← Ch.192 | Ch.194 → |
Hai người Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi phản ứng đầu tiên là nhanh chóng tách ra, sắc mặt hơi đổi, đứng bật người dậy, hung tợn rống lên:
- Cái gì? Xe của Vi nhị vị người ta đập vỡ? Ta đánh, là tên khốn nạn nào không có mắt? Ta phải giết nó?
Hắn ở cùng Trương Minh Thắng một thời gian dài cho nên cũng học được câu nói cửa miệng "Ta đánh" đang rất được ưu chuộng. Hắn xắn tay áo, xoay người lão ra phía ngoài.
Hàng lông mày của Liễu Vi cũng thoáng nhăn lại, cuối cùng nhìn tên bảo vệ kia nói:
- Hồ Khắc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tên bảo vệ này tuổi cũng không lớn, khoảng hai mươi tuổi, cũng giống như Lâm Bắc Phàm đều là bảo vệ của Kim Sắc Hải Ngạn, hắn vội vội vàng vàng nói:
- Chúng tôi cũng không biết, mới vừa rồi chúng tôi đang tuần tra ở bên ngoài thì nhìn thấy mười mấy người đi về phía xe của giám đốc, chúng tôi còn chưa kịp ngăn lại thì bọn chúng đập loạn lên xe, bây giờ Lưu Cẩm đang nói chuyện với bọn chúng, nhưng hình như bọn chúng không đơn giản, có chút lai lịch!
Sau khi bị Lâm Bắc Phàm đâm thành rác rưởi, sáng sớm nay chiếc Toyota Accord của Liễu Vi mới được đưa đi sửa chữa, năm sáu giờ chiều vừa mới lấy về thì lại bị người ta đến đập thành phế thải, điều này sao có thể không khiến cho người ta tức giận được chứ? (hình như tác giả nhầm lẫn gì đó, ko có Toyota Accord mà chỉ có Honda Accord hoặc Toyota Camry – tuy nhiên cũng có thể là tác giả nghịch ngợm, cố tình cài hai dòng xe vào nhau)
Con bà nó, là tên khốn nạn nào? Dám đập phá xe người yêu của ta, không muốn sống nữa phải không?
Lâm Bắc Phàm vì đề phòng vạn nhất, tay phải nhẹ nhàng quơ một cái đã đem tiểu Kim uống đến mơ mơ màng màng nhét vào trong túi áo, bước nhanh ra phía ngoài. Liễu Vi lo sợ có chuyện gì xảy ra với hắn, cũng vội vàng cùng Hồ Khắc đi theo ra bên ngoài.
Ba người vội vội vàng vàng đi ra khỏi Kim Sắc Hải Ngạn, đi về phía bãi đậu xe. Khoảng cách còn rất xa đã mơ hồ nghe được tiếng nhục mạ và ẩu đả từ phía bên kia truyền đến, số người hình như còn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm giật mình, những thanh âm này hình như có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời nghĩ không ra.
Chẳng qua ba người bọn họ trong lòng đều có một loại dự cảm không tốt, vội vàng chạy về phía trước. Dưới ánh trăng mờ ảo tầm nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng một tên bảo vệ trẻ tuổi bị năm sáu người đánh ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu lăn lộn phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, mà những tên này thì gia tăng quyền cước toàn bộ rơi xuống người hắn, hơn nữa tiếng chửi bới không ngừng truyền đến.
Con bà nó, gây sự cũng gây trên đầu mình, mấy tên này không muốn sống nữa phải không?
Lâm Bắc Phàm không chút nghĩ ngợi xông về phía tên gần nhất đạp một cước, tên này la thảm một tiếng, lảo đảo ngã sấp về phía trước, một thế chó ăn phân rất tiêu chuẩn, miệng hôn lên trên mặt đất, thiếu chút nữa vỡ cằm, chẳng qua hàm răng rớt mất hai ba cái, miệng đầy máu tươi.
- Mẹ kiếp, kẻ nào?
Mấy tên còn lại vẻ mặt phẫn nộ gào lên.
Lâm Bắc Phàm một lần nữa nghe được thanh âm của bọn chúng, nhất thời vui vẻ.
Bản thân mình còn tưởng là ai, hóa ra là mấy tên rác rưởi này.
Mười mấy tên này chính là đám thanh niên bất lương tối hôm qua đã cưỡng bức đám người Lâm Bắc Phàm đua xe, cuối cùng thua trận. Thật không ngờ bọn chúng dám tìm đến nơi này, xem ra bọn chúng ở Nam Thành này cũng có chút chỗ dựa, nếu không cũng không thể tìm được chính mình nhanh như vậy.
Lâm Bắc Phàm khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm:
- Thật không ngờ một ngày không gặp bản lãnh của chúng mày ngược lại tiến bộ không ít, xem ra da của chúng mày lại ngứa ngáy rồi, ăn một cước của tao!
Thân người hắn hơi cúi xuống, hung hăng đá vào bộ hạ của hai tên bất lương.
