← Ch.195 | Ch.197 → |
- Lão đại, em kính anh một ly. Thật không ngờ anh chính là thần bài đã chiến thắng trong Đại Hội Thần Bài tại LasVegas, em ngưỡng mộ anh như nước sông cuồn cuộn không dứt...
- Lão đại, ban đầu bọn em còn tưởng rằng anh là một người bình thường, thật không ngờ kỹ thuật đua xe của anh lại phong cách đến như vậy, em rất bội phục anh, em cũng muốn được kính anh một ly!
- Lão đại, thật không ngờ anh đối với y thuật còn phong cách như vậy, em rất chấn động đấy!
.........
Giữa trưa ngày thứ hai, trong một căn phòng vip xa hoa của Kim Ngọc Thiên Đường, Lâm Bắc Phàm, Đường Phong và Trương Minh Thắng ba người bọn họ cùng với đám cháu chắt Tôn Huy, tổng cộng mười mấy người đang tận tính nói cười và uống rượu, tất cả những ngăn cách trước đó đều đã bị hóa giải vô ảnh vô tung.
Tửu lượng của anh bạn Lâm Bắc Phàm rất tốt, thêm cả sắc long tiểu Kim trợ giúp nữa, một mạch uống liên tục hơn mười chén rượu, trên mặt ngay cả một vết đỏ hồng cũng không thấy xuất hiện. Điều này khiến cho ánh mắt của đám người kia đều nhanh híp lại thành hình trăng khuyết, rồi tất cả vì hắn vỗ tay hoan hô, thiếu chút nữa còn tặng cho hắn vài nụ hôn gió!!!
Tôn Huy, Từ Chính, Trịnh Dũng hơn mười tên bọn chúng đều là điển hình của loại con ông cháu cha, bình thường đều dựa vào lực lượng của gia đình mà giương oai diễu võ ở khắp nơi, không ai so bì nổi. Nhưng bọn chúng cũng có nhược điểm rõ rệt, đó chính là bội phục kẻ mạnh, giống như tên siêu cấp trâu bò Lâm Bắc Phàm đây, dám dùng xẻng đập chết thị trưởng thành phố Nam Thành, càng là đối tượng mà bọn chúng kính nể.
Rượu qua ba tuần, ăn quá năm vị.
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ nhấp một ly rượu vang đỏ, nghiêng đầu quét mắt nhìn đám người Tôn Huy một cái, chậm rãi hỏi:
- Tôn Huy, có một câu anh không biết có nên hỏi hay không!?
Đám người Tôn Huy đều vui vẻ hớn hở kêu lên:
- Lão đại, anh có điều gì muốn hỏi cứ nói ra, giữa chúng ta cần gì khách sáo nữa?
Lâm Bắc Phàm cười hỏi:
- Các chú chẳng phải là người thủ đô sao, tại sao lại có thời gian rảnh rỗi chạy đến Nam Thành chúng ta, tới địa phương cỏn con này?
Tôn Huy đã uống sáu bảy chén rượu, trên mặt đã có ba phần say rượu, sắc mặt đỏ bừng, khề khà cười nói:
- Lão đại, bọn em, lần này bọn em tới đây vốn chỉ là muốn chơi ở Nam Thành này hai ngày, loăng quăng làm bậy. Ai, ai biết được lại gặp phải lão đại, lần này, lần này bọn em quả thật là lập được công lớn rồi, hắc hắc hắc...
Không ngờ hắn lại nở một nụ cười ngu ngốc.
Từ Chính cũng cười a a, ngửa đầu dốc cả số rượu trong chén vào trong bụng, ngây ngô cười nói:
- Ông già em mỗi ngày đều nói em không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đùa bỡn. Lần này em có thể lập được công lao to lớn như vậy nhất định sẽ làm cho lão ta vui vẻ đến chết, khặc khặc... Em nhất định phải nhân cơ hội này lừa gạt lão, để lão mua cho em một con Ferrari mới nhất, xe, còn phải, còn phải tìm bao dưỡng lấy bốn năm em xinh tươi.
