Vay nóng Tinvay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 020

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 020: Bắt kẻ gian tại giường
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


- Lâm Bắc Phàm! Nếu ngươi không buông tay, tôi nhất định sẽ giết anh. - Long Yên Nguyệt luống cuống, vừa giãy dụa vừa kêu.

Lâm Bắc Phàm không nói gì, hắn chỉ im lặng ôm lấy Long Yên Nguyệt. Nói thực, Lâm Bắc Phàm rất thích mùi hương của Long Yên Nguyệt, đây cũng là một bản năng của bất cứ một người đàn ông nào.

Cho dù Long Yên Nguyệt có mạnh mẽ tới đâu, căm ghét hắn tới mức độ nào thì cũng không thể chối bỏ việc nàng có thân hình khiến cho người khác phải điên đảo.

"Lão nhị" của Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đứng dậy với tốc độ cực nhanh, đội thẳng vào bụng dưới của Long Yên Nguyệt.

Bất chợt, Long Yên Nguyệt như cảm nhận được điều gì đó khiến cho nàng dừng lại, toàn thân run rẩy.

Mặc dù Long Yên Nguyệt vô cùng xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận trong lòng nàng cũng xuất hiện một cái gì đó khó hiểu. Cái thứ đó không hề có quan hệ với tình cảm, chỉ là một cái bản năng và khát vọng của một người phụ nữ.

Vào lúc này, Long Yên Nguyệt cảm giác bản thân như biến thành một người khác, không còn là một nữ phó Cục trưởng nữa."Chẳng lẽ mình là một người tùy tiện? Bản thân mình cơ bản không thích Lâm Bắc Phàm, nhưng tại sao thân thể mình lại run rẩy như thế này? Không! Cái này không phải là rung động, cái cảm giác nhè nhẹ đó cứ nối tiếp nhau, khiến cho ham muốn cứ dìm xuống lại trỗi dậy."

Đây là một sự xao động, một sự phóng đãng... Cuối cùng thì nó là cái gì?

- Buông tôi ra... - Phía dưới của Long Yên Nguyệt có cảm giác nóng bức như bị thứ gì đó đốt cháy. Sau khi tỉnh táo lại, trong nháy mắt nàng như tiếp thêm sức mạnh, xoay mạnh người một cái, mông co lại rồi vểnh lên...

"Muốn chạy... ?" - Lâm Bắc Phàm nhếch mép cười: " Đây là do ngươi tự tìm đến. Ta liên tục ám chỉ rằng ngươi không nên đến gần ta. Ta không biết giúp ngươi tìm lại được cây súng thì ngươi sẽ báo đáp thế nào đây?"

Lâm Bắc Phàm dùng sức một chút, Long Yên Nguyệt lại nằm lên trên người hắn. Đỉnh cây gậy của Lâm Bắc Phàm vừa mới chạm phải cái khe phía dưới của Long Yên Nguyệt, mặc dù cách mấy lớp quần áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được có chút gì đó ẩm ướt.

"A...."

Một tiếng kêu vang lên trong sâu thẳm linh hồn. Long Yên Nguyệt khóc không ra nước mắt. Bản năng sính lý đã sớm phản bội ý chí của nàng. Một chút nước thích thú từ chỗ sâu nhất của nàng chảy ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi bị cưỡng bức hay sao? Tại sao thân thể mình lại có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ khuôn mặt thật của mình lại là một người phụ nữ phóng đãng... ?

Thực ra, vốn Long Yên Nguyệt cũng không phản ứng mạnh như vậy. Tất cả đều bởi vì nước bọt của tiểu Kim Long. Lần đầu tiên, đối diện với Lâm Bắc Phàm, Long Yên Nguyệt đã mất khống chế một cách nghiêm trọng, tạo thành một nỗi ám ảnh. Có thể nói, mỗi khi nàng cùng với Lâm Bắc Phàm có chút động hạm thân thể, hay chút gì đó mờ ám, nàng sẽ lại theo bản năng mà bốc lên ngọn lửa...

Là một người đàn ông, Lâm Bắc Phàm không bao giờ từ chối sự ưu ái của mỹ nữ. Nói thật, hắn rất kích thích, hận không thể làm cho lão Nhị của mình chui thẳng qua những lớp vải vóc mà tới được sân rồng...

