xảy ra tối hôm qua là chuyện riêng, tôi không cần phải nói với cô. Thứ hai: Tôi ở Kim Sắc Hải Ngạn là vì miếng ăn. Cho dù tôi nghèo, nhưng cũng chưa đến mức độ dẫm lên vai một người phụ nữ.

- Ngươi... - Long Yên Nguyệt dẫm chân một cái:

- Ta không tin không làm gì được ngươi. Ngươi muốn bắt nạt chị Vi ta sẽ cho ngươi ngồi trong tù. Ta thấy ngươi rất đang nghi. Cẩn thận ta cho người theo dõi ngươi cả ngày đấy.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói:

- Phó cục trưởng Long! Đừng có cái gì cũng lấy chức quyền ra mà nói. Miếng ăn của các ngươi là do ai cấp? Là chúng ta. Quần áo các ngươi mặc là do ai cấp? Cũng là chúng ta. Có câu nói, các ngươi là người làm công cho nhân dân. Mà nói khó nghe một chút thì chính là nô lệ. Người nộp thuế nuôi các ngươi không phải để làm cảnh.

- Già mồm! Không có chúng ta, làm sao xã hội này được yên ổn? - Long Yên Nguyệt đỏ mặt. Cái tên lưu manh này ăn nói quá sắc sảo.

- Yên ổn? Một cái xã hội yên ổn làm sao lại có thể xuất hiện một phó cục trưởng Cục công an lạm dụng chức quyền? - Lâm Bắc Phàm im lặng, âm thanh thay đổi, nói một cách buồn bã:

- Ta nghe người ta nói, ở Trung Quốc thì nơi dơ bẩn nhất không phải là trong giới văn nghệ sĩ mà là trong tầng lớp chính trị. Kiêu ngạo ngang ngược chính là một số người đạo mạo, nắm luật pháp trong tay.

Long Yên Nguyệt vốn định giải thích, nhưng nàng có chút chột dạ vì bên cạnh nàng có không ít ví dụ ăn hối lộ... Long Yên Nguyệt nhìn vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm, ưỡn ngực nói:

- Nhưng tóm lại vẫn có người thực lòng vì dân làm việc.

- Ừ. - Lâm Bắc Phàm hít một hơi rồi gật đầu:

- Những người đó không phải là kỹ nữ.

- Ngươi... - Long Yên Nguyệt dậm chân một cái, hừ lạnh nói:

- Ta mặc kệ. Dù sao, nếu ngươi định bắt nạt chị Vi, hay lừa chị ấy, thì cho dù lạm dụng chức quyền báo thù riêng, ta cũng phải làm cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong.

- Sống không được, chết không xong chính là lên tiên đấy. Cô định làm thế nào thế? - Giọng điệu của Lâm Bắc Phàm có chút gì đó khác lạ.

- Lưu manh! - Long Yên Nguyệt thực sự nổi giận. Khuôn mặt đánh phấn bắt đầu đỏ ửng. Nàng chẳng hề để ý tới Lâm Bắc Phàm có thân phận như nào, lao đến túm lấy ngực hắn.

Có lẽ do thói quen nên Lâm Bắc Phàm theo bản năng giơ tay ôm Long Yên Nguyệt vào lòng. Cảm nhận bộ ngực mềm mại của Long Yên Nguyệt ép lên ngực hắn, Lâm Bắc Phàm có chút tê dại...

Long Yên Nguyệt nghiêng người sang một bên, giẫy dụa, la lên:

- Cái tên lưu manh này! Lần nào cũng đều lợi dụng.

Khoảng cách gần như vậy, lại thêm tư thế mập mờ khiến cho Lâm Bắc Phàm vô ý nhìn vào cổ áo của Long Yên Nguyệt. Bộ ngực lộ ra tới mức này vẫn không nhìn thấy mép của nịt ngực. Mà từ dấu vệt của nịt ngực nhìn qua áo, có thể kết luận có rất nhiều hoa văn. Chẳng lẽ, con gái bây giờ, đều thích mặc áo lót lưới?

Vừa mềm lại vừa chắc. Cảm nhận một chút cũng phải cỡ 34C, hết sức tròn trịa. Lâm Bắc Phàm nuốt nước bọt, bên dưới có cái gì đó bắt đầu cựa quậy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-525)