Mấy tên khác đều cười phá lên.
Lâm Bắc Phàm nao nao, hơi nghiêng đầu:
- Chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ? Chẳng lẽ là bởi vì anh?
Trương Minh Thắng rất rõ ràng cũng không biết việc này, nhịn không được tức giận chửi:
- Ta đánh, mấy tên chúng mày đúng là đám cháu chắt, nói chuyện cứ úp úp mở mở giống hệt như đám đàn bà, nói nhanh chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu không anh mày lấy bình rượu này đập chú!?
Đường Phong dường như cũng không biết bọn họ lần này tới Nam Thành là mục đích, cho nên nghiêng đầu, nhiều hứng thú nhìn bọn chúng.
Tôn Huy vội vàng mỉm cười làm lành nói:
- Em nói, em nói, kỳ thật việc này rất đơn giản, có một đại lão siêu cấp hoành tráng ở Trung Quốc chúng ta, cháu gái của ông ta mắc phải một loại quái bệnh có thể nói thầy thuốc trung y, tây y vân vân và vân vân đều không thể chưa khỏi, hơn nữa bệnh tình của con bé đó càng lúc càng nghiêm trọng phỏng chừng chỉ còn sống được khoảng nửa năm nữa thôi, cho nên mới để cho đám người bọn em tìm kiếm thấy thuốc có thể chữa được bệnh này trong phạm vi cả nước, mặc kệ là dùng phương pháp gì chỉ cần có thể cứu người là được. Trước đây bọn em còn tưởng rằng bọn em sẽ không thể gặp được dạng cao nhân như vậy cho nên chỉ muốn chơi bời vài ngày, ai ngờ được lão đại anh ngay cả bệnh của Đường muội muội cũng có thể chữa khỏi, cho nên bọn em nói chuyến đi lần này của bọn em gặp được vận may lớn, hi vọng lão đại anh có thể giúp đỡ một chút!
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm đích thân rót mời đối phương một chén rượu, nụ cười trên khuôn mặt càng tỏ ra đáng yêu!!!
Từ Chính cũng gật đầu liên tục, ngây ngô cười nói:
- Nếu lão đại có thể cứu được con bé đó, nói không chừng, ở Trung Quốc này không một kẻ nào dám làm khó anh. Đừng nói là anh đánh chết thị trưởng thành phố, cho dù anh đập chết bộ trưởng bộ ngoại giao cũng không ai dám quản anh, khặc khặc...
Tựa như thể hắn chữa được bệnh vậy, đắc ý cười như điên.
Một thằng ranh tóc trắng khác ngây ngô cười nói:
- Lão đại, có thể đơn giản nói một câu, chỉ cần anh có thể chữa trị tốt bệnh của con bé kia, chỉ cần việc anh làm không có hại đối với tổ quốc, những chuyện khác không kẻ nào dám đụng đến anh!
Thằng này tên là Vũ Chí, chính là tên thanh niên bất lương bị Lâm Bắc Phàm đá cho một cước, chẳng qua hiện tại ánh mắt của hắn khi nhìn Lâm Bắc Phàm cỡ nào thuần khiết thiện lương, giống như đám trẻ ngoan ở nhà trẻ vậy.
Mấy tên thanh niên bất lương khác cũng lần lượt nói thêm vào, giống như đây là một việc lớn long trời lở đất vậy.
Lâm Bắc Phàm nghe xong những lời này của bọn chúng ngay lập tức hiểu được toàn bộ câu chuyện. Hóa ra bọn chúng hướng tới chính là y thuật của mình, nhưng bản thân mình thì có y thuật rắm chó gì tất cả đều là do tiểu Kim đến làm tất cả, chẳng qua đối với cô bé mà bọn chúng nói trong lòng hắn cũng có vài phần tò mò. Hơn nữa từ miệng của bọn chúng nhân vật hoành tráng kia rốt cuộc là người phương nào? Tại sao có thể khiến cho bọn chúng mỗi khi nhắc đến trong mắt đều lộ ra vẻ kính nể? Nên biết rằng bọn chúng cũng là loại người có vai có vế tại thủ đô, có thể khiến cho bọn chúng lộ ra loại thần sắc này chỉ có thể nói, người kia còn phải hoành tráng hơn gấp mười lần so với đám ông cha của bọn chúng, thậm trí cả trăm lần.