"Chết tiệt! Nàng đã thành công mà hấp dẫn được ham muốn của mình. Một ngày nào đó, mình sẽ hợp tình hợp lý mà xử lý." - Lâm Bắc Phàm nuốt ngụm nước bọt, buông Long Yên Nguyệt ra. Hắn có cảm giác Long Yên Nguyệt cũng đã động tình, nếu như còn tiếp túc, chẳng may mà hai người ở trong phòng bệnh động tới súng ống thì hậu quả....

- Lưu manh! Đồ lưu manh... hu hu... - Long Yên Nguyệt khóc nức nở, giống như bị mất thân trong tay Lâm Bắc Phàm vậy.

Lâm Bắc Phàm lấy chiếc chăn che khuất cột buồm của mình. Nhưng thấy nó vẫn căng theo gió, hắn chẳng còn cách nào khác là nằm nghiêng người sang một bên. Tuy nhiên, trong tư thế này, hai mắt của hắn lại vô ý nhìn thấy hai cánh hoa đầy đặn của Long Yên Nguyệt giữa khe hở, đang phập phồng lại càng thêm choáng váng.

- Ta không làm gì ngươi. Khóc cái gì? - Lâm Bắc Phàm xoay mông lại với Long Yên Nguyệt.

- Lưu manh! Tên lưu manh chết tiệt. Ngươi sờ soạng ta như vậy còn muốn thế nào? - Vừa nói xong, Long Yên Nguyệt cảm thấy hối hận, tái mặt, vội giải thích:

- Lần nào ngươi cũng làm như vậy. Coi chừng ta tố cáo ngươi quấy nhiễu tình dục... Hu hu...

- Ta làm cái gì? Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm. - Lâm Bắc Phàm biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện phải trái với phụ nữ.

- Ai cần ngươi chịu trách nhiệm? Ngươi... Ngươi... - Long Yên Nguyệt sụt sịt, quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm. Thấy hắn quay lưng lại phía mình, nàng chợt ngẩn người. Đột nhiên, cặp mắt đảo một cái, rồi lén lút tháo đôi giầy cao gót...

- A... - Từ trong phòng bệnh vang lên một tiếng hét đau đớn.

Cô ý tá phụ trách chăm sóc Lâm Bắc Phàm vừa mới từ lối đi nhỏ bên trái phòng bệnh đi ra, nghe thấy vậy mà dựng đứng tóc gáy. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ cảnh sát lại dụng hình đối với phạm nhân? Thế này thì thực sự là hơi quá đáng.

Cô gái suy nghĩ một chút, cố gắng lấy can đảm rồi định tới mở cửa phòng bệnh. Bất chợt cánh cửa phòng bệnh bị giật ra, nữ cảnh sát xinh đẹp bước ra ngoài, khóe mắt còn vương giọt lệ. Nhưng trên đôi mắt của nàng là tràn ngập một nụ cười. Trong tay nữ cảnh sát còn cầm hung khí gây án là một cái giày cao gót thủy tinh nhãn hiệu Chim Gõ Kiến màu trắng.

Trong phòng bệnh, Lâm Bắc Phàm đau tới nhe răng, nhếch miệng. Long Yên Nguyệt thực sự là ác độc, nàng muốn cho gia tộc họ Lâm từ nay về sau tuyệt hậu...

"Thật quá đáng, dám đánh thằng bé nghịch ngợm của ông. Chỉ có ông bắt nạt người, chưa khi nào có người bắt nạt ông. Không ngờ, bây giờ, mình lại để cho Long Yên Nguyệt bắt nạt. Mặc dù cô ta là nữ cảnh sát, nhưng nữ cảnh sát thì sao? Cho dù là nữ thị trưởng thì vẫn bị mình san phẳng như thường" - Lâm Bắc Phàm nhếch mép cười một cách tà dị.

Không biết tiểu Kim đi ra từ lúc nào, lại còn đứng trên cây gậy chống trời. Nó yên lặng nhìn Lâm Bắc Phàm, một lát sau, hít một hơi rồi lắc đàu, nói:

- Buồn quá! Buồn quá! Đường đường là một truyền nhân của đại hiệp Đồ Long, không ngờ suy bại tới mức độ bị một tên côn đồ đánh đập, bị hai chai rượu làm cho xuất huyết dạ dày, rồi lại còn bị một phụ nữ đánh trúng chỗ hiểm.