Sau khi hai tên bất lương kia nghe được giọng nói của Lâm Bắc Phàm, hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, đều hô to một tiếng, còn chưa kịp né tránh thì đã bị một cước của hắn đã ngã trên mặt đất, hai tay ôm bụng phát ra tiếng kê thảm thiết thê lương, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho bọn chúng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, toàn thân co giật không ngừng.
Mấy tên thanh niên bất lương còn lại đã được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Bắc Phàm, lúc này nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, trong lòng đều phát rung, đều không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
Hồ Khắc đã vọt đến trước mặt tên bảo vệ bị đánh ngã, đỡ đối phương đứng dậy, dùng sắc lắc, lớn tiếng kêu gọi tên của đối phương:
- Lưu Cẩm, Lưu Cẩm, cậu thế nào rồi? Cậu mau tỉnh lại!
Tên bảo vệ được gọi là Lưu Cẩm kia trên trán đầy máu tươi đã hôn mê, xem ra thương thế không nhẹ.
Liễu Vi nhìn thấy sự việc khẩn cấp, vội vàng nói với Hồ Khắc:
- Anh mau đưa anh ta tới bệnh viện, nơi này có chúng tôi đứng ra xử lý!
Hồ Khắc nghe được mấy lời này, nhất thời do dự nói:
- Nhưng mà hai người...
Đối phương khoảng chừng mười mấy tên, bọn họ hai người có thể thu phục được sao? Một bên là Lưu Cẩm sinh mệnh bị đe dọa, một bên là hai người một họ, làm cho hắn rất khó xử.
Lâm Bắc Phàm rất kiêu ngạo hơi ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:
- Chẳng qua là mấy tên rác rưởi, làm sao có thể thương hại đến tôi chứ? Mọi người nhanh chút đưa Lưu Cẩm đến bệnh viện, nếu có điều gì không may xảy ra với cậu ta, tôi sẽ làm cho cậu không còn là đàn ông nữa!
Hồ Khắc trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, không phải là đàn ông? Vậy chẳng phải là thành thái giám sao? Hắn cũng biết Lâm Bắc Phàm rất kiêu ngạo, không chỉ nói ở cái Kim Sắc Hải Ngạn nho nhỏ này, cho dù ở toàn bộ Nam Thành cũng là một nhân vật kiêu ngạo. Cho nên nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, hắn vội vàng gật đầu sau đó ôm lấy Lưu Cẩm, chạy về phía chiếc ô tô gần đó.
Đám thanh niên bất lương kia lúc này mới kịp phản ứng lại, đồng thanh kêu lên:
- Thằng ranh, tối qua mày khiến chúng tao chịu thiệt thòi, hôm nay chúng tao phải cho mày biết sự lợi hại của chúng ta. Xông lên, trước tiên đánh gãy hai chân của hắn rồi tính sau!
Mười mấy tên giống như nổi điên, từ trong ngực lấy ra một cây gậy sắt, xông về phía Lâm Bắc Phàm mà đánh.
Tiểu Kim mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng la hét của rất nhiều người, rất không thoải mái quát:
- Ai, ai quấy rầy giấc ngủ của ta. Ta, ta xé hắn thành tám khối, lôi ra nuôi chó, hương vị của rượu này thật là quá thơm, thật... Uống ngon, ợ...
Nó nấc một cái rồi lại lăn ra ngủ.
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm hiện ra nét tươi cười nhàn nhạt, không xem mấy đòn tấn công của những kẻ này vào trong mắt. Sau khi bản thân chiếm được thân thể của Chu Tĩnh Hàm, năng lực một lần nữa lại tăng lên, so với đêm qua đã tăng lên một cái cấp bậc, làm sao có thể sợ hãi bọn chúng cho được? Hắn dang rộng hai tay che trước mặt Liễu Vi, thần sắc nghiêm túc nói:
- Em tránh xa ra một chút, cẩn thận kẻo bọn chúng làm em bị thương. Còn như bọn chúng sao, hôm nay anh sẽ để cho bọn chúng biết cái gì được gọi là mạnh mẽ!!!
- Bắc Phàm, anh, anh phải cẩn thận!
Liễu Vi nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của bọn chúng, khuôn mặt sợ hãi trắng bạch, đôi môi run run, mặc dù muốn giúp đỡ Lâm Bắc Phàm nhưng bản thân lại không có bản lĩnh đó, chỉ có thể lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Bắc Phàm, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện hi vọng đối phương không nên xảy ra chuyện gì.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hai tên thanh niên bất lương đã xông đến trước mặt mình, trên mặt hắn mang theo nụ cười lạnh lùng hừ một tiếng, chân trái dẫm mạnh lên mặt đất, đã nhảy lên cao hơn hai mét, tay phải phảng phất như một cơn lốc xoáy quét về phía ngực của hai tên kia.
Răng rắc!!!
Hai tên thanh niên bất lương đồng thời phát ra tiếng hét thảm thiết, một chuối hoa máu liên tiếp theo thân thể của bọn chúng thẳng tắp bay về phía sau, nặng nề đập xuống mặt đất, còn lăn đi năm sáu thước lúc này mới ngất đi.
Mấy tên thanh niên bất lương còn lại nhìn thấy một màn này đều hoảng sợ sắc mặt trắng bạch, đứng chết trân tại chỗ, không ngừng run rẩy.
Đối phương còn là người nữa sao? Quả thực là một tên ác ma.
Bọn chúng cho rằng thất bại của buổi tối hôm qua là bởi vì bọn chúng không có bất kỳ vũ khí nào, cho nên tối hôm nay bọn chúng đều mang theo một cây gậy sắt cứng rắn vô cùng, lại dựa vào số lượng đông đảo như vậy, muốn thắng đối phương quả thực là dễ dàng như trở bàn bay.
Nhưng bọn chúng phát hiện ra ở trong mắt đối phương, bọn chúng mới yếu ớt và buồn cười làm sao.
Tên tóc vàng nhịn không được lùi về phía sau hai bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, kêu lên:
- Mày, mày không phải là người!
Lâm Bắc Phàm tiến lên hai bước, rất có phong cách lắc lắc đầu, cười lạnh một tiếng:
- Mày cho rằng dựa vào công phu mèo cào của chúng mày là có thể thắng được tao sao? Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức. Để tao cho chúng mày nếm thử một chút sự lợi hại của tao!
Hai tay hắn vung mạnh ra, cả người giống như trượt băng lao thẳng về phía mấy tên tóc vàng.
Tên tóc vàng sợ hãi kêu thảm một tiếng:
- Mẹ ơi!
Hắn vứt bỏ thiết côn trong tay, xoay người co chân bỏ chạy.
Mấy tên thanh niên bất lương còn lại thấy hắn bỏ chạy, nào còn dám hò hét chống lại Lâm Bắc Phàm?! Đều ôm đầu bỏ chạy trối chết, làm cho bãi đổ xe bụi đất bốc lên mù mịt, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, giống như tiến vào quỷ vực vô danh.
Lâm Bắc Phàm tự nhiên không sợ đám thanh niên bất lương này tìm đến cửa, đối thủ giống như bọn chúng, cho dù đến thêm một trăm tên cũng không tổn thương được đến bản thân, nhưng chỉ sợ bọn chúng tìm đến Liễu Vi, đối phương không có bản lĩnh ra tay đối với mình, cho nên hắn chỉ có suy nghĩ tìm hết mọi cách đánh cho đám người này sợ hãi, khiến cho bọn chúng không dám làm loạn thêm một lần nữa.
Hai chân hắn liên tục bật ra, đá cho đám thanh niên bất lương từng tên từng tên một bay đi vài thước, trên mặt mang theo vẻ cười dữ tợn nói:
- Hôm nay tao sẽ làm cho chúng mày biết cái gì gọi là hối hận, đêm tối giết người, lời này quả nhiên là không sai!
Hắn còn cố ý cười hắc hắc hai tiếng, trong hai mắt bắn ra từng đạo sát khí.
- Ợ... Đêm đen không trăng sao? Phải cải trang một chút mới được, nếu không sẽ làm mất đi thân phận của ta, hắc hắc...
Tiểu Kim say khướt nói, tiếp đó vung vẩy móng vuốt.
Nhất thời, quần áo trên người của Lâm Bắc Phàm giống như ẩn chứa lực lượng cực lớn, đột nhiên bay múa, mà tóc của hắn cũng dựng đứng lên, hơn nữa sắc mặt hắn biến thành màu xanh đậm, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, xung quanh còn có một cỗ âm phong phối hợp, phát ra tiếng rít ô ô.. , quỷ dị và khủng bố không thể nói thành lời.
- Mẹ ơi, quỷ a, cứu mạng, ô ô... Chúng tôi không dám nữa!
Đám thanh niên bất lương kia không quay đầu lại nhìn thì còn được, vừa mới quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, đều phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, có vài tên lá gan nhỏ hai mắt trắng dã trợ trừng, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Vào lúc đám người này rất nhanh sẽ bị ném ra khỏi bãi đổ xe thì bọn chúng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hò hét kinh thiên động địa. Điều này khiến cho bọn chúng nghi hoặc đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn ra, lại thấy ước chừng gần một trăm người đang chạy về phía bọn chúng. Bây giờ bọn chúng đã như chim sợ cành cong, sợ hãi quá độ, nhìn thấy cảnh này lại có vài tên rất dứt khoát ngất đi.
Tóc vàng run rẩy nói:
- Bây giờ, trước mặt chúng ta có lang, sau lưng có hổ, chúng ta, chúng ta phải làm sao đây?
Tóc xanh cả người co giật như động kinh, run rẩy nói:
- Tao, tao không biết, cái Nam Thành chó má nửa đêm nửa hôm xuất hiện quỷ quái, tao thấy nên gọi là quỷ thành mới đúng, tao, tao sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa, ô ô... Cứu mạng!
Sắc mặt hắn đã biến thành xanh mướt, có thể thấy được là bị dọa không nhẹ.
- Phía trước là Tôn Huy công tử có phải không?
Tên thanh niên cầm đầu trong đám một trăm người kia nhìn thấy bọn chúng liều mạng chạy tới, vội vàng lớn tiếng dò hỏi.
← Ch. 192 | Ch. 194 → |