Chẳng lẽ đối phương là ông ta?
Khi Lâm Bắc Phàm nghĩ đến người này, trên trán đã toát ra một tia mồ hôi lạnh, sau lưng cũng lạnh buốt.
Ở Trung Quốc mà nói, đại lão siêu cấp hoành tráng?
Trung Quốc ngoại trừ người kia ra còn ai có thể xứng với xưng hô này chứ?
Hắn nghĩ đến đây nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt, quét mắt nhìn bọn chúng, vặn nhỏ âm thanh xuống:
- Đại lão mà các chú nói, chẳng lẽ là...
Hắn chấm vào trong chén rượu, viết hai chữ lên trên bàn: Thủ tướng!!!
Tôn Huy, Từ Chính và Trịnh Dũng đám người trên mặt đều lộ ra nét cười cổ quái, tiếp đó thì ha ha cười lớn, tiếp đó đều giơ tay cái về phía hắn, đung đưa liên tục:
- Lão đại đúng là lão đại, vừa đoán đã trúng, lợi hại!
"Ầm ầm!!!" Thân người Lâm Bắc Phàm lắc lư hai cái sau đó trược tiếp ngã ngửa trên mặt đất.
Mặc dù trong lòng hắn đã có sự chuẩn bị trước nhưng sau khi nghe được những lời này của bọn chúng, vẫn giật mình hoảng sợ.
Dù sao người kia ở trong lòng mỗi người đều có địa vị không gì có thể so sánh được, có thể mang đến sự rung động thật lớn cho bất kỳ kẻ nào, để cho hắn một người bình thường, năng lực thừa nhận cũng yếu đi rất nhiều.
Sau khi nghe được câu xác nhận của bọn chúng, Đường Phong và Trương Minh Thắng cũng giật mình hoảng sợ, lẩm bẩm nói:
- Điều này cũng quá kinh người đi?
Trương Minh Thắng dùng sức lau đi mồ hôi lạnh trên trán, liên tục hô lên:
- Ta đánh, ta đánh, xem ra lão đại cũng quá hoành tráng rồi, có thể có cơ hội đích thân nhìn thấy kẻ hoành tráng kia, hơn nữa còn có thể chữa bệnh cho cháu gái ông ta, về sau chẳng phải là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa sao? Ta đánh, ta đánh, ta đánh đánh đánh...
Hắn vội vàng đổ một cốc rượu vào trong bụng mới đè nén được sự kích động và bất an ở trong lòng.
Khóe miệng Đường Phong khẽ giật hai cái, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười thản nhiên.
Cái tin tức này đối với mỗi người mà nói tựa như sấm sét giữa trời quang đãng, quá rung động. Nhưng ứng với nó đó cũng là một cơ hội cực lớn, một khi thành công, không thể nghi ngờ về sau sẽ mang đến cho mình lợi ích vô cùng.
Tiểu Kim nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Lão đại, nhân vật hoành tráng mà bọn chúng nói rốt cuộc là ai? Tại sao bọn chúng đều có gương mặt cổ quái như thế kia? Chẳng lẽ thật sự rất lợi hại sao?
Trong cái nhìn của nó, nhân loại đều một dạng giống nhau, có chỗ nào đặc biệt? Chẳng qua tuổi tác khác nhau nên quyền lợi khác nhau mà thôi.
Lâm Bắc Phàm hít sâu vào một hơi để cho tâm tình đang khẩn trương của mình dần dần thoải mái lại, lúc này mới truyền âm nói:
- Lời thừa, nếu hắn không hoành tráng, vậy Trung Quốc này không có người nào hoành tráng được cả, đơn giản mà nói, hắn là tên hoành tráng nhất Trung Quốc!