Lâm Bắc Phàm thấy tiểu Kim đi ra liền ngồi dậy, quát:

- Tối hôm qua, tốt bụng cho mày ra ngoài uống rượu, không ngờ mày lại còn trách móc?

- Tôi còn đang muốn tìm anh để hỏi đây. Ngày hôm qua, anh đánh nhau với tên côn đồ đúng không? Nếu không có tôi bảo vệ, chỉ sợ anh đã phi thăng từ lâu rồi. - Tiểu Kim đưa móng vuốt cằm, lắc đầu:

- Nguyên khí của tôi bị thương nặng. Để bảo vệ long thể nên không thể dính rượu. Nhưng bây giờ, thì tốt rồi, bổn Long đã phục hồi như cũ.

"Thì ra là vậy. Chẳng trách mà tên ranh con lại dám nói như thế."

Thấy sắc mặt tiểu Kim không được tốt, Lâm Bắc Phàm có chút áy náy. Hắn nắm tiểu Kim trong tay, nói:

- Chuyện tối hôm qua, tao cám ơn mày. Tối hôm nay, tao nhất định sẽ bồi thường.

- Việc này không có gì. Nhưng có chuyện khiến tôi lo lắng.

- Mày lo lắng cái gì? - Lâm Bắc Phàm kinh ngạc nhìn con vật nhỏ.

- Anh mắc tội với Lưu Đại Khánh, mắc tội với Long Yên Nguyệt nhưng lại cất lên mối quan hệ với Mộc Tiểu Yêu. Chỉ sợ sau này, còn đường của anh sẽ không còn bằng phẳng nữa. Với chút công phu mèo quào của anh, muốn có được một cuộc sống không cần phải lo nghĩ, tôi nghĩ hộ anh được một cách.

Hai chân của tiểu Kim bắt chéo trước ngực, tỏ vẻ cao thâm. Thấy tiểu Kim làm vậy, Lâm Bắc Phàm cảm giác có được một cánh cửa. Hắn suy nghĩ một chút rồi khách khí nhìn con vật nhỏ cười cười, nói:

- Mày có cách?

*****

- Tất nhiên là có biện pháp. Ai nói tôi chỉ là một con rồng? - Tiểu Kim hạ một chân xuống, vạch vạch, nhìn rất đắc ý:

- Trong Long cốc có rất nhiều bí kíp. Khi tôi ra đi có mang theo một quyển.

Trước kia, Lâm Bắc Phàm chưa từng nghĩ tới tiểu Kim có thể thực sự giúp mình. Mặc dù, tiểu Kim giúp hắn tìm lại được khẩu súng, giúp hắn uống rượu, giúp trấn áp một đống côn đồ. Tất cả những điều đó đều là công lao của tiểu Kim.

Lâm Bắc Phàm không nghĩ dựa vào tiểu Kim mà là làm cho chính bản thân mình mạnh lên. Vì vậy mà sau khi nghe tiểu Kim nói xong, hắn liền cảm thấy hồi hộp. Nếu có thể tu luyện bảo điển của Long cốc thì sau này có thể bay trên cao, chạy trên tường, khi sơn phá thạch...

"Mẹ nó! Nghĩ tới đây cũng đủ hưng phấn rồi."

Sau khi thấy nét mặt của Lâm Bắc Phàm như vậy, tiểu Kim hừ một tiếng nói:

- Nhìn tiền đồ của ngươi chẳng khác gì một tên nông dân. Ca đã nói với ngươi rằng, ca có rất nhiều năng lực, sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi thấy.

Tối ngày hôm qua, tiểu Kim đã cứu mạng hắn, Lâm Bắc Phàm muốn khách khí một chút. Hắn không hề tức giận, lây một điếu thuốc lá đưa cho tên tiểu tử, cười nói:

- Sau khi luyện có phải lên trời xuống đất được hay không?

- Theo lý luận thì có thể. Nhưng còn phải căn cứ vào sự giác ngộ của ngươi. Nếu giác ngộ cao, lĩnh ngộ nhiều. Giác ngộ nhỏ thì thành tựu không được khả quan cho lắm. - Tiểu Kim dùng móng vuốt vẩy nhẹ một cái rồi ngậm điếu thuốc lá vào miệng:

- Nếu ca không bị Đồ Long đao ngăn cản thì địa cầu còn chưa đủ cho ca lăn qua lăn lại. Nhưng trước hết, ta chỉ nói tốt một chút. Đừng có thần tượng ca, ca chỉ là một...

- Được rồi! Nói xem thứ đó là gì? - Lâm Bắc Phàm không nhịn được, ngắt lời tiểu Kim.

- Long Tu bảo điển mà ta đưa cho ngươi luyện chính là do thánh long Huyết Chiến ở Long cốc của chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới làm ra. Long Tu bảo điển là một thứ mà tất cả những con rồng trong Long cốc chúng ta đều mơ tưởng.

- Có đúng không? - Hai mắt Lâm Bắc Phàm tỏa sáng:

- Vậy ngươi đã luyện chưa?

- Chưa! - Tiểu Kim lắc đầu một cách nuối tiếc, rồi phun ra mấy ngụm khói:

- Còn chưa kịp luyện đã phải đi rồi.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy hồi hộp. Suy nghĩ một chút, hắn thử hỏi dò:

- Vậy có ai trong tộc của ngươi luyện chưa?

Tiểu Kim mất hứng, nói một cách rầu rĩ:

- Anh là lão Đại của tôi, chẳng lẽ tôi lại hại anh? Nếu anh chết thì làm sao tôi tìm được đại hiệp Đồ Long? Hơn nữa, tôi cũng không dám đem chuyện sinh tử, tồn vong của Long tộc ra để làm trò đùa.

"Nghĩ cũng đúng. Nếu tiểu Kim không tốt đối với mình thì hôm qua cũng chẳng thèm tốn nguyên khí để cứu." Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi cười ha hả, nó:

- Luyện! Tao luyện. Luyện đến chết thì thôi.

Tiểu Kim gật đầu, phun từ trong miệng ra một tia sáng màu vàng. Sau khi tia sáng biến mất, một quyển sách bình thường bằng da màu đen, xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm. Trên bìa của quyển sách có viết bốn chữ Long Tu bảo điển rất to.

Long Yên Nguyệt đưa tay lật thử thì thấy bên trong được viết bằng một thứ ngôn ngữ quái dị, khiến cho hắn chán nả:

- Những cái ký hiệu này có nghĩa là gì? Nhìn như đống giun đang bò ấy.

- Hừ! Đó chính là thứ ngôn ngữ cao quý của chúng ta. Cái giống người nhỏ bé, thấp kém... - Tiểu Kim chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng lùi lại hai bước, nét mặt giả lả nhìn Lâm Bắc Phàm:

- Lão đại! Đó là ngôn ngữ của chúng ta. Để ta phiên dịch cho anh.

Tiểu tử nói xong lại phun từ trong miệng ra một chùm sáng vàng. Ngay lập tức những chữ trên quyển sách liền biến thành tiếng Trung.

- Một tờ đầu tiên, tại sao lại không dịch? - Lâm Bắc Phàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quơ quơ quyển sách của tiểu Kim trên tay.

- Một tờ đầu tiên không có ý nghĩa. Tôi không cần phải tốn pháp lực.

Lâm Bắc Phàm lật xem qua một chút. Mặc dù từ ngữ bên trong hơi khó hiểu, nhưng hắn cho rằng chỉ cần nghiền ngẫm là có thể hiểu được.

- Long Tu bảo điển chia làm chín tầng. Nếu anh có thể tu luyện thành công tầng thứ nhất thì Long Yên Nguyệt không phải là đối thủ của anh. - Tiểu Kim gạt tàn thuốc, rồi nói:

- Nếu như đạt được tầng thứ hai thì cho dù hai mươi tên côn đồ cũng chẳng cần phải để ý.

"Lợi hại như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu, nói:

- Nếu như tu vi đạt tới tầng thứ chín thì thế nào?

- Tầng thứ chín? - Tiểu Kim cắn răng:

- Nếu mà là rồng thì chắc chắn đắc đạo phi thăng. Nhưng với con người thì hơi khó nói.

"Đắc đạo phi thăng? Giống như người tu chân trong truyền thuyết có thể xé rách không gian mà phi thăng?" Lâm Bắc Phàm nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cũng chẳng dám mở tưởng tới chuyện đắc đạo phi thăng. Nhưng theo lời của tiểu Kim nói thì cũng đủ biết Long Tu bảo điển trâu bò như thế nào...

Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm vốn luôn bình lặng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có khát vọng. Khát vọng là bản năng của con người. Hắn luôn có khát vọng có được một cuộc sống bình thản, tùy ý mình, muốn làm gì thì làm. Cái khát vọng đó cũng là do ông nội tạo cho hắn.

Tất cả đều hết sức đơn giản. Lâm Bắc Phàm chỉ muốn cuộc sống của mình không phải quá mệt mỏi, không vui. Những hắn cũng chẳng ngại gì mà không vơ lấy mấy cái từ trên trời rơi xuống. Từ trước tới nay, hắn vẫn có một mong muốn nữa đó chính là mạnh nhất trong số những người bình thường...

- Được rồi! Bây giờ chúng ta ra ngoài. Tối nay tao mời mày ăn khuya. Ngày mai bắt đầu luyện công. - Vào lúc này, quả thực Lâm Bắc Phàm cũng rất muốn có được sức mạnh. Có một người bảo vệ cũng không bao giờ bằng được tự bản thân mình có thể bảo vệ mình.

- Không nên vội vàng. Long Tu bảo điển không thể luyện trong một sớm một chiều được. Thời gian tu luyện mỗi ngày chỉ cần một tiếng là đủ.

"Ừ! Quả thực cũng chỉ là cải thiện thân thể của mình. Nếu như một ngày mà luyện tới mức cuối cùng, cho dù có thể thành tiên thì bản thân cũng chẳng có hứng thú!" Lâm Bắc Phàm hút một điếu thuốc, mỉm cười một cách bí hiểm. Long Yên Nguyệt, thiếu gia sẽ từ từ mà nuốt chửng ngươi...

Dù sao thì cũng nhỉ là uống rượu mà thôi. Nếu không việc gì thì Lâm Bắc Phàm cũng chẳng muốn mất tiền oan cho bệnh viện. Sau khi thay quần áo, hắn vỗ mông rồi dẫn tiểu Kim bỏ đi.

Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng Lâm Bắc Phàm cũng không đi làm. Bởi hắn có chuyện còn quan trọng hơn là chuyện đi làm.

"Lưu Đại Khánh cũng chính là Lưu mập đã uống rượu với mình. Nó dám bỏ năm nghìn đồng thuê một đám côn đồ đến xin một cánh tay mình. Dám sỉ nhục ông một cách trắng trợn như vậy. Chẳng lẽ cánh tay của ông mà chỉ đáng giá năm nghìn đồng..."

Lâm Bắc Phàm quyết định về nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thân thể, chờ đến tối sẽ dẫn tiểu Kim ra ngoài ăn tối. Ngày mai bắt đầu nghiên cứu Long Tu bảo điện rồi đến tối cùng với tiểu Kim đi tìm Lưu Đại Khánh.

Mặc dù chưa bắt đầu tu luyện Long Tu bảo điển nhưng đối phó với một thằng mập, Lâm Bắc Phàm cảm thấy chỉ cần mình hắn là đủ. Cho dù không có sự tồn tại của tiểu Kim thì trong ánh mắt Lâm Bắc Phàm tên mập đó chẳng có chút giá trị gì hết.

Sau khi Lâm Bắc Phàm ra viện, đến khoảng sáu giờ chiều, một chiếc xe HonDa Accord màu đen phóng đến bệnh viện Nhân Dân. Từ trên xe, một cô gái đẹp bước xuống, cầm theo đủ mọi loại thuốc bổ. Trong ánh mắt thất thần của vô số đám đàn ông, cô vội vã đi vào bên trong.

Nhưng chỉ hai phút sau, cô gái lại quay ra. Khuôn mặt kiều diễm như vừa bị mất mát một thứ gì đó...

*****

Bỏ thời gian một ngày nghiên cứu Long Tu bảo điển, bí kíp này được dùng cho Long tộc tu luyện khiến cho từ đầu Lâm Bắc Phàm lo lắng không dùng được. Nhưng sau khi nghe tiểu Kim nói rằng Long tộc và người phương Đông có chút liên quan, hắn mới cảm thấy yên tâm.

Nhưng hôm nay, Lâm Bắc Phàm cũng không dành thời gian tu luyện. Hơn nữa, mỗi ngày chỉ cần ngồi tu luyện một tiếng nên cũng không cần vội. Cái mà hắn muốn bây giờ là tìm Lưu Đại Khách để nói chuyện. Hắn ngồi ở góc giường, lấy ngón tay gõ vào đầu tiểu Kim, cười nói:

- Có muốn hôm nào cũng uống rượu giống như tối hôm qua không?

- Muốn! Muốn chứ. - Tiểu Kim nghe thấy vậy thích thú. Nhưng một lúc sau, nó nói một cách buồn bã:

- Nhưng mà anh không có tiền.

- Tao đã nói với mày là tham tiền cũng không phải chuyện xấu hổ. Đáng xấu hổ chính là cái cách để có được tiền. Bây giờ, chúng ta có một cơ hội phát tài. - Lâm Bắc Phàm nhéo cằm:

- Còn nhớ buổi tối hôm trước tao uống rượu với Lưu mập không?

- Nhớ chứ! Một thùng Hồng Tinh nhị oa đầu. Hắn đúng là người tốt. - Hai mắt tiểu Kim tỏa sáng.

- Chúng ta đi tìm hắn để xin một cốc rượu. Còn nhớ mùi hắn không? Bây giờ, đi tìm.

Lâm Bắc Phàm muốn tìm Lưu mập để nói chuyện. Tiểu Kim muốn tìm Lưu mập để uống rượu. Một người một con rồng hợp ý nhau mà ra ngoài.

Bởi vì cái mũi của tiểu Kim thính hơn chó. Do có ý định từ trước nên Lâm Bắc Phàm không định đi bộ mà sau khi ra khỏi cái ngõ tối tăm, hắn tiện tay bắt một chiếc taxi.

- Đi đâu? - Viên tài xế vừa nổ máy vừa theo lệ lên tiếng hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhếch mép nói:

- Tùy ý. Thích ngồi xe đi dạo quanh thành Nam. Tôi đến đây du lịch.

- Đi dạo tùy ý? - Viên tài xế hỏi lại cho rõ, vừa liếc nhìn Lâm Bắc Phàm qua gương chiếu hậu. Hắn nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ gặp phải thằng điên?

- Cứ yên tâm. Chỉ là đi dạo thôi. - Lâm Bắc Phàm biết điều e ngại của tài xe. Nếu đổi lại là hắn thì cũng như vậy thôi.

- Được! - Thấy Lâm Bắc Phàm là một người bình thường, viên tài xế thích chí."Con mẹ nó! Đúng là thằng điên. Thành Nam có gì mà du lịch chứ? Bây giờ mình cứ cho nó đi lòng vòng thì tiền để đâu cho hết bây giờ..."

Gặp phải mối hời, viên tài xế chẳng có gì phải khách khí. Hắn cũng chẳng ngu gì mà đi khuyên nhủ Lâm Bắc Phàm, nói cho hắn biết thành Nam không phải chỗ du lịch. Bình thường có ai lại chê tiền bao giờ đâu? Viên tài xế bắt đầu đưa Lâm Bắc Phàm vòng một vòng quanh thành Nam. Hắn chỉ sợ bỏ sót mất một con phố, bởi như thế đồng nghĩa với việc sẽ mất đi một ít tiền...

- Được rồi! Lão đại! Thằng mập đó đang ở cách đây năm trăm thước. - Tiểu Kim sử dụng truyền âm nhập mật nhắc nhở Lâm Bắc Phàm.

"Cách đây năm trăm thước? Đó chẳng phải là nhà hàng Crown hay sao? Bây giờ mới mười giờ tối, đã qua thời gian ăn cơm. Lưu mập còn chưa về nhà còn ở khách sạn Crown làm cái gì? Chẳng lẽ là..."

Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ. Một người có tiền, buổi tối không về nhà lại tới khách sạn thì chỉ có thể là tụ tập đánh bài, hoặc là mèo mả gà đồng một chút. Mà với tính cách của Lưu mập thì khả năng trường hợp thứ hai lớn hơn...

Sau khi chiếc xe dừng lại ở cạnh khách sạn Crown, Lâm Bắc Phàm vội vàng đi tới một cửa hàng nhiếp ảnh, mua một chiếc máy ảnh.

Sau khi vào khách sạn Crown, dưới sự chỉ dẫn của tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm leo cầu thang lên thẳng lầu bốn. Lưu mập ở trong phòng 421.

Lâm Bắc Phàm nhìn xung quanh, thấy hoàn toàn im ắng liền xoay người, chắn camera trên lối đi. Tiểu Kim từ trong túi quần của Lâm Bắc Phàm phun ra một tia sáng màu vàng, sau đó giơ móng vuốt làm ra một thủ ấn.

Trong căn phòng được trang trí giống hệt như một căn phòng của tổng thống. Mặc dù không tới mức xa hoa như vậy, nhưng bất cứ thứ gì cũng có. Ví dụ như phòng vệ sinh riêng, phòng đọc sách, phòng khách...

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng mở cửa, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng lại. Hắn đứng ở trông phòng khách, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng ngủ.

- A.. a.. a.. a.... Ôi!... Ừ... ừ... bạch... bạch.... . Ừm...

- Thế nào? Có phải anh giỏi hơn chồng em không?

- Ừ... ừm.... . Chết em rồi... A... a

"Cứ nghĩ còn phải chờ, không ngờ lại gặp ngay trực tiếp." Lâm Bắc Phàm nhếch mép, từ từ đi vào trong phòng ngủ.

Cảnh tượng trước mắt làm cho Lâm Bắc Phàm phải mở to mắt hết cỡ. Hai cái thân thể không một mảnh vải đang quấn lấy nhau. Người phụ nữ chính là một thiếu phụ đã có chồng, bộ ngực hơi chảy xuống nhưng cũng có thể coi được. Lúc này, cô ả đang uốn éo cùng với Lưu mập...

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, thiếu phụ trợn mắt, há mồm...

- Kêu hả. Em kêu hả... Anh sẽ làm cho em lên đỉnh ngay bây giờ. - Lưu mập vẫn hồn nhiên, chưa nhận ra có người lạ mặt.

- A...

Sau khi thiếu phụ lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng hét lên một tiếng chói tai. Lưu mập nghe thấy vậy, kinh hãi quay đầu lại nhìn.

- Tách! - Lâm Bắc Phàm bấm máy ảnh, chụp lại hình ảnh vừa rồi.

- Tiếp tục! Tiếp tục đi. - Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đầy tà khí.

"Không ngờ là thằng ôn này?" Lưu Đại Khánh lấy lại tinh thần, mồ hôi chảy đầy trán. Thằng bé con của hắn vốn đang phùng mang trợn mắt, nhanh chóng xì xuống...

Cô gái ngồi xổm xuống dưới, lấy chiếc chăn đơn quấn quanh người, run rẩy nhìn Lâm Bắc Phàm.

- Chú... chú em! Chú em làm thế là có ý gì? - Lưu Đại Khách lấy hai bàn tay che thằng bé con lại, hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Phàm. Thân hình núc ních thịt của hắn run run.

- Có ý gì? - Lâm Bắc Phàm rút mọt điếu thuốc lá. Sau khi châm xong, hắn rít một hơi rồi nói một cách thản nhiên:

- Hai ngày trước, không biết thằng nào định bỏ năm nghìn đồng xin của tao một cánh tay?

- Cái gì? - Lưu Đại Khánh lo lắng. Do bản thân không muốn bỏ một vạn đồng để thuê kẻ chuyện nghiệp nên hắn mới tìm mấy tên côn đồ. Chuyện này vốn rất tốt, nhưng chỉ sợ có gì trục trặc thì rất nghiêm trọng.

- Hay là ông chủ Lâm vẫn để ý chuyện uống rượu ở Kim Sắc Hải Ngạn phải không?

- Chú em! Chắc chắn là có hiểu lầm. Anh coi đó chỉ là chuyện cỏn con, không.... Chát! A....

Lưu Đại Khánh ôm mặt, nhìn Lâm Bắc Phàm một cách kinh hãi:

- Mày... Cuối cùng thì mày muốn gì?

- Muốn gì? - Lâm Bắc Phàm nheo nheo mắt, cười nói:

- Đơn giản thôi. Tao cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ. Người khác cho tao một cái bạt tai, nếu có cơ hội thì tao cũng phải đạp lại cho hai cái. Có đúng không?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)