Tiểu Kim nghe xong câu này hai mắt sáng rực, nước miếng chảy ròng ròng, liên tục kêu lên:
- Hóa ra là hắn, ở trong bản tin thời sự em thường xuyên nhìn thấy hắn, diện mạo cũng không tệ, tuổi tác có lớn một chút, thật không ngờ chúng ta lại có thể chữa bệnh cho cháu gái của hắn, điều này thật sự là rất sảng khoái!? Hay là chúng ta bàn điều kiện với hắn, để hắn thưởng cho chúng ta một tòa thành thị, để anh lên làm thị trưởng thế nào? Điều kiện này hình như không phải là quá nhiều, không bằng bắt hắn thêm mười tỷ nhân dân tệ nữa thì thế nào? Nếu không thì xin hắn lấy một cái ""miễn tử kim bài"", hoặc là để hắn cấp cho anh một trăm em gái còn trinh, như vậy anh có thể trong thời gian ngắn đạt đến tầng thứ chín...
Nó đã bắt đầu ăn nói linh tinh, hiện thực và mấy bộ phim chiếu trên ti vi được nó xem mấy ngày nay đan xen vào nhau, mà bộ phim kia chính là "Hoàn Châu Cách Cách"!!!
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hận không thể bóp chết tiểu Kim. Nếu như mấy lời này bị truyền ra ngoài khẳng định sẽ bị đại lão của quốc gia này chém chết tươi. Hắn vội vàng truyền âm nói:
- Chẳng lẽ chú mày đã quên mất một câu thành ngữ, đó là lạt mềm buộc chặt, điều kiện gì chúng ta cũng không cần, cố làm ra vẻ thâm trầm và lão luyện, mặt mũi của bọn họ sẽ xóa không sạch, đối với những việc làm bình thường của chúng ta cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Đối với chúng ta mà nói, chỗ tốt sẽ càng nhiều!
- Ồ, lão đại nói quả nhiên không tồi, so với em còn âm hiểm hơn rất nhiều!
Tiểu Kim liên tục gật đầu phụ họa.
- Khục khục! Đây là anh vì nhân dân phục vụ, chú không thể tùy tiện vu hãm cho anh được!
- Khục khục...
Thiếu chút nữa tiểu Kim bị nước miếng của mình làm sặc chết.
Lâm Bắc Phàm tiêu phí không sai biệt lắm năm phút đồng hồ mới ổn thỏa nói chuyện xong với tiểu Kim, dùng năm mươi bình rượu Mao Đài, hai trăm cái cánh gà và hai trăm két bia đổi lấy một chén """Tiểu Kim thanh chưng thanh". Hắn mỉm cười quét mắt nhìn bọn chúng, thấy bọn chúng mỗi một tên đều có vẻ mặt tha thiết nhìn chằm chằm vào mình, lập tức lộ ra một nụ cười thần bí:
- Y thuật của anh cũng rất nông cạn chỉ biết một chút lông da bên ngoài mà thôi, hơn nữa cô bé kia bệnh tình thế nào anh cũng chưa từng nhìn thấy, cho nên anh không nắm chắc trăm phần trăm. Có thể cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, anh sao có thể thấy chết mà không cứu cho được? Bởi vậy mấy ngày nữa anh theo các chú đi xem là được!!
- Hoan hô!
Mười mấy người đám Tôn Huy đều nhảy dựng lên hoan hô.
Trương Minh Thắng cũng nhịn không được hắc hắc cười ngây ngô:
- Ta đánh, lão đại đến thủ đô? Ta cũng muốn đi theo xem sao, nghe nói gái đẹp thủ đô rất có khí chất, rất kiêu ngạo, ta muốn kiếm hai em trở về, khặc khặc...
Hắn phảng phất đã nhìn thấy bản thân và hai em xinh tươi đang nằm trên giường làm một số việc mà trẻ em không nên biết, trong mắt lấp lánh ánh sáng dâm đãng.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |